[Đam mỹ, đoản, ngọt văn] Đại sư huynh cùng tiểu sư đệ - Chương 2: Tiểu sư đệ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
222


[Đam mỹ, đoản, ngọt văn] Đại sư huynh cùng tiểu sư đệ


Chương 2: Tiểu sư đệ


Nếu như yêu một người, sẽ xem hắn như mặt trời, còn bản thân tựa như Khoa Phụ ra sức truy đuổi, cho dù cuối cùng tuổi trẻ hoang phế, thân tử đạo tiêu, chỉ cần được nhìn nhiều thêm một lần, cũng đã đủ.

Tựa như tiểu sư đệ thích đại sư huynh, rất nhiều rất nhiều năm.

Một năm kia, Kim Lăng như cũ ca vũ phồn hoa, tiểu sư đệ vẫn còn là tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia là quý tử của hào môn, cẩm y ngọc thực, nhận trăm ngàn sủng ái. Hắn còn chưa nếm qua vị khổ, chỉ biết nếu như hắn muốn đến cấm cung ngồi lên ngôi vị hoàng đế, cha hắn cũng có biện pháp làm ra được.

Nhưng thế gian luôn có thứ đồ vật hắn không chiếm được. Thí dụ như ngôi vị hoàng đế, thí dụ như danh môn thiếu hiệp thích ăn đường.

Một năm kia, ngoại ô Kim Lăng có cường đạo tặc phỉ quấy phá.

Võ lâm minh kêu gọi hiệp sĩ các nơi tiến đến trợ giúp quan binh bình ổn, bảo hộ Tử Thành bình an. Các phái hưởng ứng, cũng phái ra nhân thủ chi viện. Đại sư huynh khi đó chỉ mới mười lăm tuổi, vẫn còn mặt tròn tay tròn, đang độ thiếu niên mới lớn, đây là lần đầu tiên hắn được chưởng môn cho phép hạ sơn ra cửa lang bạt giang hồ.

Trước kia đại sư huynh từng xem qua giang hồ ở trong tranh.

Giang hồ là người trong khách điếm mỗi lúc nhàn rỗi cùng nâng lên ly rượu, là máu nhuộm ướt áo danh môn thiếu hiệp kia, là trường kiếm trong tay bạch y kiếm khách kia…… Đại sư huynh không nghĩ tới chính là, lần đầu tiên hắn đi lang bạt, giang hồ lại rất nhỏ, chỉ có một tiểu thiếu gia, cùng một túi tô đường.

Kim Lăng các đại gia tộc cảm kích tình nghĩa của giang hồ, mở rộng cửa phủ nghênh đón hiệp sĩ bốn phương, đoàn người đại sư huynh liền vào ở nhờ trong nhà tiểu thiếu gia.

Sau khi đi theo sư thúc sư bá cùng gia chủ hàn huyên đôi câu, đại sư huynh theo chân nha hoàn dẫn đường đi tới gian phòng an bài cho hắn. Dọc theo đường đi xem hoa xem cỏ, bỗng dưng đụng phải một ngôi sao chổi.

Một đứa bé phấn điêu ngọc trác hùng hổ chạy bổ về phía đại sư huynh bên này, đuổi theo sau là mấy nha hoàn đang kinh hoảng thất thố. Đứa bé kia tay chân ngắn củn chỉ vài bước nhảy đã đến trước mặt, khắp người treo đầy lục lạc khóa vàng đinh linh đinh linh, khi đi đến trước mặt đại sư huynh đột nhiên vướng chân té ngã, đầu vùi vào bụng đại sư huynh.

Đại sư huynh: “……”

Tiểu thiếu gia: “……”

Tiểu thiếu gia bị té ngã không biết vì cái gì liền ôm eo đại sư huynh cứng ngắc không chịu buông tay, mấy nha hoàn một bên kể tội một bên muốn kéo tiểu tổ tông này lên, Đại sư huynh lại đột nhiên vẫy vẫy tay, nói: “Để ta, mọi người cứ đi trước, đợi lát nữa ta sẽ mang hắn đưa trở về.”

Mấy nha hoàn đều có chút do dự.

Tiểu thiếu gia đang chôn đầu bỗng dưng kêu một tiếng: “Chạy nhanh tránh ra! Bằng không ta sẽ dùng bảy mươi hai phép biến!”

Nha hoàn vừa thấy hắn lên tiếng, chỉ phải không biết làm gì mà tránh ra.

Tiểu thiếu gia lúc này mới chịu ngẩng đầu, trong mắt còn ngập nước, thập phần biệt nữu mà nói một câu: “Bổn thiếu gia cảm ơn ngươi.”

Tiểu thiếu gia kia vừa mới đứng vững đã nhanh chóng xoay chân, trực tiếp đạp vào bụng đại sư huynh, người tập võ cơ bụng cứng rắn, chớp mắt nước mắt của tiểu thiếu gia liền chảy ra mau hơn.

Vốn là muốn tới đánh tên danh môn thiếu hiệp đồ bỏ đi này một đòn phủ đầu, kết quả ném luôn cả mặt mũi, ngay cả tiểu tỷ tỷ nha hoàn đẹp nhất trong phủ theo sau cũng thấy, lúc ấy tiểu thiếu gia vùi đầu khóc càng hung tợn.

“Không được để đám nữ nhân kia thấy ta khóc.”

“……”

Tiểu thiếu gia nói hai câu nhưng không nghe người kia đáp ứng một lời, vừa ngẩng đầu liền thấy người nọ đang dùng một đôi mắt đen thẳng tắp nhìn hắn.

“Ngươi…… bảy mươi hai phép biến sẽ biến thành tiểu cẩu sao?”

Tiểu thiếu gia: Khóc siêu hung tợn!

*

Ngày thứ nhất

“Ngươi biết Hàng Long Thập Bát Chưởng không!”

“Không.”

“Ngươi biết Nhất Dương Chỉ không!”

“Không.”

“Ngươi biết Lục Mạch Thần Kiếm không!”

“Không.”

Tiểu thiếu gia tức giận đến đinh linh đinh linh: “Vậy ngươi rốt cuộc biết cái gì!”

Đại sư huynh mặt vô biểu tình mà rút kiếm ra: “Ta biết đánh chết ngươi.”

Hôm nay các sư thúc sư bá đều đi ngoại ô diệt tặc phỉ, trước khi đi duỗi tay ấn đại sư huynh muốn đi theo trở xuống, nói là tiểu thiếu gia trong phủ này cảm thấy rất hợp ý với hắn, kêu hắn trước lưu lại phủ bồi tiểu thiếu gia chơi một ngày. Hắn vốn dĩ đang buồn bực vì lý do này, mà đồ vật chướng mắt này còn ở bên cạnh nhảy tới nhảy lui, nói lời kỳ quái.

Tiểu thiếu gia tựa hồ nhận thấy Đại sư huynh tức giận, ngậm miệng không nói lời nào, hơn nửa ngày mới từ trong khớp hàm phun ra ba chữ: “Thực xin lỗi.”

Đại sư huynh: “…… Không có việc gì.”

Nói thật, hắn không nghĩ tới tiểu thiếu gia vô pháp vô thiên này sẽ xin lỗi.

Tiểu thiếu gia: “……” Hắn mang cái ghế dựa tới ngồi bên cạnh đại sư huynh, cúi đầu xoắn đến xoắn đi, mắt tròn xoe như quả nho nhìn đại sư huynh mấy lần, muốn nói lại thôi.

Nhưng mà đại sư huynh không hề có ý định muốn nói tiếp.

Hôm nay là đại sư huynh trầm mặc.

*

Ngày thứ hai

“Ngươi biết khinh công không!” Tiểu thiếu gia đinh linh đinh linh.

“……” Đại sư huynh yên lặng rút kiếm ra.

Hôm nay các sư thúc sư bá -lại- đi ngoại ô diệt tặc phỉ, trước khi đi -lại- duỗi tay ấn đại sư huynh muốn đi theo trở xuống, nói là tiểu thiếu gia trong phủ này -còn- cảm thấy rất hợp ý với hắn, kêu hắn trước lưu lại phủ -lại- bồi tiểu thiếu gia chơi một ngày.

Tiểu thiếu gia thấy đại sư huynh không để ý tới hắn, đành phải lại đinh linh đinh linh mà mang cái ghế dựa lại đây, lại nhìn đại sư huynh một hồi lâu, hỏi một câu mà nghẹn đỏ cả mặt: “Đại ca ca ngươi tên gì?”

“……”

Hắn tựa hồ mở miệng đã không còn rụt rè, cảm giác khoan khoái lan ra toàn thân.

“Đại ca ca ngươi mau mau xem.”

“……”

“Đại ca ca có thích nhà ta không?”

“……”

“Đại ca ca ta mời ngươi ăn đường nha.”

“Được.”

“Đại ca ca ta hỉ………hỉ hỉ…….. Ô! Đây nà.”

“Đầu bếp là nhà ta mời từ Cô Tô đến đó! Đồ ăn ở Cô Tô ăn rất ngon ha! Tô đường này ăn cũng ngon!” Tiểu thiếu gia tựa như hiến vật quý mà đưa đường cho đại sư huynh, sau khi thấy đại sư huynh ăn một khối, phe phẩy cái đuôi hỏi: “Cũng không kém ở Cô Tô kia ha?”

“Ta chưa đi qua Cô Tô.” Đại sư huynh rốt cuộc nói câu thứ hai trong ngày.

“Ồ!” Tiểu thiếu gia ngây ngốc mà giơ mâm tô đường lên: “Đại hiệp không phải mỗi ngày đều đi du lịch sao!”

“Không phải, kinh phí môn phái không đủ thì không thể đi du lịch, giống như lần này ta tới diệt tặc phỉ cũng là để kiếm phí tham dự.” Đại sư huynh độn khối tô đường bên má trái, ngay sau đó lại quăng thêm trong miệng vài khối “Bất quá vẫn là thua phí tham dự so với loại nhân sĩ nổi danh giang hồ kia nhiều lắm.”

“Vậy Cái Bang trưởng lão đâu?” Tiểu thiếu gia càng nghe càng mê mẩn, ánh mắt trông mong lại hỏi một câu.

“Mời không nổi.” Đại sư huynh hồi tưởng một chút: “Ta nghe sư phụ ta nói qua, Cái Bang đều là giả nghèo, mỗi lần tham dự đều mang một đám đệ tử tới kiếm thêm phí, thật ra họ đều có tiền.”

“Oa! Nói thêm chút nữa đi!” Tiểu thiếu gia lại kêu nha hoàn mang thêm tô đường.

Đại sư huynh: “…..” Tư thế này thấy thế nào cũng giống như đang dụ mình.

Tiểu thiếu gia cũng hơi có chút chột dạ, ngập ngừng hai câu mới nói: “Ta cảm thấy hôm nay ngươi ăn đường, nói nhiều hơn một chút, người cũng trở nên tốt hơn, có thể hay không…… Chơi với ta nhiều chút, ta trước kia đều chỉ có một mình, cha mẹ ta chỉ biết kêu ta đọc sách, những nha hoàn đó cũng đều rất sợ ta.”

“Ngày đó khi ngươi vừa tới, ta đã nghe nói người tới là một tiểu ca ca rất tuấn tú, ta liền nghĩ, ngươi có thể hay không cùng ta chơi…… Cùng chơi một hồi sẽ……”

Đại sư huynh đột nhiên cảm thấy, bảy mươi hai phép biến, hóa thành tiểu cẩu cũng không phải là lời nói dối, mắt tròn xoe nhe răng nanh, rõ ràng chính là một con cẩu đáng yêu cực kỳ dính người.

Đại sư huynh không nói.

Sau một lúc lâu, hắn mới đáp: “Có thể.”

“Nhưng ta muốn một túi tô đường này.”

———–

Lời tác giả: Tiểu sư đệ tất nhiên vẫn nhớ rõ đại sư huynh.

Nhưng mà lúc mới vừa lên núi kia, đại sư huynh quá lạnh nhạt, tiểu sư đệ cũng không dám hé răng.

Sau đó thời điểm đại sư huynh tới tìm tiểu sư đệ so kiếm kêu “Cẩu” một tiếng.

Tiểu sư đệ mới biết được kỳ thật đại sư huynh vẫn luôn nhớ rõ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN