[Đam mỹ] Hàn Thiên
Chương 15
Bồ lửa của tổ tông này quá lớn, phải để hắn phát tiết một trận mới xong, mà cậu thì đang bị thương, không trút được, Tống Hàn chắc chắn sẽ tìm người khác thế vào. Về phần người đó là ai, dùng đầu gối nghĩ cũng biết.
Đỗ Y Thiên thong thả cảm ơn bác sĩ tư, đoạn quay sang hắn, nói: “Vấn đề đã giải quyết xong xuôi, mọi thứ dừng lại ở đây là ổn, anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt. Dù trong hoàn cảnh nào cũng đừng quên anh đại diện cho dòng họ nhà anh ở Nguyên Hầu đấy nhá.”
Tống Hàn nghe kiểu giọng điệu giống y chang ba mình này, lập tức hiểu ý nằm ngoài lời: thích làm gì thì làm, miễn sao khiến họ không nghĩ anh làm là được.
Hắn lườm nụ cười giả nhân giả nghĩa trên mặt Đỗ Y Thiên, búng trán cậu một phát, nghiến răng đe dọa: “Chừng nào vết thương khỏi tao sẽ xử mày!”
Đỗ Y Thiên nháy nháy mắt: “Ok, tôi ở đây dạng chân nằm chờ anh.”
Bác sĩ: “…”
Hai vị này mới vô tư làm sao.
(2) Tống Hàn gật đầu chào ông già đã mở cửa cho mình, mang theo vị bác sĩ cùng cơn bực bội rời khỏi căn chung cư cũ.
Tống gia và Tiêu gia có quan hệ hợp tác trên thương trường. Dù ba thiếu gia của hai nhà nhìn nhau cộm mắt cỡ nào, ít nhiều cũng biết đường giữ thể diện cho đối phương, thế nên Tống Hàn không tính toán với bọn họ chuyện lúc trước bắt nạt Đỗ Y Thiên, hiện giờ… xem ra lại có người chê hắn quá rộng lượng!
Vì những chấp nhất nhỏ nhặt ở trường mà làm mích lòng các phương thế lực lớn, ấy là điều tối kỵ nhất của con cháu nhà quyền quý, Tiêu Thuỵ bị gì mà phạm vào cái việc cơ bản đó? Ăn trúng cứt nên cay cú à?
Tống Hàn thực sự không rảnh để ngồi xuống suy luận tâm sinh lý kẻ khác cho lắm, hắn chỉ đơn giản ngắn gọn nhấc điện thoại gọi cho Hiệu trưởng Nguyên Hầu.
(3) Sau khi hắn ra về, ba của Đỗ Y Thiên từ bên kia bức la phông mon men lại gần con trai mình, nghi hoặc hỏi: “Người hồi nãy… là bạn học mày hả?”
Đỗ Y Thiên quay đầu nhìn ông ta.
“Nghe nó nói, nó tới đây để lấy đồ.”
Lấy đồ? Đồ gì?
Cậu chớp chớp mi, cuối cùng vỗ thật mạnh vào trán – mẹ kiếp, quên béng mất chuyện cái lắc tay rồi!
Ông xoa xoa cằm, dáng vẻ khúm núm lúc trước hoàn toàn mất sạch: “Đẹp như vậy, sang như vậy, vừa nhìn là đã biết cực kỳ giàu có. Mày quen thằng đó sao không nói sớm! Tao… he he…”
Đỗ Y Thiên thấy ba mình lộ ra vẻ mặt gian thương hám tiền, tựa hồ đang cân đo đong đếm xem bảo vật đáng giá bao nhiêu, đồng tử tức khắc sầm xuống. Nhưng không đợi cậu kịp ho he tiếng nào thì cửa nhà bọn họ lại được gõ vang, Đỗ Y Thiên chỉ đành ngậm miệng bước ra mở.
Trước mặt cậu là hai người đàn ông xa lạ, vest trắng quần tây lịch sự vô cùng. Bọn họ xưng là được chính quyền cấp trên phái xuống, bàn bạc thương lượng với dân về chuyện giải tỏa nhà ở.
Cậu dè dặt mời họ vào nhà, trong lòng lấy làm kinh hãi. Song kinh hãi ban đầu đến nhanh đi cũng nhanh, sau khi nghe hai người trình bày rõ ràng đề án xây dựng khu công nghiệp sắp tới của Chính phủ, Đỗ Y Thiên lâm vào trầm mặc.
Khu chung cư cũ này bị xem là khối u ác tính mà thành phố đang phát triển muốn diệt bỏ từ lâu, giải tỏa mặt bằng là chuyện chẳng sớm thì muộn. Vả lại… nếu cậu nhớ không lầm, cái lần dắt Dung Tư Lam chạy trốn Tiêu Thuỵ đã lướt ngang qua một chiếc xe cảnh sát, cậu nghe loáng thoáng những cảnh sát ấy trao đổi với nhau về việc quy hoạch gì đó, còn âm thầm lưu ý suốt thời gian dài.
Trọng điểm ở chỗ, ngày tháng hai người này nói sẽ bắt tay sơ tán dân cư trùng với thời điểm nước rút của cuộc ôn thi Đại học, nếu giải quyết không khéo sẽ khiến các hộ gia đình có thành viên học lớp mười hai nảy sinh bất mãn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!