[Đam mỹ] Hàn Thiên - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


[Đam mỹ] Hàn Thiên


Chương 3


Sau khi Tống Hàn xách vali sang tỉnh H không bao lâu, trên đường về nhà của Đỗ Y Thiên đã phát sinh cái sự việc nho nhỏ: cậu trông thấy ba thằng con trai cao lớn vây xung quanh trêu ghẹo một cô gái trong khúc hẻm vắng.

Cô gái dáng người gầy đét, đeo cặp kính dày cộm, đầu cứ cúi gằm xuống đất, mím môi im lặng, bất chấp lời cợt nhả từ ba gã trai.

Đỗ Y Thiên nheo nheo mắt, phát hiện tên cầm đầu đám kia chính là gã “nam sủng” mà hôm nọ cậu và Phùng Dương bàn tán xôn xao, tên là… tên là… gì ấy nhỉ… à, đúng rồi, Tiêu Thụy.

Hóa ra, kẻ bắt nạt không tự nhiên xuất hiện, cũng không tự nhiên mất đi, chúng chỉ chuyển từ người này sang người khác.

Đương lúc Đỗ Y Thiên đang đấu tranh không biết mình nên xông tới làm anh hùng cứu mỹ nhân hay ngoan ngoãn làm một chú thỏ cụp đuôi co cẳng chạy lấy thân, Tiêu Thụy lại giống như có mắt sau lưng, lập tức phát hiện cái sinh vật sống nhìn chằm chặp vào mình. Gã quay đầu đối diện với cậu, đuôi mi xếch ngược sáng nom tổng thể hơi hung ác.

Đỗ Y Thiên chửi thề một câu trong dạ, cuối cùng nghĩ, đã trót phải trét, thế là dứt khoát tiến lên mấy bước nở nụ cười xã giao: “Lâu rồi không gặp.”

Nếu có thể đừng bao giờ gặp nhau nữa thì tốt biết mấy!

Tiêu Thuỵ nhận ra đối phương ngay tắp lự, vẻ mặt hung ác dần chuyển sang chế giễu: “Khéo quá, đụng trúng con chó đực giữa đường.”

Bởi khá nhiều lý do đa dạng, thiên phú trong việc ăn chửi của Đỗ Y Thiên đặc biệt phát huy siêu cường, sắp sửa tu thành chính quả, nghe những lời trên mà nụ cười xã giao vẫn chẳng chút trục trặc: “Đàn ông không nên ức hiếp phụ nữ, dẫu trong bất kỳ hoàn cảnh nào.”

Tiêu Thuỵ phì cười khà khà: “Ngay cả chuyện bổn thiếu chơi gái mày cũng muốn quản? Phạm vi bao đồng của mày rộng thật nhỉ! Sao nào, từ ngày về với tên gay kia, hắn cho mày ăn gậy thịt mãi nên bắt đầu thèm gậy sắt của tao đấy phỏng?”

Hai gã trai xung quanh hết sức thức thời cười rộ lên cho hợp cảnh. Bàn tay siết lấy quai cặp của Đỗ Y Thiên kêu “rắc” một tiếng.

Công bằng mà nói, dù chưa đến mức hiền như bụt giống công chúa lọ lem trong truyện cổ tích, nhưng nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, cậu ngàn lần vạn lần chẳng muốn gây thù chuốc oán với bất kỳ ai. Sống đã đủ khó khăn rồi, tạo thêm kẻ thù chỉ tổ mệt thân thôi.

Tất nhiên, cuộc đời chó đẻ này có hằng hà sa số những sinh vật kỳ lạ, mình không làm gì họ, họ cũng ghét mình, nhưng cảm giác Tiêu Thụy đối với cậu… nó gần như là “hận”, chứ không đơn thuần là “ghét” nữa.

Rốt cuộc cái bầu lửa lớn đó từ đâu mà ra?

Đỗ Y Thiên bâng quơ nói: “Chó chê mèo lắm lông. Con chó kia cũng chẳng nhìn xem chủ mình là loại hàng gì đã sủa ăng ẳng lên—“

Chưa kịp dứt lời, một cú đấm trời giáng đã nện thẳng vào khoé miệng cậu.

Cô gái đeo kính hốt hoảng định la to cầu cứu, bị một tên bịt mồm.

Tiêu Thuỵ nheo mắt đầy nguy hiểm: “Hôm nay còn dám trả treo à? Tao đụng tới thiếu gia của mày mày liền xù lông? Ối chà, gâu gâu trung thành ghê ta? Trung thành với thằng đồng bóng hả? Hay là cả mày cũng—“

Đỗ Y Thiên dùng ngón cái quệt mép, quệt ra một xíu huyết, nói mà chẳng buồn nhấc mi: “Mày có biết tại sao lúc trước tao nằm im như cục gạch cho chúng mày đánh không?”

Cậu khe khẽ cười, phối hợp với vệt máu đỏ, nom quả thật có hiệu ứng khủng bố: “Tại tao nghĩ, công tử bột như mày, nếu lãnh một đòn của tao chắc mất mẹ nửa cái mạng, giải quyết hậu quả quá phiền phức, vì chúng bây mà vây một vết ố vào sổ học bạ của tao, chẳng đáng tí nào…”

Câu nói trên kích khởi ngàn làn sóng phẫn nộ, vốn phải diễn ra một trận quyết chiến mới chuẩn kịch bản. Nhưng đúng vào lúc này, chiếc xe cảnh sát chẳng biết từ phương trời nào chui ra, đậu ven đường, hai sĩ quan cảnh sát lục tục bước xuống, đứng châm thuốc hút ngay tại chỗ.

Tiêu Thuỵ: “…”

Đỗ Y Thiên nhanh tay lẹ mắt túm lấy cô gái đeo kính vọt chạy đi, vậy mà không ai dám đuổi theo cả.

Tiêu Thuỵ nhổ toẹt một bãi nước bọt, day day gót giày dưới đất, tức tối cười gằn: “Mẹ kiếp, tao nhất định phải siết cổ chết thằng oắt đó!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN