[Đam mỹ] Hàn Thiên - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


[Đam mỹ] Hàn Thiên


Chương 4


(1) Đỗ Y Thiên kéo cô gái kia chạy một mạch ra quốc lộ đông đúc thì buông tay. Cả hai chưa kịp ổn định nhịp thở, cô gái đã vội vàng cúi gập người một trăm hai mươi độ, rối rít nói bằng chất giọng ngọt nhẹ: “X—xin l—ỗi..ỗi… Cả—m ơn an—nh vì… vì… đã… t-tôi…”

Phỏng chừng nàng ta bị tật cà lăm, cố cách mấy cũng không truyền đạt được trọn vẹn suy nghĩ, gấp đến mức hai má đỏ bừng, chóp mũi rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Đỗ Y Thiên cảm thấy hơi tội nghiệp, thế là xua tay: “Không cần cảm ơn. Con gái đừng nên lang thang bên ngoài vào giờ này, mau về nhà đi.”

Đối phương lại mãnh liệt lắc đầu: “Phả–ải t—tạ ơn–n..”

“Tạ ơn?” Đỗ Y Thiên sửng sốt, “Đừng như thế, tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua đó thôi à.”

Cô gái im lặng, nhưng ánh mắt dán vào khoé miệng rướm máu của cậu thì tràn ngập áy náy.

“Xì, vết thương này chỉ là chuyện muỗi! Tôi ghét tên kia lâu rồi, nhân cơ hội lần này khè hắn tí cho hả dạ, không liên quan đến cô đâu, đừng cảm thấy có lỗi.” Dừng một chút, Đỗ Y Thiên cười tiếp lời: “Chứ chẳng lẽ đằng ấy muốn đãi tôi ăn một bữa?”

Cậu thề với trời là mình vì thấy người ta cứ căng thẳng gấp gáp, hai bàn tay xoắn cả vào nhau nên mới nói giỡn tí cho bầu không khí thoải mái hơn, ai mà ngờ lời còn chưa dứt, cô gái kia đã xoay phắt về phía những quán ăn trải dọc ven đường, làm động tác mời.

Đỗ Y Thiên: “…”

Bọn họ chả phải đối tác làm ăn, cũng chả phải đối tượng xem mắt, mới gặp lần đầu đã đi ăn cùng nhau hình như không ổn lắm ha?

Nhưng không ổn thì không ổn, đối diện với ánh nhìn có chút bất an, sợ giây sau cậu sẽ cao thượng phất tay bỏ đi, để cô nàng tự ôm lấy món nợ ân tình, Đỗ Y Thiên nếu tiếp tục từ chối sẽ thành ra hơi tàn nhẫn.

(2) Kết quả, hiện giờ bọn họ đương ngồi chờ thức ăn trong một quán chả cá vỉa hè.

Chỗ này là do Đỗ Y Thiên chọn, bởi đồ bán vừa rẻ vừa ngon – cậu thực lòng không dám để con gái người ta chi trả số tiền quá lớn, mục đích là “tạ ơn” cũng không dám.

Tất nhiên, chất lượng thực phẩm chẳng ra cái mẹ gì, nhưng phàm không phải chất kịch độc nuốt xuống lập tức thẳng cẳng thì cậu đều ngậm vào miệng được hết.

Cô gái nọ không giỏi giao tiếp, phần vì tật cà lăm, phần vì bản tính nhút nhát, dù người kiên quyết đãi ăn là mình, cô vẫn nhấp nha nhấp nhổm, có cảm giác ngồi trên bàn chông.

Đỗ Y Thiên rất thức thời gợi chuyện: “Bình tĩnh đi, tôi không phải thầy giám thị, sẽ không đánh rớt cô đâu mà. Cô là người từ tỉnh quê mới lên nhỉ?”

Nàng ta chậm rãi gật đầu, sau mới ý thức được hình như người ta đang bảo mình hai lúa, sống lưng lập tức rịn mồ hôi.

Đỗ Y Thiên nhìn thấy vậy, dở khóc dở cười nói: “Đây chỉ là câu tán gẫu bình thường thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều. Quê cô cụ thể là tỉnh nào?”

“… M—ân Chi.”

Cậu gật gù, ra thế.

Lúc trước Đỗ Y Thiên từng tới nơi này, vô tình giúp một người đàn bà nhặt sợi dây chuyền rớt trong kẻ tủ, thế là bà ta trả luôn tiền tô gà tiềm và đĩa cơm bò cậu đang ăn, còn tặng hai ký bưởi làm quà. Hiện giờ xem chừng, ấy là cách hậu tạ phổ biến của vùng Mân Chi.

Chủ quán bưng lên năm xiên chả cá thơm nứt mũi đặt trên bàn ăn, cô gái luống cuống né sang một bên, vô tình làm rơi thứ gì đó khỏi túi xách quên khóa kéo.

Đỗ Y Thiên cúi xuống nhặt giúp, phát hiện đấy là một tấm thẻ học sinh, trên dán hình cô gái, họ tên Dung Tư Lam, học trường cấp ba Nguyên Hầu.

Bàn tay cầm của Đỗ Y Thiên khựng lại.

Ngượng ngùng cả buổi trời, hóa ra người một nhà cả.

Cậu mỉm cười trả đồ cho cô, vừa nói vừa móc thẻ học sinh của mình: “Trùng hợp ghê, tôi cũng là học sinh Nguyên Hầu đây.”

Đôi mắt Dung Tư Lam chớp chớp ngạc nhiên, chẳng mấy chốc đã bắt đầu bừng sáng.

Cô mới chuyển trường đầu học kỳ này, tựa chú thú non tập tễnh rời xa vòng tay bố mẹ, bay đến nơi đất khách quê người xa lạ. Thành thị hiện đại, nhộn nhịp, rất vui, nhưng cô dõi mắt trông mãi về phương xa, vậy mà chẳng thấy mẩu ruộng lúa chín vàng ruộm quen thuộc ở đâu cả.

Mặc dù Tư Lam theo nguyên tắc vùng miền mà kiên quyết mời Đỗ Y Thiên ăn bữa cơm, song, muốn một kẻ nhút nhát trường kỳ thoải mái trò chuyện cùng chàng trai mới quen thì đúng là hơi bắt chẹt người ta quá. Nhưng ngay lúc này, cô giống như bị câu “ta là người một nhà” của Đỗ Y Thiên dỗ dành, cảm thấy chàng trai trước mắt bắt đầu có mối liên hệ với mình, mình không còn bơ vơ trơ trọi nữa, thậm chí đáy lòng còn nảy sinh chút chờ mong: “Có lẽ học sinh trường Nguyên Hầu rất tốt.”

Tất nhiên, học sinh Nguyên Hầu khốn nạn ra sao Đỗ Y Thiên hiểu rõ nhất, cậu nhìn cô gái nhỏ, tựa hồ thấy trước tương lai tăm tối mịt mù của người ta, mà mấy câu kiểu “chạy ngay đi trước khi rơi vào động bàn tơ này” cậu chịu trách nhiệm không nổi, chỉ đành chia phân nửa số chả cá của mình cho Dung Tư Lam, coi như quà tạ lỗi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN