[Đam mỹ] Hàn Thiên
Chương 6
Nhân vật trong ba bức ảnh được photoshop hoàn hảo ấy chính là Đỗ Y Thiên.
Bốn admin có quyền phê duyệt nội dung cfs trực thuộc bốn “cổ đông” đóng góp tiền xây trường nhiều nhất: Tống, Lăng, Tiêu, Nguyệt, vẫn luôn dung túng cho mấy trò châm chích hoặc ngầm hoặc công khai của đám con ông cháu cha, dù sao thì cả người gửi lẫn người nhận đều nặc danh, không thằng nào làm gì được thằng nào.
Nhưng lần này ngay cả mặt cũng đăng lên, còn trong khung cảnh nhạy cảm như vậy, danh dự Nguyên Hầu bị giẫm đạp dưới chân, thật sự quá quắt lắm rồi!
Cuối cùng, trang cfs khóa lại, công bố ra bên ngoài là để “xử lý nội bộ”. Tạm khoan đề cập tới chuyện Ban giám hiệu có dám “xử lý” cổ đông lớn của nhà trường hay không, chỉ biết Phùng Dương bên đây tức tới sắp phun lửa hun mặt trời luôn.
“Thứ chó đẻ gì vậy! Cha mẹ cho ăn học đàng hoàng mà đi đâm chọc sau lưng người khác, không sợ tổ nghiệp quật chết cha nó hay sao???”
Phùng Dương chắp tay đi tới đi lui trong lớp học như ruồi không đầu, tức tối hỏi một câu: “Liệu có phải tên lần trước mắng mày trên cfs không?”
Đỗ Y Thiên nãy giờ im lặng bóp đỏ ấn đường cuối cùng cũng mở miệng: “Phát tán đống ảnh giả đó giống như cú tát vào mặt Tống Hàn, nhà họ Tống sẽ không dưng cầm đá tự đập chân mình. Hai nhà Lăng, Nguyệt thì có con em mới lớp mười, học khác khu, tao chưa từng gặp, hẳn sẽ không đắc tội ai. Chỉ còn nhà họ Tiêu… mấy hôm trước có cùng Tiêu Thụy cãi nhau một trận.”
Phùng Dương mù tịt: “Tiêu Thụy?”
“Là người mắng tao “gã mặt trắng” hôm bữa, và là “chủ nhân” của phân nửa thành viên Hiệp hội Thức thời kia…”
Phung Dương vẻ mặt kinh hoàng như vừa nghe ngóng được bí mật thế kỷ, hai con mắt trợn ngược lồi ra ngoài: “Mày… Mày đang nói tới tên phú nhị đại của nhà họ Tiêu, chẳng rõ là bồ tát cứu khổ cứu nạn hay ăn no rửng mỡ định lập hậu cung, bảo kê cho một đống gái, lại âm thầm đi làm “nam sủng” cho Tiêu Kỳ Phong??? Nhưng… nhưng bọn họ rõ ràng chính là, chính là—“
Đỗ Y Thiên nhẹ gật gật đầu.
Phùng Dương cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khó chịu không đường phát tiết, miễn cưỡng đưa ý kiến: “Tao thấy mày nên đem chuyện này cho Tống Hàn xử lý…”
Chưa dứt lời, Đỗ Y Thiên đã lập tức cắt ngang: “Không. Vấn đề là của tao, tự tao giải quyết.”
“Giải quyết? Mày tính giải quyết thế nào? Trong bốn nhà Tống, Tiêu, Lăng, Nguyệt mày có chọc được ai không? Tên kia nhân lúc Tống Hàn không ở đây để ra tay, rõ ràng có ý đồ! Cả miệng lưỡi thiên hạ ngoài đó nữa, mày khống chế được chắc?”
“Quần chúng vây xem kịch vui chỉ đang dõi mắt trông mong phản ứng của Tống Hàn, căn bản không quan tâm đống ảnh nọ là thật hay giả, tao phải chĩa mũi dùi về phía kẻ sau màn thì mới rút lui êm xuôi được.”
Chớp mắt khi nói câu này, gương mặt cậu lóe lên một tia quyết liệt xa lạ, nhưng rất nhanh liền biến mất, cười bảo Phùng Dương: “An tâm, đừng xoắn.”
Phùng Dương chết cũng chẳng an tâm nổi, đắng đo một hồi bèn nói: “Tao về chung với mày.”
“Hử, không phải hôm nay mày có hẹn đại tỷ à?”
“Nếu tao nói chuyện này với cô ấy, cô ấy sẽ thông cảm thôi.”
Đỗ Y Thiên khựng lại, tự nhiên hơi trầm mặc: “Mày không sợ con gái người ta nghĩ mày chơi chung với hạng đĩ điếm?”
Phùng Dương lửa giận phừng phừng phun vào tai cậu: “Phát ngôn chó má gì vậy, đĩ điếm gì??? Và bạn gái tao thông tình đạt lý nhất trên đời, không có chuyện như mồm mày phán đâu!”
Đỗ Y Thiên nhìn cậu bạn mình mấy nhát, sau đó búng trán Phùng Dương phì cười: “Giữa đường đừng bắt tao phải đứng đợi mày mua kem là được, con heo!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!