[Đam mỹ] Hàn Thiên - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


[Đam mỹ] Hàn Thiên


Chương 7


Đỗ Y Thiên nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, nhét vào túi quần, sau đó ngẩng đầu nhìn phòng chơi bóng rổ trước mặt.

Nơi đây đã bị nhà trường đóng cửa rất nhiều năm, biến thành “địa bàn bí mật” mà bọn Tiêu Kỳ Phong thường xuyên lui tới, chứng kiến khá nhiều trò vui của chúng, bao gồm cả việc bắt nạt Đỗ Y Thiên.

Nhưng kể từ khi đi với Tống Hàn, khá lâu rồi cậu chưa bị lôi cổ đến chỗ này, quả thật có chút cảm giác hoài niệm kỳ dị.

Trong phòng tập bóng vang vọng nhiều tiếng động lộn xộn khi giày thể thao giẫm xuống sàn vinyl, trái bóng chạm vào vòng sắt của lưới rồi dội ngược về, trùng hợp bị Đỗ Y Thiên mới đến bắt được, thành công thu hút sự chú ý từ hai nhóm nam sinh đang chơi hăng say.

Tiêu Thuỵ có mặt, Tiêu Kỳ Phong lại chẳng thấy đâu.

Cậu mặc áo sơ mi đen, một tay đút túi quần, tay kia ném trả bóng cho thanh niên gần mình nhất, mỉm cười chào hỏi Tiêu thiếu gia.

Tiêu Thụy giống như biết chắc rằng cậu sẽ tới, nhếch môi không nói gì, ra hiệu mọi người tiếp tục cuộc chơi.

Đỗ Y Thiên cũng không gấp, ngồi bệch xuống tại chỗ xem thể thao miễn phí, lâu lâu hú một tiếng mỗi lúc bóng lọt lưới, làm một khán giả tâm huyết đàng hoàng ra dáng.

Đợi chừng nửa tiếng sau, tỉ số đã là 4-2, phần thắng nghiêng về đội của Tiêu Thuỵ, bấy giờ gã mới hài lòng dừng trận đấu lại, kéo cổ áo rộng lau sơ qua khuôn cằm mướt mồ hôi, lia mắt nhìn Đỗ Y Thiên, chợt nói: “Nãy giờ tao cứ thấy ngồ ngộ, hóa ra là vì hôm nay mày diện nguyên cây đen.”

Đỗ Y Thiên là một tên lười chảy thây điển hình trong chuyện chọn quần áo, nếu hoàn cảnh không quá long trọng hay quá lộng lẫy, cậu ta tuyệt đối sẽ quất combo áo sơ mi trắng đồng phục cùng quần tây lịch sự đơn giản, vừa đỡ mất thời gian suy nghĩ, vừa mờ nhạt ít gây chú ý. Nếu người này không phải dự trù sẵn mấy chục bộ quần áo y xì đúc nhau thì chính là cậu ta quá chăm giặt đồ.

“À, áo đen dễ xoá dấu vết.” Tất nhiên, Đỗ Y Thiên không hề có nhã hứng tán gẫu thời trang với Tiêu Thụy, miễn quanh co mà vào ngay mục đích chính: “Ảnh trên cfs là do mày đăng?”

Cậu vốn chuẩn bị sẵn tinh thần đại chiến ba trăm hiệp để Tiêu Thụy khai ra chân tướng, ai dè gã ta cũng cực ghét dông dài, trực tiếp gật đầu cái rụp: “Ừ, tao làm đó.”

Đỗ Y Thiên: “…”

Câu “dù mày không thừa nhận tao cũng có bằng chứng” suýt phun khỏi miệng bị cậu khó khăn rịch ngược trở về, Đỗ Y Thiên nghẹn họng một chút, cuối cùng đành nói: “Nếu đã như vậy, mày nên đứng ra đính chính rằng chúng chỉ là sản phẩm photoshop, và—“

Tiêu Thuỵ “ha” một tiếng cắt ngang, nhận lấy chai nước đàn em đưa cho, uống ực hết phân nửa mới thong thả bảo: “Điên à? Kẻ mày cần cầu cạnh là đại thiếu gia nhà mày, không phải tao. Hay hắn đụng chuyện bỏ mặt mày rồi?”

Đỗ Y Thiên nhún vai: “Tao không muốn người khác vì việc của mình mà nhọc lòng.”

Tiêu Thuỵ cảm thấy luận điệu của tên này hơi khó hiểu: “Thế ban đầu mày muốn hắn bảo kê làm mẹ gì? Đứng im tại đó cho mày ngắm mỗi ngày là đủ?”

Cậu từ từ ngồi dậy, phủi phủi lớp bụi vốn không tồn tại trên quần tây, chớp mắt hỏi: “Mày và Tiêu Kỳ Phong cứ lủi như lũ chuột trước mặt tao, tao còn tưởng chúng mày sợ Tống Hàn, tao đoán sai rồi ư?”

Tiêu Thuỵ phì cười: “Nhà họ Tiêu và nhà họ Tống lớn mạnh ngang hàng, sợ á, sợ cái thằng đồng bóng chết tiệt đó á? Bọn tao chỉ đơn giản là không muốn vì con kiến hèn mọn như mày mà xung đột với nhau thôi.”

“Ồ, vậy chuyện đống ảnh kia giải thích thế nào đây anh bạn?”

“Là vì tao đột nhiên cảm thấy, có một số loài động vật, không dạy dỗ một thời gian, chúng sẽ quên mất mình là ai, mình vốn ở địa vị nào, thậm chí vọng tưởng bay lên cây làm phượng hoàng ~” Tiêu Thuỵ đăm chiêu tiếp lời: “Có điều… sau khi đăng ảnh tao cũng hơi hối hận thật… Vầy đi, nếu mày đủ sức làm các anh em của tao vui vẻ trọn buổi sáng hôm nay, tao sẽ thực hiện theo yêu cầu của mày, đồng ý chứ?”

Giọng điệu của tên này hệt như đang khua chiêng gõ trống thét vào tai Đỗ Y Thiên “tao sẽ lật lọng… tao sẽ lật lọng… tao chắc chắn sẽ lật lọng…”, chỉ kẻ thiếu khuyết thính giác mới nghe không ra. Cậu ngũ quan khỏe mạnh mỉm cười mà rằng: “Tao tới đây để bàn điều kiện, không phải tới để bị uy hiếp.”

“Ô?” Tiêu Thuỵ nhướn mi: “Cái gọi là bàn điều kiện, chính là hai bên đều nắm được thóp của đối phương, mày thì có gì?”

“Tao nhìn thấy mày và Tiêu Kỳ Phong trong nhà kho sau trường vào hai tuần trước.” Đỗ Y Thiên nhắc nhở: “Mày và người đó, nếu tao nhớ không lầm, là anh em cùng cha khác mẹ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN