[Đam mỹ] Hàn Thiên
Chương 8
Đỗ Y Thiên còn hết sức vô tư bồi thêm một câu: “Mày hở tí là mắng đồng bóng chết tiệt này đồng bóng chết tiệt nọ, thu lưu mấy chục cô gái làm người yêu mỗi ngày thay một lần, là vì che đậy tình yêu cấm đoán với anh trai, đúng không?”
Ngũ lôi oanh đỉnh giáng xuống đầu Tiêu thiếu gia, thái dương gã lồi đầy gân xanh, không nói hai lời trực tiếp vung nắm đấm về phía Đỗ Y Thiên. Cậu không né tránh trúng ngay một đòn, ngã lăn ra sàn, thân tàn chí kiêng lồm cồm nhổm dậy, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Mày nên bỏ cái thói một lời không hợp liền dùng vũ lực này đi, lỡ mai sau đụng phải nhân vật tai to mặt lớn—“
Cậu chưa dứt lời, cổ áo đã bị Tiêu Thụy xách lên như xách gà, vẻ mặt hung ác muốn vo viên cậu rồi dìm nước tới chết luôn. Đỗ Y Thiên chẳng thèm quan tâm, miệng vẫn ngoan cố khơi phẫn nộ: “Thẹn quá hóa giận hở Tiêu thiếu gia? Ôi, đừng như vậy, hãy thử tưởng tượng cha mẹ hai người vào buổi sáng đẹp trời nào đó nhận được tin tức này sẽ phản ứng ra sao đi?”
Tiêu Thụy giận điên nện vài phát vào cằm Đỗ Y Thiên, giọng nói rít qua từng kẽ răng: “Làm! Sao! Mày! Biết!”
Thế nhưng, ngay chính khoảnh khắc ấy, gã ta đột nhiên suýt soát định thần lại, thầm nghĩ, những kẻ hay mạnh miệng khích tướng, thường là bởi họ không hề có chứng cứ xác thực đủ sức bảo vệ bản thân!
Nếu vậy…
Tiêu Thuỵ nhếch môi cười gằn: “Mày định uy hiếp tao dựa vào nói mồm? Ai tin mày?”
Gã đã đoán đúng.
Đỗ Y Thiên gật đầu: “Lúc trước xác thực tao không có bằng chứng.”
Song ngay lập tức, cậu ta rút từ túi quần ra một chiếc điện thoại đang bật chế độ ghi âm, híp mắt nói: “Bất quá bây giờ thì có rồi.”
Tiêu Thuỵ: “…”
Tên khốn nạn dám chơi cái trò này!
Cơ mà… cũng không sao, gã chẳng lấy làm hoảng hốt hay kinh sợ, đem chiêu bài mấu chốt huơ huơ trước mặt kẻ thù khi bản thân tay không tấc sắt, Đỗ Y Thiên đúng là ngu xuẩn tới cực điểm!
Tiêu Thuỵ búng tay “tách” một tiếng, nguyên đội hình bóng rổ vù vù bao vây cậu bên trong, một tên thậm chí lao lên hòng cướp chiếc điện thoại.
Nam sinh đánh nhau không có kỹ thuật gì đáng nói, căn bản là thằng nào liều hơn thằng đó thắng, huống hồ những người này đối với cậu chẳng có thù sâu hận lớn đến mức “mày sống tao chết”, nhác thấy Đỗ Y Thiên rút ra con dao thái trái cây, toàn đội hình phút chốc đều khựng lại.
Tiêu Thuỵ phì cười: “Tụi bây sợ cái gì, tên thư sinh yếu ớt này không có gan đâm thật đâu.”
Nghe thủ lĩnh nói vậy, đám đàn em lập tức nhào tới chuẩn bị chơi hội đồng, ai ngờ Đỗ Y Thiên “thư sinh yếu ớt” theo góc độ rất quỷ quyệt luồn cúi xuống, vung dao đâm thẳng vào bắp chân của kẻ xông đến đầu tiên!
Tiếng rít the thé đập mạnh màng nhĩ, kẻ nọ khuỵu gối co giật ôm bắp chân chảy máu đầm đìa, vừa gào vừa thét y như heo bị thọc tiết.
Tiêu Thuỵ cùng đàn em tập thể há hốc mồm. Tên kia thế mà dám đâm thật!
Đỗ Y Thiên nhân cơ hội bọn chúng chưa hoàn hồn mau lẹ tẩu thoát, vừa vọt khỏi phạm vi phòng tập bóng rổ đã nghe mấy chục tiếng bước chân lộn xộn đuổi theo sau. Cậu cắn răng nhảy qua hàng rào bảo vệ, cắm đầu cắm cổ chạy về hướng có camera, lại vòng vèo rẽ lung tung các lối đi nhỏ hẹp, bấy giờ mới cắt đuôi được đám trâu bò kia.
Nhưng đến đây vẫn chưa phải kết thúc.
Đỗ Y Thiên dùng khăn giấy lau nhẹ lưỡi dao dính máu, rửa sạch bằng thuốc sát trùng, cuối cùng vận toàn bộ dũng khí cả cuộc đời mười mấy năm, đâm thẳng vào đùi của chính mình!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!