Đam Mỹ: Hoàng Cung - Chương 64: Động Sơn La
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Đam Mỹ: Hoàng Cung


Chương 64: Động Sơn La


Hắc Phong sau khi nghe được tin Lâm Quý Phi tự ý xuất cung đã tức tốc leo lên lưng ngựa mà lao về hướng Đô Đốc. Theo sau là Nguyên Kì và Tuyệt Tinh cũng đang dốc sức đuổi theo. Binh lính trong hoàn cảnh này vô cùng bất lực bị ba người bọn họ bỏ xa. Tuyệt Tinh nhìn bóng dáng người phía trước đang phi mã như điên, lại nhìn tên cạnh nàng sắc mặt cũng chẳng khá hơn.

Nàng lắc đầu ngao ngán, dù tỏ ra như thế nhưng nàng thừa biết tâm trạng mình so với hai người kia cũng chẳng phải ổn là bao. Nếu như chuyện nàng đoán là sự thật cùng với lời Quang Thái Sư khẳng định. Thì Thiên Nguyệt chỉ có hai lựa chọn: Làm Phản Quốc hoặc trở thành Tội Đồ. Dù Hoàng Thượng không xét xử y thì những tên quan thần kia chắc chắn cũng chẳng để y yên ổn. Rốt cuộc nên làm thế nào đây?

Đô Đốc dần dần hiện ra trước mắt nhưng mà cảnh tượng đấy không khỏi khiến ba người choáng váng. Phanh ngựa lại một cách đột ngột, cả ba người chỉ biết trơ ra chiêm ngưỡng thảm cảnh được bày ra.

Tuyệt Tinh xuống khỏi lưng ngựa, hoang mang: “Cái… đây là… cái gì vậy… cái này”

Đôi mắt máu tóe lửa phừng phừng oán hận, bàn tay siết chặt lại căm phẫn. Hoàng Thượng cùng Nguyên Kì cũng đã xuống ngựa tiến gần hơn để kiểm tra.

“Loại chuyện này…” Đôi mắt bạc khó tỏ quan sát.

“Những người được đóng trên cọc này… chắc là do người dân xung quanh giết” Nguyên Kì nhìn sáu người kia cũng có thể phần nào cảm nhận được sự căm tức của Thiên Nguyệt.

“Ý chàng là Thiên Nguyệt vừa khéo thấy cảnh này sao?” Tuyệt Tinh tiến đến khám xét.

“Có lần ta từng cùng y xuất Cung, những người này… đều là những người y coi trọng và theo như ta đoán bọn họ cũng rất coi trọng Thiên Nguyệt, nên có lẽ chuyện này không phải y làm” Nguyên Kì khám xét những người dân còn lại, phát hiện ra bọn họ đều bị cổ họng xé nát mà chết.

“Rốt cuộc là ai có thể giết chết cả ngàn người nhanh như thế?” Đôi mắt tím nheo lại phòng chừng: Chúng ta chỉ mất hai canh giờ để đến đây… vết máu đã khô. Phỏng chừng đã từ nữa đến một canh giờ trước rời đi.

Tuyệt Tinh bỗng nhiên xuất hiện trạng thái lạ lẫm, cả thân thể run lên căm hờn, hai hàm răng nghiến vào nhau muốn bật cả máu ra ngoài. Sát khí được bộc phát quá mạnh mẽ khiến hai người kia không thể nào phớt lờ được.

“Có chuyện sao?” Hoàng Thượng có chút bất an nên hỏi thăm.

“Chính là ả ta làm!” Đôi mắt máu hằn tia lửa “Chính là con ả Tang Hoa kia!”

“Tang Hoa? Hầu cận của Thiên Nguyệt?” Nguyên Kỳ nheo mày.

“Phải! Cả Hoàng Thượng và chàng đều không nhận ra chút gì từ ả sao?!” Tuyệt Tinh ngạc nhiên.

“Bọn ta… hầu như chẳng thấy gì cả, chỉ để tâm đến tên Dương Thanh kia cùng với nam nhân kia nữa” Nguyên Kì đưa ánh mắt tím nhìn vết xe ngựa gần đó.

“Ả ta đã che dấu thân phận của mình, hóa thân thành một nữ nhân yếu ớt không chút kháng cự. Bằng cách đó, ả có thể tiếp cận Thiên Nguyệt” Tuyệt Tinh nghiến chặt răng.

“Tang Hoa và tên quái dị kia chính là Hắc Bạch Tang Môn! Hai người này từng khiến Dương Triều và bang phái một thời sống trong thảm khốc! Gieo rắc tai ương cho bá tánh! Là phạm nhân được truy lùng khắp ngã trong thời gian dài nhưng chưa từng truy ra được! Trong Hắc Bạch Tang Môn, ả ta chính là người có quỷ kế đa đoan nhất! Tên còn lại là tên cuồng sát nhất!” Tuyệt Tinh phẫn nộ.

“Làm sao ngươi biết được?” Nguyên Kỳ châu mày.

“Ta từng được thần y của Dương Triều cứu vớt dưới vực sâu mang về Kinh Đô, lưu lại nơi đó ta tra ra rất nhiều manh mối! Thần y đó đối với ta ân đức cao như núi nên ta không thể nào ra đi với huynh ấy, đành nương lại chờ ngày bình phục hoàn toàn. Nhưng rồi vào một hôm tất cả mọi người trong phủ huynh ấy đều bị hạ sát! Tất cả thi thể già trẻ lớn bé đều bị treo ngược mắc ngang cửa môn!”

“Chính lúc đó… ta đã thấy được ả và cả tên kia đứng trên cây trúc gần đó mà chiêm ngưỡng! Ta đáng ra cũng vì thế mà bị diệt khẩu nhưng may mắn có một đám người kịp thời đến” Càng nhắc lại oán hận trong Tuyệt Tinh càng vì thế mà tăng thêm.

“Đều là những kẻ nguy hiểm, ả ta giấu sát khí một cách xuất thần, đến nổi… làm thần lầm tưởng rằng ả ta chỉ là một nữ nhi bình thường” Nguyên Kì thấy vết xe ngựa đến kia thì mất hút mà tặc lưỡi, bất lực nhìn Hoàng Thượng định đoạt.

Hoàng Thường từ nảy đến giờ chẳng nói một lời nào. Hắn có thể dễ dàng nhận ra sát khí kinh người ẩn giấu trong đôi ngươi bạc lạnh giá kia. Người vẫn tỏ ra bình tâm lạ lùng nhưng hắc ám bùng phát khiến không gian như bị bóp nghẹt.

Tuyệt Tinh thấy người nhìn người như thế tâm can day dứt không nguôi, phải chi sớm một chút! Phải chi lúc nhìn thấy ả tiện nhân Tang Hoa kia tức tốc chạy đến thông báo với Hoàng Thượng. Thì có lẽ, mọi chuyện cũng không đến nước này. Khốn khiếp! Nếu chỉ cần nhanh hơn một chút là ổn rồi! Hoàng Thượng lúc đó chắc chắn sẽ có cách khống chế được Thiên Nguyệt!

“Chẳng phải muốn tìm Thiên Nguyệt còn một nơi nữa sao?” Giọng nói mang theo hàn băng lạnh buốt.

“Ý… người nói… là cái vị thần y ca ca của y?” Tuyệt Tinh đôi ngươi tỏa sáng.

Xe ngựa đã đến trước hang động nhỏ thế nhưng cửa môn lại to lớn chắc chắn. Trước cửa động hai song tử mang một diện mạo hệt nhau nghiêm nghị đứng hai bên. Tóc huyền buộc hờ, bên tai mỗi người đeo một dây lục lạc bạc dài chấm vai. Phục y cả hai giống hệt nhau, đai ngọc giày vải, toát ra khí thế anh dũng.

Dương Thanh nhìn hai người này cảm thấy có chút chướng mắt. Và đương nhiên, người chướng mắt không chỉ có mình hắn. Tang Hoa cùng Bạch La Sát song hành nhảy xuống xe, song tử mặt lạnh tước kiếm vào thế thủ. Lần này không như lần Nguyên Kì cùng Mặc Nhiêm đến, bởi vì họ biết rõ thực lực của đối phương và bản năng của họ mách bảo nguy hiểm.

“Ồ… Lần này thì ta thực sự tin Thiên Hạ nhỏ bé rồi” Tang Hoa phấn khích đến run rẩy người: “La Sát, chúng ta lại gặp người quen nữa rồi”

Dương Thanh nghe được câu này thì lập tức trừng mắt nhìn nàng, hắn tỏ rõ chất giọng khó chịu: “Thế quái nào mà ai các ngươi cũng có thể quen thế hả?!! Đừng nói lại là trùng hợp!”

“Không, sau nhiều lần trùng hợp liên hoàn như thế này… thì ta và La Sát tin rằng… đây chính là định mệnh được giao… phư phư” Nàng vừa nói vừa che miệng cười.

“Hắc Bạch Tang Môn! Các ngươi to gan lắm mới dám bước vào lãnh địa của Sơn La bọn ta!” Nam nhân bên trái tức giận hét.

“Các ngươi quả thực là muốn tế mạng rồi” Nam nhân bên phải điềm đạm phụ họa nhưng con ngươi như sắp bắn lửa ra ngoài.

“Ể? Vậy sao? Trận chiến ngày đấy… có vẻ vẫn còn dang dở nhỉ? Chúng ta có nên tiếp tục giải quyết nó không?” Tang Hoa cười hòa nhã.

“Haha…hihi”

Bạch La Sát vẫn là dáng vẻ quái dị đó, hắn kéo từ trong người ra những thiết trảo sắc bén mang hoa văn cầu kì giữa các ngón tay. Thiết trảo ánh hắc ám quái dị như hắn, món vũ khí uy danh mang theo oan khóc của vô số người bị hắn sát hại mà gầm lên tiếng xước gió oai oán.

Tang Hoa cũng đã tay không ra thế thủ, không phải là nàng ta không có vũ khí… mà là vũ khí chính là đôi tay chai sờn kia. Ai cũng biết Hắc Tang tung quyền Bạch Môn sẽ mở cửa chào đón. Chỉ khi nàng ta tung quyền, một sơ xuất nhỏ thôi cũng đủ để tiễn vong.

Dương Thanh nhướng mày lùi về phía sau, hắn cảm thấy trận này mình không cần chiến rồi. Dù sao người quen tự giải quyết mâu thuẫn thì cũng chẳng có gì mà phải nhúng tay vào.

Khi cả hai bên suýt chừng lao vào tẩn nhau một trận hoành tráng thì tiếng động nhỏ kia đã khiến họ khựng lại. Cửa xe ngựa bật mở, bước xuống là giai nhân mang dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn. Đôi mắt đen khó chịu nhìn bọn họ: “Các người làm cái gì mà lâu thế?”

“Điện Hạ! Ngoài này thế sự hiểm nguy! Mời người trở lại xe!” Tang Hoa nhìn thấy Thiên Nguyệt liền quỳ xuống.

“Đệ tử Bái kiến Ngũ Trưởng!” Song tử quỳ xuống hành lễ trước sự kinh ngạc của ba người còn lại.

Tang Hoa nhướng mày trơ ra một chút, rồi nheo mày ám muội: “À… Đây đích chính là định mệnh nha, sự thú vị của nó làm ta hưng phấn đỉnh điểm rồi!” Nàng liếm môi một cách ngon lành: “Điện Hạ… hưng phấn chết ta mất!”

Tang Hoa bộc lộ cuồng vọng hành phát của mình, đôi mắt quyến rũ mỹ lệ mơ hồ gợi tình, hai tay ôm lấy thân thể mình tự ve vãn, hơi thở gấp gáp khiến dung nhan ửng hồng. Nàng ta đã bộc lộ bản tính thực sự!

Thiên Nguyệt vì ở xa nên chẳng thể nào nhận ra biểu hiện đó của nàng. Nhưng hết thảy bốn người còn lại đều tỏ rõ. Im lặng bao trùm đến khi Thiên Nguyệt lại gần, nam nhân bên trái không cam tâm tình nguyên mà lên tiếng.

“Ngũ Trưởng, thế nào mà người lại đi chung với đám người này?!”

“Ảnh Quân, đây đều là hầu cận của ta” Thiên Nguyệt đỡ hai người đứng lên.

“Loại hầu cận này, đệ tử khuyên người nên ly khai” Nam nhân bên phải bình tĩnh khuyên can.

“Ảnh Cầm, ngươi không tin người của ta?” Y gặn hỏi.

“Đệ tử nào dám! Chỉ sợ người vô ưu vô lo mà bị chúng vận trù duy ác!” Ảnh Quân lườm ba người kia.

*Vận trù duy ác: Bày mưu tính kế.

“Thượng tặc thuyền di, hạ tặc thuyền nan… đệ tử vẫn là thấy người nên ly khai bọn chúng” Ảnh Cầm tao nhã chấp tay.

*Lên thuyền giặc thì dễ, xuống lại rất khó.

“Chuyện của ta, mặc ta tự quản… các ngươi nhiều lời nữa… thì đừng hòng kêu ta một tiếng Ngũ Trưởng” Thiên Nguyệt hậm hực đi vào trong hang động.

Ba người kia đương nhiên cũng theo sau, lúc lướt ngang mặt nhau. Tang Hoa không chậm không nhẹ nhìn Ảnh Quân mà liếm môi một cái. Đương nhiên, hắn đáp lại bằng tia chán ghét cùng cực. Còn Ảnh Cầm chỉ như có như không dò xét Bạch La Sát. Cư nhiên, hắn chỉ dùng nụ cười dại đó đáp lại rồi ngoảnh đi.

Tác Giả: Sora Fuyu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN