Đam Mỹ: Hoàng Cung
Chương 66: Băng Tâm Huyết Vũ
Mật thất cuối cùng cũng đã được khai quan, thình là phát ra tia sáng lóa mắt không khỏi khiến mọi người châu mày. Ba người kinh ngạc! Không ngờ ở nơi tận cùng của hang động này… lại chính là xuân cảnh. Khí trời xông vào cánh mũi khiến tâm tư thanh tịnh vô cùng, nơi đây được bao trùm bởi cỏ cây xanh biếc, hoa dại nhưng không hề mờ nhạt. Giữa bóng cây đại thụ gần đấy được xếp sẵn một bộ bàn ghế đá. Mọi người ngồi xuống diện đối diện, Thiên Mộng chạy ra gần đấy hái vài cánh hoa cho vào chén rồi đặt mạnh lên bàn.
“Tùy tiện dùng!” Y nói, đôi mắt nâu chán ghét nhìn ba người.
Tang Hoa nhìn chén đựng cánh hoa rồi nhìn Thiên Mộng như thể: Ngươi đang đùa giỡn với ta sao?
Cơ nhưng mà chưa kịp định thần lại Thiên Nguyệt đã vương đến lấy một cánh ăn ngon lành. Tang Hoa giật nảy siết chặt cánh tay y: “Điện Hạ! Sao người có thể tùy tiện ăn thứ không rõ lai lịch như thế! Nhỡ đâu bọn họ…”
“Không sao, hoa dại nơi này có rất nhiều mật ngọt, ăn rất hảo. Các ngươi yên tâm đi, ta đã ăn qua rất nhiều lần rồi, nhìn xem, ta đã bị gì đâu?” Thiên Nguyệt nhún vai.
“Vẫn là nên đề phòng” Nói rồi nàng thả tay ngồi xuống.
“Được rồi! Nói rõ cho ta xem… các ngươi vì sao… lại đồng ý phụng sự cho Thiên Nguyệt? Các ngươi uy danh tàn bạo như thế… chắc không phải chỉ vì Thiên Nguyệt là Tam Hoàng Tử đâu nhỉ?” Nhược Khuê khoanh tay kiêu ngạo gác một chân lên bàn đá.
Ánh mắt mỹ lệ liếc nhìn hắn chướng khí, miệng còn phát ra một cái tặc lưỡi. Hoàn toàn không có một chút nào muốn tiết lộ chuyện riêng tư cho những tên này! Đến khi nhìn sang đôi mắt đen đang mong chờ kia, bao hận uất cũng phải nén xuống.
“Bọn ta… trước giờ chỉ hành động theo ý muốn… hoàn toàn không nghe theo lệnh của một ai. Cho đến một hôm nọ, lúc tiến hành kế hoạch rồi đấu một trận kinh thiên động địa với bang phái các người và trở về… hao tổn không ít sức lực…” Tang Hoa cảm thấy lòng tự trọng đang bị lăng mạ – Và rồi…
Tang Hoa cực nhọc khống chế hơi thở ẩn mình trong bụi rậm nọ, đêm tối thêm đông người truy sát nên Bạch La Sát và nàng đã lạc nhau. Nhưng không sao, chỉ cần bảo toàn tính mạng đến sáng hôm sau, thì nàng có thể đơn giản tìm thấy hắn. Vấn đề thực sự ở đây là… nàng đang đang trọng thương bên người, nếu cứ như để thế này chắc chắn đến mai sẽ không qua nổi! Mà gần đây lại chẳng có miếu hoang nào để nàng tá túc.
“Nè… ngươi vừa giẫm vào cây thuốc ta cực khổ trồng đấy”
Một tiếng nói nhẹ như gió thướt tha ỉ à đẩy vào cánh tai của Tang Hoa, nàng ta không còn có thể làm gì ngoài giật thót. Khuôn mặt không chút máu lùi ba bước về sau. Trong góc tối khi nảy Tang Hoa vừa ngồi, giờ chỉ xuất hiện đôi hài đỏ sững trước mặt. Trọng thương với khiếp vía làm hệ hô hấp tăng trưởng kịch liệt, cuối cùng cũng chỉ có thể ngất tại chỗ.
Trong cơn mơ, nàng thấy chân mình bị một bàn tay lơ lửng trên không kéo đi. Đầu óc cứ thế quay mòng như chong chóng, thanh âm cũng chỉ còn vươn lại ong ong. Tang Hoa đành buông lơi mặc kệ bản thân mình đang bị thứ hãi hùng kia chiếm lấy.
Tiếng chim ríu rít vui đùa làm phiền nữ nhân đang say giấc trên giường, khiến chân mày nàng ta châu thành một dạng nhăn nhúm. Khuôn mặt tỏ vẻ cực kì bất mãn nhưng Tang Hoa không thể làm gì khác ngoài việc mở mắt ra.
Ngưng đọng trong vài giây, nàng đang ở trong một căn lều lấp lánh như pha lê, lung linh đến chướng mắt. Cẩn thận suy xét một hồi lâu, nhìn lại các vết thương đều được băng bó kỹ lưỡng và bó thuốc. Tang Hoa đã hiểu ra mọi chuyện, xem ra hôm qua nàng đãng trí quá mức rồi.
Khó nhọc ngồi dậy khiến các vết thương nhói lên đau đớn, nhịn không được phát ra tiếng rên khe khẽ. Một nữ nhân nghe thấy chạy vào, nữ nhân này dung mạo mộc mạc bình dị, tròn mắt nhìn Tang Hoa nhưng chất giọng kiêu kì vô cùng:
“Ngươi nằm đó đi! Không lại phá hỏng công sức tiểu thư băng bó cho ngươi!”
“Tiểu thư?” Đôi mắt mỹ lệ khẽ nheo lại.
Nữ nhân này hẳn là a hoàn của tiểu thư kia, cơ mà thật là chảnh chọe đến chướng mắt. Nhưng vì hiểu rõ mình đang mang ơn kẻ khác, Tang Hoa đành kiềm lại:” Không sao, ta có chuyện phải đi gấp, cần gặp tiểu thư của ngươi để nói lời cảm tạ”
“Tiểu thư đang bên ngoài” A hoàn dùng chất giọng muốn đuổi khách.
Tang Hoa cũng chẳng chấp nhặt gì nàng ta chỉ rảo bước ra ngoài. Vừa đứng đến đầu cửa, đã thấy xa xa có một thân phục y diễm lệ hòa sắc nổi bậc. Vẫn giữ phong thái từng bước tiến đến nhưng trong thâm tâm cảm thấy vì sao mà nhộn nhạo. Hẳn là vết thương vẫn chưa hoàn toàn khỏi, gần hơn, Tang Hoa ngửi được mùi hương trên người người kia dù cho nàng vẫn giữ khoảng cách khá xa.
Người kia như nhận thức được sự tồn tại của nàng, liền quay đầu lại. Vào khoảnh khắc ấy, cơn gió thoảng qua khiến những cánh hoa rơi xuống đọng lại trên vai áo của người đó. Như thêm tô điểm nét diễm lệ của dung mạo mê người. Đôi mắt đen chậm rãi nhìn nàng, quan sát một hồi mới chịu mở miệng:
“Có vẻ thân thủ ngươi khá tốt, thường thì nếu là người khác có lẽ sẽ mất vài ngày mới ngồi dậy nổi… thế mà chỉ trong một đêm, ngươi có thể đứng vững như thế… thật khâm phục” Nói rồi tiếp tục việc hái thuốc.
“Đều là do tiểu thư y đức cao cường lợi hại… đa tạ tiểu thư đã cứu mạng, ân đức này không biết làm thế nào để đền đáp…” Tang Hoa cuối người thể hiện sự thành kính, nàng trước giờ chưa hề cuối người trước ai nhưng người này tỏa ra khí chất rất lạ, lại còn là ân nhân. Dù sao cũng nên phải phép.
“Điều kiện đền đáp rất đơn giản…”
Đến đây, con ngươi mỹ lệ phải nheo lại.
“Chỉ cần ngươi lưu lại đây với ta, đó chính là đền đáp”
Đôi mắt mỹ lệ vì nhất thời không chuẩn bị mà mở căng, ngờ vực lặp lại: “Ngươi nói… lưu lại đây?”
“Phải? Lưu lại đây”
“Ha, chuyện đó là không thể nào!” Tang Hoa cười lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
“Tang Hoa của Hắc Bạch Tang Môn… thì ra là một người vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ân… tin này truyền ra ngoài… không biết sẽ bị bao nhiêu người phỉ báng cười nhạo?”
Tang Hoa dừng bước, hít một hơi thật sâu xoay người: “Ngươi biết ta là ai?”
“Đương nhiên”
“Ngươi không sợ chết?”
“Tại sao lại sợ?”
“Tại sao à?” Tang Hoa cười một cái, sát tâm trổi dậy, thủ một quyền hướng phía người kia mà đánh tới.
Nhưng người kia như đã đoán được chiêu này của nàng, nhẹ nhàng lách sang bên cạnh cười một cái động tâm. Tang Hoa như bị nụ cười này chế nhạo, nhất thời nổi điên lại đánh liên tiếp mấy quyền nữa. Cũng như thế, những quyền tiếp theo của nàng đều bị người kia nhẹ nhàng né được. Tiếng thở dốc ngày càng nặng nề, đôi mắt mỹ lệ trừng lớn hung tợn:
“Tại sao? Tại sao lại như vậy? Chút công lực tôm tép của ngươi… sao có thể dễ dàng né được các quyền của ta!”
“Không biết cao thủ như ngươi đã nghe qua cái danh Băng Tâm Huyết Vũ chưa?” Đôi mắt đen của người kia tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Băng Tâm Huyết Vũ là một danh y sống ẩn thanh uy thiên hạ, không như Tích Dương chỉ chuyên về giải độc và tạo độc. Băng Tâm Huyết Vũ không những loại độc nào cũng có thể giải, mà còn có thể trị được bách bệnh. Vì thế thiên hạ này đều ngày đêm truy lùng tung tích của người này. Thế mà nay, danh y vạn cầu khó thấy ấy đang sừng sững trước mặt Tang Hoa.
Biết mình đã trúng loại thuật nào đó của người kia, Tang Hoa sắc mặt ngày càng tối đi. Chạm vào ai không chạm, lại trực tiếp chạm phải Băng Tâm Huyết Vũ!
“Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?” Nàng mất kiên nhẫn hỏi.
“Không phải ta đã nói rồi sao? Ta muốn ngươi lưu lại nơi này làm công coi như trả ân ta và cũng coi như đền bù cho những cây thuốc quý hiếm ta nhọc công trồng mà ngươi đã giẫm đạp” Người kia đứng lên, trong tay còn ôm một rổ các loại lá thuốc.
“Được! Thế thì sau khi những cây thuốc kia của ngươi mạnh khỏe trở lại, ngươi phải giải cái thứ mà ngươi đưa vào người ta rồi thả ta đi!” Tang Hoa nén cơn giận thỏa hiệp với người này.
Người kia nở một cười làm vạn vật xao xuyến: “Được, quân tử chớ nuốt lời”
Cứ tưởng chỉ cần những cái cây đó mọc lại thì Tang Hoa sẽ dứt được nợ, lại chẳng ngờ…! Mấy cái cây kia đã mấy tháng trời rồi mà chỉ nhú được mấy cái nụ tí hon. Khiến cho tâm trạng nàng buồn bực không thôi.
Sau khi tưới nước cho mấy cuốn cây đó xong, Tang Hoa thở dài ngồi trên thềm đá gần đó. Ánh mắt mỹ lệ không hiểu thế nào lại nhìn đến bóng dáng thướt tha đang chăm các cây thuốc kia. Nghĩ nghĩ một hồi, mấy tháng nay lưu lại đây, cùng ăn cơm chung, cùng sinh hoạt chung, thật ra dáng một gia đình, nếu nói không cảm thấy gì… thì chính là nói dối. Cuộc sống bình yên dị thường này thật khiến người khác có chút lưu luyến. Tang Hoa định gọi người kia vào trong ăn cơm nhưng cùng lúc đó bổng dưng nhận ra… người này danh họ là gì?
Phải rồi, nàng lúc này mới nhận ra bản thân chỉ biết người ta là Băng Tâm Huyết Vũ… còn tên họ… lại chẳng biết gì cả. Lúc này, Tang Hoa bấm bụng nói: “Nè! Ngươi… tên họ ngươi là gì?”
Người kia như chưa kịp chuẩn bị nên bị câu hỏi này làm cho bất ngờ, động tác dừng lại hồi lâu: “Tại sao ngươi lại hiếu kỳ với tên họ của ta?”
“Thì… để xưng hô cho dễ chứ sao!” Tang Hoa tuy nói như vậy nhưng trong bụng kỳ thực rất hiếu kỳ.
“Không nói cho ngươi”
“Hả?!” Nàng ngạc nhiên hòa lẫn bực tức.
“Tên họ của ta… chỉ cho những người bằng hữu thân thích gọi”
“Xì! Sao cũng được! Vô ăn cơm kìa” Tang Hoa ngoài mặt tỏ ra thản nhiên nhưng bên trong lại dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu: Nói trắng ra là người ta không coi mình là gì cả.
Bữa cơm hôm đó cũng như thường lệ, Tang Hoa vẫn chậm rãi gắp từng thức ăn vào chén mình. Băng Tâm Huyết Vũ đối với a hoàn mình mà nói: “Trang Nhi, ngày mai ta lên núi một chuyến, vừa rồi mưa lớn có lẽ sẽ mọc lên những cây thuốc ta cần”
“Trên núi muôn trùng nguy hiểm, nô tỳ thấy người không nên đi một mình một mình thì hơn” Trang Nhi sốt ruột lo lắng.
“Ta không sao, dù sao cũng đâu phải lần đầu” Nàng mỉm cười gắp một miếng thịt vào chén Trang Nhi, sẵn tiện cũng gắp vào chén của Tang Hoa.
Tang Hoa bị hành động này làm đờ ra một lúc, từ bé đến lớn lăn lộn giang hồ đã lâu. Đây là lần đầu tiên, có người gắp thức ăn cho nàng. Hành động ấm áp này khiến Tang Hoa có chút không quen.
“Hừ, ngươi lại bỏ cái gì vào đây à!”
“Ngươi vừa phải thôi chứ! Tiểu thư có lòng tốt gắp thức ăn cho ngươi… ngươi còn…!” Trang Nhi giận dữ trách mắng.
“Trang Nhi! Được rồi” Người đó gọi khẽ nhắc nhở, tuy vậy trên môi người đó vẫn nở ra một nụ cười dịu dàng.
Tang Hoa dù miệng mồm nói những lời cay độc thế nhưng miếng thịt đó nàng vẫn gắp bỏ vào miệng. Có thể thấy ngay vành tai kia có chút ửng hồng.
Đêm đến, lúc đang say giấc nồng, Tang Hoa bỗng nhiên bị ai đó gọi dậy khiến nàng cực kỳ khó chịu. Mở mắt nhìn kẻ to gan kia, chỉ thấy một thân nhỏ nhắn khó xử nhìn nàng.
“Ngươi đêm hôm đến đây làm gì? Muốn chết sao?” Tang Hoa nheo mày nhìn nữ nhân.
“Hừ! Ta chỉ là vì tiểu thư nên mới đến nhờ ngươi! Nếu không thì đừng hòng!”
“Ngươi muốn nhờ ta theo tiểu thư của ngươi lên núi?”
“Phải! Trên núi vốn có nhiều thú dữ, lại có nhiều nguy hiểm khác đếm không xuể…nên…nên” Trang Nhi ấp úng khó xử.
“Không rảnh! Nếu thích thì tự ngươi mà đi”
“Hừ! Ta biết ngay sẽ không nhờ được ngươi mà!” Trang Nhi hét ầm lên rồi bỏ đi.
Sáng sớm, Băng Tâm Huyết Vũ đã chuẩn bị đồ đạc để lên núi, không quên dặn dò Trang Nhi: “Ta lên núi, tối sẽ trở về. Ngươi ở lại chăm sóc Tang Hoa, bảo nàng ta đừng vì một ngày vắng mặt ta mà trở nên lười biếng bỏ bê việc chăm sóc cây thuốc”
“Nô tỳ đã nhớ kỹ, tiểu thư xin hãy bảo trọng”
Trang Nhi đứng đợi đến khi tiểu thư nhà nàng khuất bóng, mới chậm rãi hậm hực vào trong đánh thức Tang Hoa. Nhưng vừa mở cửa ra, nàng đã kinh ngạc khôn siết:
“Ể?! Người đâu?”
Tác Giả: Sora Fuyu
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!