Đam Mỹ: Hoàng Cung - Chương 67: Lời Hứa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Đam Mỹ: Hoàng Cung


Chương 67: Lời Hứa


Băng Tâm Huyết Vũ ở trên núi cả ngày chuyên tâm hái thuốc, đến xế chiều mới có ý định trở về. Dọc đường nàng đi bỗng dưng ngửi được một mùi hương lạ lùng. Nàng lần theo hương thơm mà đi đến bên con dốc gần đó. Và như phát hiện ra một loài thuốc quý, Băng Tâm Huyết Vũ vương người đến bông hoa kia.

Không may, những giọt mưa vẫn còn đọng lại trên đất đá tạo thành lớp bùn nhão trơn trượt. Băng Tâm Huyết Vũ cứ thế mà ngã xuống dốc, nàng nhắm nghiền mắt chịu đau. Ngờ đâu, chẳng có cảm giác gì đến cả. Đến khi mở mắt ra, mới thấy rằng mình đang được che chở, còn người che chở cho mình lại thê thảm vô cùng.

“Tang Hoa! Tang Hoa! Ngươi không sao chứ! Tang Hoa” Hốt hoảng lay thân thể đầy máu của người kia, nàng không ngờ rằng sẽ xảy ra sự việc như vậy.

“Đừng kêu nữa! Chưa chết đâu… lay nữa sẽ chết thiệt đấy” Tang Hoa khó nhọc vừa ho vừa than oán.

Băng Tâm Huyết Vũ thở dài, nhanh chóng xốc nàng lên, cùng nhau về nhà. Điều quan trongj hiện giờ là nhanh chóng về nhà trị thương cho Tang Hoa. Thấy không, Tang Hoa dù mạnh miệng như thế nhưng vẫn là nằm đến ba ngày liền mới tỉnh được. Cảm giác đầu tiên mà nàng tỉnh dậy, không phải là thân thể rã rời, đầu óc choáng váng. Mà là cảm giác các tứ chi cơ thể mạnh mẽ điên cuồng. Nhịn không được, Tang Hoa chạy ra ngoài sân, vẫn là thấy bóng dáng yêu kiều đang chăm thuốc.

“Ngươi… đã giải thuốc cho ta?”

“Phải!”

Tang Hoa nghe được thế mừng rỡ như điên, liên tục múa các quyền như để xác thực với bản thân. Nàng nở một nụ cười thực sự, hai tay hai chân cứ múa máy không yên. Thế rồi nàng nghe được một tiếng thở dài từ đằng sau.

Băng Tâm Huyết Vũ đối diện trước mặt nàng, không còn là dáng vẻ dịu dàng thường thấy, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm nghị đến lạnh người: “Hắc Bạch Tang Môn, ta cứu ngươi một mạng, ngươi cũng cứu ta một mạng, chúng ta… từ nay không ai nợ ai, thuốc đã giải, ngươi có thể đi.”

Tang Hoa bị một câu này làm cho đã kích, cả lồng ngực dâng lên một cảm giác nhoi nhói. Thế là thế nào? Chẳng phải đây là điều nàng mong muốn sao? Tại sao lại khó chịu thế này?

“Cái này…” Tang Hoa vừa thẩn thờ vừa không hiểu chuyện.

“Trang Nhi… tiễn khách!” Băng Tâm Huyết Vũ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi nhanh chóng đi vào trong.

Khoảnh khắc đó, thứ Tang Hoa có thể thấy được, chỉ lại là bóng lưng kiều diễm của người kia. Mái tóc đen dài tàn nhẫn tung bay che khuất hỉ nộ ái ố khó có thể nhìn thấu tâm tư mỹ nhân.

Tang Hoa được Trang Nhi tiễn ra khỏi cổng, trong lòng rối như một dây tơ vò. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Một lúc lâu sau, Tang Hoa trấn tĩnh lại mình, phóng đi tìm Bạch La Sát. Nàng không muốn để những chuyện này phiền não đến mình. Suy cho cùng, có lẽ đây chỉ là một chút bình dị ấm áp thoáng qua trong cuộc đời nàng mà thôi.

Tang Hoa nhanh chóng tìm thấy La Sát gần một con miếu nhỏ. Thân thể hắn tả tơi vô cùng, hẳn là lúc chạy trốn cũng tốn không ít khó khăn. La Sát thấy Tang Hoa đến liền nhướng mày một cái:

“Ngươi có vẻ… sống tốt hơn ta nhiều?”

“Gặp may thôi”

“Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?”

La Sát hỏi câu này khiến Tang Hoa cũng không biết trả lời thế nào. Chẳng lẽ cuộc sống bình dị kia khiến nàng quen thói nhất thời không nghĩ ra được gì?

“Cứ qua đêm tại đây đã, hiện ta cũng chưa biết mình nên làm gì.”

Đêm đến, cuồng phong bất chợt thổi mạnh làm cửa miếu va đập liên hồi. Tang Hoa mắt vẫn còn nhắm nghiền bỗng dưng nghe được tiếng thở dốc của người nào đó từ ngoài vọng vào. Lúc đầu có lẽ nàng sẽ không để ý nhưng rồi cũng thật lạ, tiếng thở ấy cứ đều đều quấy nhiễu giấc ngủ của nàng, kèm theo vài tiếng nấc lạ lùng. La Sát khóc sao? Hoang đường!

Đôi mắt mỹ lệ chớm mở, nàng bật người ngồi dậy nhanh chóng, xa xa trước mắt nàng là một thân thể ngã khuỵu đang khóc tức tưởi giữa miếu. Nhận ra người đó là ai, Tang Hoa mới hốt hoảng lao đến: “Trang Nhi?! Ngươi làm cái gì ở đây?”

“Tang Hoa? Cầu xin ngươi! Xin ngươi cứu tiểu thư!” Nô hoàn ôm mặt khóc nức nở, trên bạch phục vương vài vệt máu dài đậm màu.

“Xảy ra chuyện gì?!” Tang Hoa hét lớn đến mức đánh thức cả La Sát.

“Tiểu Thư hôm qua nhận được một bồ câu đưa thư, nói rằng phụ mẫu của tiểu thư đã bị lăng trì đến chết, chặt đầu treo ngoài cổng thành cho người khác lăng nhục, trong thư dặn tiểu thư phải ẩn trọng. Tiểu thư vì hông muốn liên lụy đến ngươi, mới đuổi ngươi đi, ngờ đâu đêm đến bỗng dưng xuất hiện một đám thích khách! Dằn co một hồi…Tiểu thư bảo ta chạy trốn, một mình người đang đối đầu với bọn chúng! Tang Hoa, làm ơn cứu tiểu thư… ta cầu xin ngươi” Trang Nhi vừa nói vừa khóc, trên phục y nàng dính rất nhiều vết máu, xem ra lúc chạy trốn cũng không dễ dàng gì.

Tang Hoa lập tức bật dậy lao ra ngoài, La Sát thấy thế cũng theo đuôi, để lại Trang Nhi ngồi trơ trọi giữa ngôi miếu nọ. Tang Hoa dùng hết tốc lực chạy một mạch về nơi đó, lúc đến nơi, cũng là lúc Tang Hoa tận mắt chứng kiến những mũi gươm xuyên vào lồng ngực người kia.

Đôi mắt mỹ lệ hằn lên những tia máu tàn khốc, còn chưa kịp gào lên, bỗng La Sát đã gào lớn, còn lao vào điên cuồng bạo sát thích khách. Nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của La Sát, Tang Hoa cũng biết đây không phải là lúc hỏi chuyện này, chỉ có thể nhanh chóng bế người kia lên rồi bỏ chạy.

“Ngươi…? Sao lại là ngươi? Chẳng phải bảo ngươi đi rồi sao? Quay lại làm gì!”

“Câm miệng! Tại sao ngươi gặp chuyện lại không nói cho ta biết?! Tại sao phải một mình gánh chịu! Đó giờ không biết Băng Tâm Huyết Vũ lại có tính cách ngu ngốc như vậy!” Tang Hoa tức giận mắng nhưng những lời mắng đó một chút sát thương cũng không có.

“Ha…! Đó giờ ta cũng không biết Hắc Bạch Tang Môn có sở thích cứu người như vậy.” Người trong tay Tang Hoa phì cười, sau đó ho ra một ngụm máu bẩn cả phục y diễm lệ.

“Đừng nói nữa, đến chỗ an toàn hảo hảo trị thương cho thật tốt! Chuyện còn lại nói sau!” Tang Hoa hét lên.

“Không… kịp nữa rồi, ta đã bị nhiều vết thương trên người… lại lãnh thêm nhiều vết thương chí mạng, giờ đến hô hấp cũng khó khăn…”

“Câm miệng!!!! Không cho ngươi nói nữa” Tang Hoa điên cuồng hét lên, khóe mắt mỹ lệ nhịn không được rơi ra một giọt nước trong suốt như sương mai.

“Kiêu ngạo của ngươi đâu rồi… sao lại thành khóc nhè thế này” giọng nói người kia ngày càng trở nên kiệt quệ.

“Ngươi có giỏi đừng chết trước mặt ta-!”

Cuối cùng cũng đến ngôi miếu, Tang Hoa nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống, kê đầu người đó gối lên đùi mình. Trang Nhi thấy thế vội vả tiến lại: “Tiểu thư, người không sao chứ?”

Lúc này, La Sát cũng đã trở về, trên người hắn khắp nơi đều là máu. Chỉ có điều, tất cả đều không phải máu của hắn. La Sát thở dốc lao đến ôm lấy Băng Tâm Huyết Vũ.

“Tìm được người rồi! Tìm được người rồi!”

“Vị tiểu huynh đệ… ngươi là ai?”

Nghe đến đây, La Sát như bị ai đánh, bật dậy nhìn chằm chằm người phía dưới, ánh mắt chuyển về thất vọng vô cùng, lẩm bẩm: “Không phải, ngươi không phải người… tóc không phải…nụ cười cũng không giống… không phải…”

Chuyện kỳ lạ này khiến Tang Hoa cũng nhíu mày.

“À, ta biết rồi…ngươi chắc chắn là nhận nhầm ta với tiểu đệ của ta, ngươi quen biết hắn sao?”

Nghe như thế, đôi mắt xám của Bạch La Sát phát quang rạng ngời như thấy một tia hy vọng mà gật đầu lia lịa.

“Tang Hoa, ta có một điều này muốn cầu xin ngươi, khẩn cầu ngươi có thể đáp ứng nguyện vọng của ta” Băng Tâm Huyết Vũ thở ngày càng nhẹ dần.

“Ngươi cứ nói, chỉ cần ngươi không sao, điều gì ta cũng có thể đáp ứng cho ngươi” Nàng gào lên.

“Ta có một tiểu đệ song tử, nó hiện đang ở trong Hoàng Cung làm Quý Phi, ngươi… ngươi phải giúp ta… giúp nó thoát khỏi đó! Nó đang gặp nguy hiểm… không như ta, nó là một đứa vô ưu vô lo, không biết võ công, càng không biết khi nào có thể bị hãm hại. Ngươi nhất định phải đưa nó ra khỏi đó! Nhất định phải đưa nó trở về Dương Triều! Chiến tranh sắp nổ ra… nó ở lại đó chẳng khác nào tìm đường chết!” Nàng nói rồi nhìn sang La Sát: “Vị tiểu huynh đệ này, đệ đệ ta quen được người cao cường như ngươi… thật không còn gì lo lắng rồi, nó hiện đang ở trong Hoàng Cung, ngươi… hãy giúp ta bảo vệ nó!”

“Ngươi nói thế là sao? Tại sao lại là Dương Triều?” Tang Hoa khó hiểu.

“Cha ta! Là Vương Gia ở Đô Đốc nhưng thật ra chính là Nhị Thái Tử – Đệ đệ của Dương Hoàng!”

Tang Hoa ngạc nhiên khôn siết, nói như thế… Băng Tâm Huyết Vũ chính là Công Chúa Dương Triều?

“Hứa với ta! Các ngươi sẽ bảo toàn tính mạng nó! Đem nó trở về Dương Triều! Hãy hứa với ta” Nữ Nhân kích động gằn giọng.

“Ta hứa! Ta hứa mà! Ngươi… ngươi trước hết trị thương đã!”

“À, còn một điều nữa… tên họ ta…là… Lâm Thiên Hoa” Rồi nàng cùng với câu nói đó trút hơi thở cuối cùng, để lại nụ cười dịu dàng không biết là dành cho ai.

“KHÔNG!!!!!!!!!!!” Tang Hoa gào lên một tiếng, tiếng than khóc vang thấu tận trời xanh.

Tác Giả: Sora Fuyu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN