( Đam mỹ ) Vô sỉ công gặp vô sỉ thụ.
Chương 13. Khuất bóng .
Chương 13. Khuất bóng .
Càng nghĩ càng tức!
Đúng!
Là càng nghĩ càng tức điên lên không cách nào chịu nổi,
Chung cư,
Thái Quang vừa nhai sợi hủ tiếu, vừa có cảm giác như nhai một sợi cao su.
Nghiến, nghiến, nghiến.
Bà mẹ nó!
Làm sao mà thằng trời đánh đó lại là anh họ của Hải Minh được kia chứ?. Trái đất này cũng thật quá tròn rồi, bao nhiêu tỷ tỷ người sao không phải mà lại là cái thằng thông đuýt ông mày ?!.
Nhất Vinh! Nhất Vinh ! Nhất Vinh!!!!!
Ông đây nhất định sẽ phục thù. Sẽ có ngày chính ông mày dùng chính thằng em 16.5cm đâm cho đuýt mày rách 3cen! .
Phải!
Nhục là phải rửa, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng mình vốn dĩ méo phải quân tử, vì thế ăn cho khỏe, ngủ cho khỏe, lành đuýt một cái ông sẽ xách đao ra trận! .
Nghĩ xong, Thái Quang lại thấy mình chí lý gần chết , miếng hủ tiếu đút qua miệng cũng ngon lành hơn rất nhiều, đã thế còn lôi thêm một đống thịt trong tủ ra đánh chén hết!
———-
Biệt thự,
Nhất Vinh vừa bước vào nhà đã dận từng bước chân lên bậc thềm nghe tới rầm rập rầm rập.
Bác Ba – người giúp việc ngoài năm mươi chuẩn bị chào ,miệng nghẹo sang cả một bên. Là người trông nom dọn dẹp cái biệt thự này cho gia đình Nhất Vinh từ lâu lắm lắm, nhưng chưa khi nào nhìn thấy cái biểu tình tức đến đỏ mặt tía tai phì cả ra ngoài như thế.
Bởi lẽ Nhất Vinh vốn dĩ là một điển hình của thể loại “ người hai mặt “ . Âu cũng do hoàn cảnh gia đình mà thành.
Bản chất thì lưu manh vô sỉ, đào hoa , mục rữa, vô lương tâm. Tóm lại là thối.
Nhưng bên ngoài và nhất là trước mặt ông ngoại cùng đối tác kinh doanh thì phải xịt một đống nước hoa cho thơm lừng, nào thì nho nhã, nào thì lễ phép, nào thì học thức có thừa.
Chứ không lẽ lại nói rằng tôi vừa buê đuê vừa nát bấy, một tuần đi chịch dạo đủ bảy ngày, hỏi ông nào mà giám giao lại sản nghiệp cho cậu?.
Vì thế, hửi được cái mùi thối của cậu, ấy mới chính là thân cận!
Còn hoa thơm bên ngoài, thôi , xin kiếu đi.
———
Trên lầu,
Nhất Vinh bỏ cả bữa cơm tối,
Nốc một phát hai ly nước đá lạnh băng, mắt đỏ au au nhìn vào cái màn hình điện thoại.
Đầu giây bên kia vừa hiển thị cuộc gọi nhận chưa nổi một giây, Nhất Vinh đã gằn lên :
– Kai!
– Điều tra cho tôi một người!
– Lập tức gửi hồ sơ sang cho tôi!
Người bị gào thét kia ngược lại không một chút nào vội vã:
– Ý?!
– Không phải chứ? .
– Khiến cho Nhất Vinh cậu nóng vội đến như thế, không phải là cực đại mỹ nhân đi?
– Có phần cho tôi ké không?
Nhất Vinh thiếu chút thì bóp nát cái điện thoại :
– Câm mồm đi!
– Cho ông 5 phút! .
Kai ngưng lại một chút , sau đó mới cợt nhả:
– Được thôi , nhưng mà ông phải đặt một cái hẹn với Hải Minh cho tôi.
– Sao? Thế nào?
Nhất Vinh bình thường đã gạt phắt, thế mà giờ này lại ác miệng câu lên cười:
– Được! .
– Sắp xếp bay về nước đi.
Bên kia vừa nghe được còn tưởng mình bị khiếm thính:
– Hả? Ông ok ?
Nhất Vinh chắc nịch:
– Đúng! . Tôi sẽ lo, Hải Minh chắc chắn sẽ tới.
Kai nhảy cẫng lên một cái, không giấu nổi mấy câu cảm thán nhạt toẹt.
——-
Kai là bạn của Nhất Vinh bên Mỹ, cũng là Gay nốt.
Hắn là một hacker cực giỏi, vậy nhưng chảnh chó gọi bằng cụ. Nếu không có lợi ích gì đặc biệt mà muốn nhờ vả hắn ư?
Nằm mơ!
Hắn tuy là 0 hay 1 đều ok, nhưng sau khi gặp Hải Minh mấy lần thì lập tức chuyển hướng chỉ làm 1.
Không trách được,
Hải Minh chính là viên ngọc vừa sạch vừa quý trong cái làng Gay đã nhiễm bẩn trầm trọng này .
Sạch là bởi vì ẻm còn non còn tơ, thụ bây giờ thường chủ động và dâm khủng khiếp, thay dưa như thay áo.
Quý là bởi vì ông ngoại thương xót đứa cháu mồ côi bệnh tật mà lập tức sang tên 15% cổ phần của Nguyễn J cho Hải Minh khi cậu chạm mười tám tuổi.
Là 15% cổ phần Nguyễn J ! – công ty bất động sản liên kết Việt – Mỹ, chuyên môi giới đầu tư mua đất tại Việt Nam cho Việt Kiều và ngược lại.
Tóm váy lại, vớ được Hải Minh chính là vớ được một cái két tiền to bừ bự.
Đám Top thèm Hải Minh đến mức nước dãi cũng sắp đổ thành bể bơi, nhưng dù ít dù nhiều, dù bằng cách thối hoắc đi chăng nữa ,thì vẫn không thể phủ nhận rằng Nhất Vinh đứng đó chính là làm một cái rào chắn nhất định ,
Hơn nữa, trong lòng Hải Minh có người . Ai , cũng không chen vào được,
Tên Kai đó là con lai, nhìn dáng người chuẩn nét nẹt, nhưng đến cái tay Hải Minh còn chưa kịp sờ! .
Lần này bỏ ngỏ một cửa cho tên Kai đó, đương nhiên là có lý do, nhưng chuyện đó về sau hãy tính đi.
——
Nhất Vinh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Chờ mail.
Ngoại trừ lần được bàn giao chính thức 20% cổ phần Nguyễn J ra, chưa khi nào mà Nhất Vinh cảm thấy nóng ruột như vậy.
Mẹ kiếp!
Tên trộm nhãi nhép! . Dám chửi nhau tay đôi với ông đây!
Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ chỉ có ông chửi người ta nghe! Ông bỏ thì thụ phải khóc!
Chứ làm gì có cái chuyện láo nháo như thế được?.
Đã đè đến rách toạc đuýt ra mà còn nhơn nhơn cái mặt.
Để xem , ông trị chết mày thế nào?!.
——
Ting!
Mail đổ về. Nhất Vinh đầu ngón tay như bị phỏng, lập tức kích xem.
Ngành quản trị du lịch , khóa X, trường X.
Hừ!
Được lắm!
Thái Quang tên nhóc hôi, còn kém ông đây một tuổi, vậy mà dám lấy trứng chọi đá.
Một mail khác lập tức được gửi đi .
“ Sắp xếp cho tôi, tôi muốn học Ngành quản trị du lịch , khóa X, trường X. “
Xong xuôi, Nhất Vinh trong lòng dễ chịu hẳn! .
=========
Mười một giờ đêm.
Bệnh viện,
Ngoài chiếc giường bệnh có thể điều chỉnh được tư thế nằm thẳng hay nâng người chỉ với một nút bấm, ở đây còn được kê thêm một chiếc giường nhỏ, lớn hơn giường đơn một chút, nhưng lại cũng không quá to như giường đôi.
Vậy mà, trống không.
Hải Minh vẫn chưa tỉnh lại, người cần nghỉ lại không ai nghỉ , ánh mắt Chú Từ kiên nghị vương đôi phần mệt mỏi, hướng về phía Ngọc Đường:
– Trễ rồi, cậu về đi.
Ngọc Đường nhìn lên, còn định từ chối , chú Từ đã mở lời:
– Nếu cậu còn ở lại đây, chỉ sợ lúc nó tỉnh lại , nhìn thấy sẽ không chịu nổi.
Ngọc Đường hiểu rồi , khẽ cúi đầu.
Bình thường đều biết em ấy gầy, nhưng đến khi chính mắt thấy những ống kim truyền to lớn gắn tại mu bàn tay đừng đốt xanh xao, Ngọc Đường không thể kiềm lòng nổi, run run muốn cầm lấy.
Dù thế nào, em ấy nằm đây, như thế này, đều là vì mình…
– Đi thôi.
Chú Từ cắt ngang hành động đó lại, lời nói vang ra chắc nịch :
– Chúng ta nói chuyện một chút.
Đến như vậy, Ngọc Đường dù tiếc nuối đến không muốn rời nửa bước, cuối cùng cũng phải bước theo sau, ánh mắt bao trùm cơ thể bé nhỏ kia hai ba lần mới ra tới bậu cửa.
Chú Từ đem tất cả những điều này đều để ý.
Thế nhưng, khoảng cách giữa thứ tình thương và tình yêu, tưởng là gần, hóa ra , lại rất xa.
——–
Hành lang.
Đêm lộng gió, hai thân người ngồi tĩnh lặng.
So với buổi sáng hôm nay, tưởng như đã bớt lo hơn cho Hải Minh nhiều lắm, kỳ thực ra đáy lòng đều có sóng.
Không dậy sóng làm sao được đây? . Dù có là sắt đá, khi nghe một người nhiều năm như vậy vì mình, yêu mình, thậm chí là sống cho mình, hỏi ai trên đời này trái tim không nhiễu không động?
Chỉ là quả thực , Ngọc Đường anh vẫn khó có thể tin cho nổi:
– Chú Từ., tất cả mọi việc mà Nhất Vinh nói, đều là sự thật, đúng không?
– Em ấy vì cháu mà về Việt Nam, vì cháu mà tới quán café, vì cháu mà hôm nay ngất đi như vậy…
Chú Từ lặng lẽ thở một hơi sâu, thứ không khí lạnh buốt theo từng đường thở, ngưng lại đầy những bi ai trong đời đã trải, khẽ gật đầu:
– Là sự thật,
– Nhưng ta không hi vọng cậu vì thương hại mà ở bên cạnh nó.
– Thương hại một người, tưởng là tốt, nhưng thực ra lại rất tàn nhẫn, vì đến cuối cùng khi người kia rời đi, kẻ ở lại sống sẽ chẳng còn có ý nghĩa gì.
– Chuyện hôm nay, nếu cậu đã để nó thấy được điều gì đó không nên thấy, vậy cũng tốt. Sau khi nó ổn định, ta sẽ khuyên nó trở về Mỹ, ở đó dù sao điều trị cũng tốt hơn.
– Với lại, cậu hiểu mà, sức khỏe của nó vốn dĩ như vậy. Nếu chuyện này còn xảy ra một lần nữa, hoặc, nó nhìn thấy một việc tồi tệ hơn nữa, rất có thể sẽ không gặp may như hôm nay.
Ngọc Đường lặng người, từng lời nói kia nhỏ đến mức chỉ vừa đủ nghe, nhưng từng chữ đều như đang thấm ra suy tư trong lòng cậu.
Thương hại ư?
Tình yêu ư?
Chú Từ hiểu chứ.
Hiểu, là rất hiểu, bởi lẽ chính bản thân cũng đã từng trải qua từng giây từng giây đau cắt xé lòng suốt hai mươi năm qua ,
Tổn thương đến như thế, đau đớn đến như thế, ông làm sao đành lòng nhìn giọt máu duy nhất của người mình yêu thương nhất phải chịu đựng?
Ngọc Đường khuôn miệng cứng lại, một lời cũng không thể nói ra, bảo anh phải làm sao?
Làm sao với tình yêu sâu nặng của em đây, Hải Minh….
Chú Từ đứng dậy, chậm rãi từng bước tiến về phía cửa phòng kia, chua xót:
– Việc hai người đàn ông muốn ở bên nhau một đời….Thực khó khăn.
Khó lắm, mà, đau lắm.
Không hôn nhân, không khế ước, không ràng buộc, cũng không thể có một đứa con máu mủ ruột thịt cùng nhau.
Tất cả những điều tưởng như đơn giản nhất ấy,
Hóa ra, lại thật khó khăn.
——-
Bóng tối phủ trên vai anh, cao lớn.
Mỗi một bước đi lại xa thêm, xa thêm.
Khuất bóng rồi,
Giương đôi mắt đỏ hoe vành nhìn lên tòa nhà cao thẳm,
Ở đó, không có anh, em sẽ ổn hơn…
Ở đó, không có anh, điều trị sẽ tốt hơn…
Hải Minh.
Thực xin lỗi.
=========//===========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!