( Đam mỹ ) Vô sỉ công gặp vô sỉ thụ. - Chương 6 : Gặp mặt lần đầu tiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
233


( Đam mỹ ) Vô sỉ công gặp vô sỉ thụ.


Chương 6 : Gặp mặt lần đầu tiên



Chương 6 : Con trai,

Chung cư.

Thái Quang đeo mấy lớp khẩu trang kín mít, chia lọ thuốc mê mới ” tậu được ” thành từng ống nhỏ, vặn nút, cẩn thận đến không muốn làm rơi ra cả nửa giọt.

Tiền cả đấy!

Lại cũng chẳng dễ dàng gì mà hốt được thứ cao cấp như thế này, thuốc mê chứ có phải thuốc cảm cúm đâu, vừa đắt lại vừa khó mua. Ngày xưa đứng đường thì chỉ cần dùng dạng xịt là được, nay đã chình ình up ảnh lên web gái gọi online kia, còn mất một khoản phí cắt cổ, cắn răng cắn lợi vào cũng phải mua cho được dạng lỏng này!

Thái Quang giơ một ống nhỏ như ngón tay lên, ra chiều tâm đắc lắm.

Pha vào nước thì còn khó mà phát hiện, pha vào rượu thì tinh ý lắm mới nhận ra mùi hơi chua một tý , nhưng mà á! mấy cái tên đã tăng hai tăng ba phê phê rồi lại còn đang nứng ở đấy mà nhận với chả ra!

Thái Quang sung sướng thả một lọ vào chiếc túi xách ” chuyên dụng ” lấp la lấp lánh,

Một ống này thôi đảm bảo ngủ quên trời quên đất!

Chậc!

Sao ngày xưa mình lại ra đứng đường làm gì? Đi khách kiểu này vừa đẳng cấp vừa dễ ra tay hơn ngoài đường nhiều chứ! .

Thái Quang càng nghĩ càng thấy mình chí lý!

Chuẩn bị sơ sơ vài tình huống ứng phó vì dẫu sao hôm nay cũng là lần đầu tiên nhận đi khách qua web, ổn ổn rồi liền nhảy bổ vào máy tính, hôm nay là tết Tây, còn không nhanh đăng hàng kiếm mồi thì lỡ mất! .

Thế nhưng lạch tạch gõ đến đoạn ” sinh viên , hàng còn mới, thiếu tiền học phí ” Thái Quang cười đến suýt tắc thở!

Là hàng mới cơ đấy!

Bà mẹ nó!

Thằng nào ăn nổi ông chắc răng nó cũng rơi đủ tám cái ! .

Nói rồi, huýt sáo mà ra bàn ngồi vắt vẻo, bắt đầu trang điểm!

——-

Cùng lúc ấy, quán bar ,

Một – hai – ba – Dô!

Sau tiếng dô lớn, ba thanh niên trẻ đồng loạt ngửa cổ cạn một hơi dài, ánh đèn nhấp nhoáng chiếu xuống từng ly bia dần cạn tới đáy.

Ly bia thả xuống, nhất loạt đều dốc ngược , thể hiện chính mình đã hết tới giọt cuối cùng , một kẻ mặt đỏ au au – tên Triệu – vỗ vai người bên cạnh:

– Nhất Vinh! Ông tự dưng phắn một phát bốn năm biệt tăm!

– Anh em đây còn tưởng ông quên tụi này thật rồi chứ?!

Nhất Vinh quay sang, ngực áo bỏ lửng hai cúc đầu lộ ra vòm ngực thu hút vài cái nhìn lướt qua :

– Làm gì có!

– Quên là quên thế nào?!

Thằng còn lại tên Lịch khui thêm vài lon bia , rót tới bến, tràn sánh ra miệng ly:

– Lần này về rồi dume đừng có đi nữa!

– Kiềng ba chân mà thiếu một thì thành kiềng cụt à!

Tên Triệu cũng pha chút hục hặc, dằn mạnh ly bia mới rót vào tay Nhất Vinh :

– Uống!

– Hôm nay mày không tạ lỗi với bọn tao thì đừng hòng sống ra khỏi đây!

Nhất Vinh cười phá lên hắc hắc:

– Được được!

– Là tao có lỗi! đi mà không nói!

– Nhận lỗi nhận lỗi hết!

Tên Triệu và Lịch thấy vậy cũng cười phá lên.

Vinh – Triệu – Lịch, là ba tên bạn thân suốt thời cấp hai lên cấp ba, gia thế của cả ba đều có thể coi là khủng, từ năm lớp mười một sau khi Nhất Vinh đột ngột đi du học thì dường như cắt đứt liên lạc toàn bộ, chỉ thỉnh thoảng anh em mới cập nhật được một ít tin tức thông qua mạng xã hội.

Thế nên đương nhiên giờ đây là nhậu tới không say không về, từng ly bia ừng ực trôi qua cuống họng, đốt lên bao nhiêu suy tư, tên Triệu lảm nhảm:

– Mẹ! Thằng chó Lịch tên gì không tên mà tên Thanh Lịch!

– Mặt nó đặt là Sở Khanh mới đúng chứ thanh con mẹ nó gì lịch!

– Ha ha ha!

Tên Lịch lập tức ném vỏ bia rỗng về phía tên Triệu:

– Câm mẹ mồm đi?!.

– Còn gì nữa? . Mẹ trước đây nhớ cả lớp gọi mày là buê đuê vì cái tên đấy!

– Ha ha ha!

Cười đến nghẹt thở xong nó quay hẳn sang phía Nhất Vinh đã phê phê đang nhắm hờ mắt tựa ra sau ghế:

– Ê! . Mà mày chưa nói vì sao tự dưng đi du học thế?

– Có con tóc vàng nào câu mất vía hay sao?

Nhất Vinh bị lay người , hơi hé mắt, hơi thở sặc mùi bia pha rượu lè nhè:

– Để bố ngủ!

Tên Triệu không chịu thôi:

– Ngủ?

– Mày điên à?!

– Nhậu xong mà ngủ?!

Tên Triệu nháy mắt hất hàm về phía tên Lịch:

– Đi!

– Để hai anh đây tẩy trần cho chú!

– Cho chú biết thế nào là gái Việt!

Tên Lịch đương nhiên quá hiểu rõ, lập tức cầm lên điện thoại, gọi cho ma cô quen biết:

– Liên hệ cho ba em đào ,

– Hàng ngon một tý, nhớ sạch với mới đấy!

– Còn zin thì càng tốt!

Bên kia tiếng léo nhéo trả lời :

– Hàng zin? Anh nghĩ ở đâu ra sẵn zin cho anh thế?

– Có hàng mới cũng đã là tốt lắm rồi!

Tên Lịch cười hắc lên :

– Thì biết là khó mới nhờ đến cưng chứ?

– Anh biết cưng là giỏi nhất mà?.

Cúp xong điện thoại, tên Lịch nháy mắt lại với tên Triệu:

– Đéo tin được!

– Số thằng Vinh chó ngáp phải ruồi ghê!

– Có hàng mới, tuy không phải zin nhưng mà sinh viên đấy!

– Chờ một lát con kia gửi phòng khách sạn sang là chiến thôi!

Tên Triệu vỗ đùi:

– Đuma ngon!

– Bởi tao nói!

– Số nó dù có là chó vẫn sướng!

Nhất Vinh lè nhè:

– Đừng tưởng bố không nghe thấy!

– Nói thêm một câu nữa tao vặt trứng chúng mày chiên ăn!

Hai tên kia cười phá lên.

Một mảnh quán bar ồn ã, tâm tình trôi loạn, đợi đến khi tỉnh táo hơn một chút, đã là ở trên xe taxi phi vèo trên đường, hướng thẳng nơi khách sạn.

——–

Khách sạn X .

” Gái ” đã chờ sẵn trong phòng được chỉ định từ trước, thằng Triệu ném chiếc thẻ phòng vào trong tay Nhất Vinh xong giả bộ tiếc nuối:

– Lâu lắm mới có hàng sinh viên lượn,

– Nếu mà chú mày đục không nổi thì gọi anh sang ăn hộ!

Nhất Vinh đá nó một cú:

– Cút!

Hai tên kia cười lớn, rời đi vào các phòng bên cạnh.

Trước cánh cửa chuẩn bị mở ra, Nhất Vinh thản nhiên như không. Cậu là gay, bí mật này nếu không phải do vô tình mà Hải Minh biết được, có lẽ đến bây giờ cũng khó có người thứ hai.

Thế nên đương nhiên hai kẻ đã từng thân thiết nhiều năm kia không biết, cũng là lẽ thường tình.

Nhất Vinh tra thẻ vào ổ, đôi môi câu nhếch. Nhưng mà đối với cậu, cái trò gọi gái này có gì xa lạ? , đối phó còn không phải dễ hơn nhổ một bãi nước bọt ư? .

——

Cách cánh cửa này,

Thái Quang không hề có nửa chút chột dạ. Khách sạn nhiều sao thì đã đéo sao? . Chứng tỏ hàng lần này lại chả giàu vãi ra!,

Tự tin sải bước , tỏa sáng một trăm phần , trên tay đã lắc sẵn một ly rượu tẩm thuốc, chờ nơi chiếc bàn gần cửa.

Cạch.

Cánh cửa vừa mở, đập vào mắt cậu chính là một tên trai trẻ cao ngất, quanh thân mùi bia rượu nồng nặc.

Thái Quang trong tim đập đến binh một cái!

Trúng mánh! . Cỡ này là say phê luôn! xử là ngon rồi! bắt đầu ưỡn ẹo tạo dáng.

Vậy mà khiến cậu sửng sốt chính là Nhất Vinh thậm chí đến nhìn một cái cũng lười!

– Này…..

Nhất Vinh không có hứng thú với con gái, hoàn toàn không, anh càng chẳng định ve vãn hỏi chuyện ” cave ” làm gì, đơn giản là lười muốn chết, liền bước xoẹt qua.

Thái Quang á khẩu , phút chốc đờ cả người, nhìn theo đôi chân kia một đường thẳng bước! .

Nhất Vinh ngồi phịch xuống giường,

Cái thông lệ khỉ gió của người Việt!

Gặp gỡ là cứ phải uống một bụng bia, tuy không gục nhưng buồn ngủ chết mẹ!. Nhất Vinh còn đang tính chơi hẳn bài ngửa, dằn mặt ít tiền rồi làm một giấc, giơ đập đập xuống ga giường muốn nằm,

Thái Quang sau một hồi hóa đá, nội tâm gào thét: đáng lý là tên điên kia phải nhảy bổ vào hoặc ít nhất là cũng phải sấn tới sờ sờ soạng soạng, sau đó bản thân vừa nũng nịu vừa mời hắn một ly chứ?

Sao lại thành thế này?!

Hay tên này say quá hóa mù ?! , lại không nhìn thấy vẻ đẹp chết mê chết mệt của LyLy cậu?

Thái Quang tự trấn an mình một phát, lấy lại bình tĩnh, với tay đón ly rượu, đong đưa sáp lại phía giường ,

Nhất Vinh không thèm cả ngẩng đầu, dứt khoát móc ví ra, không một chút khách sáo muốn xỉa ra vài tờ Polyme,

Nhưng Thái Quang vừa thấy ví tiền dày cộm đã mừng như đánh trống trong lòng ” ông đây đâu muốn lấy vài tờ ! ông đây chính là muốn vét hết cả hết ví cơ! “

Câu nói xoẹt nhanh qua đầu, tay Nhất Vinh kẹp lấy sáu đồng Polyme cũng chưa kịp đưa lên đã bị Thái Quang vội vàng chụp lấy , ấn lại, ngồi sát rạt:

– Anh à!

– Sao lại như vậy được!

– Em đến đây là để phục vụ anh !

– Anh cứ việc tận hưởng thôi!

– Nào, uống một ngụm khai vị trước, nha?

Ly rượu thoảng hương đặt đến tận bên môi, Thái Quang còn cố ý dùng vài đầu ngón tay sơn màu nước trong veo đặt lên đũng quần của Nhất Vinh, bộ ngực bằng chất liệu silicon siêu thật qua làn váy áo ngoài bọc lót cẩn thận cọ lên tay anh.

Nhất Vinh thiếu chút thì ói ra .

Anh ghét nhất là hai quả bưởi của phụ nữ, dù đây cũng không to lắm, bằng trái cam thôi! Nhưng anh vẫn dị ứng đến hất ra một cái:

– Biến ra!

– ???!!!

Xoảng!

Ly rượu hất tung vỡ xoảng, kịp để lại một vệt dài ướt thấm trên áo Nhất Vinh.

Thái Quang trợn trắng mắt nhìn theo vết rượu loang lổ giữa sàn,

Có biết một ống thuốc mê đó bao nhiêu không?

Bà mẹ nó! . Hai trăm sáu chục ngàn!

Và quan trọng nhất là chỉ có đúng một ly rượu đó pha thuốc mà thôi! .

Nhất Vinh chán ghét cực độ , chửi bậy một tiếng liền đã đứng dậy cởi phắt cái áo ngoài dính ướt muốn ném sang một bên, chiếc ví dày cộm vứt ngay dưới giường.

Thái Quang liếc qua một cái, chiếc Iphone kia của cậu có lẽ chỉ thiếu đúng cái ví này là đủ!

Được !

Đã vậy cậu quả quyết sống chết vì cái ví dày kia! .

Thái Quang chuyển phương án hai, giả bộ ấm ức phủi phủi mấy vệt nước, cậu di chuyển dần về phía chiếc túi của mình đặt trên bàn khi nãy.

Lưu loát một đường.

Soạt.

Sống dao lạnh buốt rút ra, nhằm thẳng sống cổ kia mà lướt lạnh:

– Im lặng hoặc…

– Á??!!!!!

– Au!!!!

Khục! .

Ba đường dứt khoát, xoay người, bắt lấy, vặn tay.

Keng!

Chiếc dao nhọn chưa đầy năm giây đã nằm gọn dưới đất. Mặt Thái Quang thực sự tái lại vì đau, cổ tay gần như bị bẻ trật,

Ánh mắt Nhất Vinh hoàn toàn tỉnh táo, lạnh đến rợn người, gằn ra từng chữ:

– Mục đích ?!

– Nói!

Thái Quang đau đến suýt chảy nước mắt, muốn giở bài ca thương xót ra, thế nhưng chưa kịp mở miệng, mái tóc cậu đã bị nắm chặt , Nhất Vinh là muốn ép người ngưởng cổ ra phía sau, câu lấy con dao dưới chân dí đến, nào ngờ , sức dồn trên cổ tay Nhất Vinh vừa mạnh, mái tóc giả được gắn keo bên trong tỉ mỉ soạt một đường bung bật, mái đầu đinh ngắn cũn cỡn lộ ra.

– !!!!

– Mày… !!!!

Thái Quang bị lộ hốt hoảng không kém, lại biết chắc mình đánh không lại tên này, tìm cách thoát thân :

– Ây, đại ca đại ca!

– Bình tĩnh chút!

– Em là con trai !

– Cái này… em có thể giải thích! Giải thích!

Nhất Vinh nhìn đôi chân dài thẳng tắp còn đang bị chính mình kẹp dưới chân kia, bỗng dưng trong đầu nảy ra một ý định! .

Trong môi miệng, đá lưỡi một cái.

===============//============

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN