( Đam mỹ ) Vô sỉ công gặp vô sỉ thụ.
Chương 5: Về nước
Chung cư.
Dù là vết thương của Thái Quang chẳng có cái nào nghiêm trọng, vậy nhưng nhìn người bạn này khập khiễng khập khiễng bước từ giường ra tới bàn ăn, mặt nhăn lại thành một chùm, Hải Minh vẫn áy náy không thôi.
Cậu không phải cố ý, thế nhưng Thái Quang thực sự cứng đầu không tưởng! . Khuyên thì cậu cũng khuyên đến cạn cả nước bọt rồi, phải biết nếu như Thái Quang cứ suốt ngày đi lừa đảo như vậy, chưa tính đến lời của Ngọc Đường dặn dò cậu ” trông nom” giùm , mà chỉ cần nghĩ tới việc nếu gặp kẻ chống trả lại được có khi tiệm quan tài phất là do xác Thái Quang mất thôi!
Với lại … thực sự cậu có chút ích kỷ.
Võ đường kia cũng đang hoàn tất hồ sơ để thành lập công ty vệ sĩ, tư cách pháp nhân của Ngọc Đường – giám đốc – khá quan trọng và nhạy cảm. Nếu như Thái Quang dính án gì đó, không phải sẽ rắc rối lắm sao?.
Thế nên đành lén lút ra một chiêu này, hi vọng Thái Quang bị tẩn một phen sẽ hoảng mà thôi đi.
———
Một tuần sau. Vết thương trên người Thái Quang đã gần như lành hết, chỉ còn vài vết bầm bầm nhìn hơi xấu mã một tý, nhưng không sao! , quan trọng đếch bằng việc tiền tiêu tháng này gần cạn tới nơi.
Thái Quang ngồi chồm hỗm thu cả hai chân lên ghế, liếm liếm mép gõ lách cách trên bàn phím.
Hải Minh vừa đi qua đã bị nhờ vả:
– Ê lấy cho ly nước coi!
Hải Minh ừm một cái, cả tuần nay do ăn năn trong lòng mà vẫn luôn để Thái Quang ăn ngon hơn, một đôi khi còn tiện tay mà giặt đồ luôn cho hắn,
Ai ngờ đâu!
Hải Minh vừa đặt ly nước xuống bàn, nhìn lướt qua màn hình thiếu chút thì đóng đá!
Trên màn hình , hình ảnh một cô gái gần như khỏa thân hoàn toàn, khuôn mặt khi giả gái của Thái Quang được cắt ghép chỉn chu ” dán ” lên cổ cô gái kia thành một hình ảnh suýt hoàn chỉnh.
– Cái gì thế này?!
Thái Quang đương nhiên quay sang phía Hải Minh đang trợn cả mắt lên kia:
– Web sex chứ cái gì?
Hải Minh trăn trối:
– Nhưng kia… không phải là mặt ông lúc giả gái à?
– Ông… lại định làm cái gì?!
Thái Quang nhún vai:
– Từ bữa trước bị đập là hết phim rồi!
– Bọn ma cô đấy ăn dơ với nhau hết , giờ làm sao mà đứng đường được nữa?
– Chỉ còn cách đăng số điện thoại lên mạng giả làm gái gọi thôi!
Hải Minh hết sức không tin nổi:
– Ông?!
Thái Quang còn chậc môi :
– Mà tôi thấy, vào khách sạn rồi có khi dễ ra tay hơn đấy!
– ….!!!!
———-
Quán nước , nơi làm thêm của Hải Minh.
Vị trí chếch chéo đối diện với Võ Đường.
Hải Minh ủ dột ngồi thừ một bên góc quán vắng người.
Thay đổi bản chất của một con người là điều phi thực tế nhất trong tất cả các điều phi thực tế!
Làm sao mà Hải Minh cậu lại mơ mộng rằng đánh một trận tên kia sẽ trắng mắt ra kia chứ! Đúng là điên mà!
Làm sao trên đời lại tồn tại loại người như cậu ta kia chứ?
Hải Minh chán nản lẩm bẩm :
– Vừa tham lam, vừa lười biếng, đã thế còn vô liêm sỉ!
Giọng nói vừa dứt, ngay trên đỉnh đầu đã vang ra một tiếng trả lời :
– Đang nói anh đấy à?!
– ??!!!!
Hải Minh giật nảy cả người, vội vàng ngẩng mặt bật dậy , nếu như người kia động tác không nhanh chắc chắn là va đến vỡ cằm!
Thân người kia lùi lại, lộ ra đôi chân dài cao ráo bọc trong chiếc quần tây cực kỳ chỉn chu, khoác bên ngoài chiếc sơ mi màu trắng tươm tất chính là một chiếc áo khoác ngoài vạt dài cực sành điệu, đôi mày rậm nhướng lên một cái, cặp kính đen theo thế mà dao động.
Hải Minh không giấu nổi kinh ngạc:
– Nhất Vinh?!
Người bị gọi ra cái tên Nhất Vinh kia cười lớn một cái, vô cùng không chút nhã nhặn, ngồi phịch xuống cái ghế đối diện cậu :
– Sao nào?
– Nhớ anh đến mức nằm mơ cũng gặp sao?!
Hải Minh rõ ràng đối với người trước mặt vừa vui lại vừa có nét kháng cự, thế nên giọng điệu thực sự khó tả:
– Sao anh lại về nước?
Nhất Vinh tháo cặp kính ra, không đứng đắn chút nào:
– Thì nhớ em!
Hải Minh lúc này mới nhận ra, từ khi Nhất Vinh bước vào, ngoài cửa quán đã khép, biển Close treo phía bên ngoài, không tự chủ mà hơi thu chân lại .
Nhất Vinh nhìn thấy bộ dáng thỏ non gặp sói kia của Hải Minh thì cười phá lên :
– Xem lại cái dáng ngồi của mày xem!Anh có làm gì mày đâu?!
– Hai đùi khép song song!
– Trời ạ! Tuy rằng anh mày vô liêm sỉ nhưng mà chí ít cũng sẽ không ăn luôn đứa em gần ruột! .
Ăn thì đương nhiên là không ăn. Nhưng y như rằng câu nói vừa dứt, Nhất Vinh đã lập tức đưa tay sang phía này, vờn lên môi Hải Minh :
– Trừ phi … em thích,
Hải Minh đối với ánh mắt kia tự thấy rùng cả mình, gạt tay Nhất Vinh ra khỏi:
– Anh đừng có như vậy!
– Sao nào? Em cũng nhìn thấy hàng của anh mấy lần rồi , không suy nghĩ thêm được à?
– …..!!!
Nhất Vinh hơi ngoảnh lại nhìn sang phía bên kia đường, hướng võ đường kia hất hất hàm:
– Sao? . Sợ tên đen sì đó thấy hả?
– Anh không ngại chơi 3P đâu,
Hải Minh, phát gắt cả lên :
– Đủ rồi!
– Người ta có tên đó!
– Với lại người ta không có vô liêm sỉ như anh!
Nhất Vinh ” há” một tiếng , gật gật đầu:
– ” Người ta” ?
– Ghê nhờ?!
Hải Minh hơi đỏ mặt, chuyển chủ đề:
– Anh còn chưa nói vì sao anh về nước?!
Nhất Vinh gõ tay lên trán Hải Minh. Động tác so với sự cợt nhả ban nãy giờ đây chỉ còn lại sự cưng chiều :
– Còn không phải do chú mày nên anh mới bị vứt về nước sao?,
– Dì lo cho sức khỏe của chú nên anh đành phải làm anh trai gương mẫu về đây nhận nhiệm vụ chăm sóc.
– Ai bảo chứ? người đàng hoàng thường phải chịu thiệt thôi !
Nội tâm Hải Minh gào thét: Người đàng hoàng ??? Anh ư???
Nhất Vinh như đọc được ra tâm tư kia, vuốt vuốt sống áo:
– Chú thấy tên anh chưa?
– Nhất Vinh! . Nghe đã đứng đắn ! .
– À mà dạo này vẫn tới chỗ bác sĩ Hà đều đặn chứ?
Hải Minh gật đầu xác nhận:
– Vâng, em vẫn tới .
Mẹ của Nhất Vinh là chị gái ruột của mẹ cậu, ông ngoại chỉ có hai người con gái này nên tính ra cậu và Nhất Vinh đáng lý nên thân thiết lắm!
Chỉ có điều, tính cách Nhất Vinh còn thối hơn cả thối! . Cậu làm sao cũng không tiêu hóa nổi mấy trò đùa dai quá trớn của người anh bất đắc dĩ này, đặc biệt từ khi phát hiện ra cậu là một chuẩn thụ thì càng không phải nói.
Y như rằng, chủ đề chăm sóc cảm động kia chưa dời quá nổi vài giây, Nhất Vinh đã bắt đầu bộc phát ” thối tính” :
– Anh bên Mỹ còn chưa chơi đủ đâu! . Bot bên đó vừa mượt vừa ngon lại còn bạo dạn!
– Nhún một phát là ngập cây hàng!
– Mà anh nói chứ, mày không chọn cái trường nào có nhiều trai đẹp một tý, lại đi chọn mẹ cái trường khỉ không thèm ho cò không thèm gáy , nhìn là chim chóc hết muốn hót.
– Nếu mà không muốn anh đây báo cáo láo về bên kia cho mẹ chú, lập tức trình lên cho anh mấy tiểu thụ mọng nước!
Hải Minh gạt phăng:
– Anh bớt nghĩ đi!
– Em mà có bạn như thế thật em cũng chẳng giới thiệu cho anh! .
Nhất Vinh vuốt vuốt tóc mái:
– Anh làm sao?
– Vừa đẹp trai vừa chịu chi , hàng lại khủng, kỹ thuật trên giường thúc phát nào tê phát đấy!
Hải Minh nhăn mặt:
– Vậy anh có nhớ anh làm bao nhiêu người khóc đến ngã bệnh rồi không?
– Ban đầu thì ngọt ngào thề thốt, đến lúc ngủ chán rồi thì một chút tình người cũng không có!
Nhất Vinh giả bộ sửng sốt:
– Có sao?
– Anh sao?
Hải Minh bực cả mình:
– Còn ít ?
– Có cần em kể tên từng người ra không?
Nhất Vinh cười lên ha hả:
– Thôi được rồi được rồi!
– Không giới thiệu thì thôi!
– Anh đây phong độ thế này búng tay một cái là có chim chơi liền!
– Chú cứ phức tạp hóa lên! .
Hải Minh quay hẳn mặt đi chỗ khác, khoanh tay lại. Cuộc đời cậu tại sao cứ luôn dính phải những kẻ mặt được thiết kế bằng bê tông cốt thép vậy kia chứ?
– Mà tình hình tên đen sì đó sao rồi? . Chú nhún tím dưa của nó chưa?
Hải Minh không dự tính trả lời.
Nhưng Nhất Vinh đương nhiên không để yên , quyết moi thông tin cho bằng được:
– Nếu mà đã thân thiết thế, hay giờ anh qua bên kia ” hỏi thăm” em rể chút mới phải lễ chứ nhỉ?
Nói xong câu cũng đã đứng dậy, Hải Minh thừa hiểu tính cách của Nhất Vinh, đã nói là chỉ có làm , mà làm thì bao giờ cũng vừa lố vừa quá đáng, liền vội vàng túm lại :
– Em.. chưa….
– Chưa?!
Hải Minh khẽ gật đầu. Nhất Vinh bán tín bán nghi:
– Thật? !
– Ừm… là thật… em và anh ấy… vẫn chưa có gì cả.
Nhất Vinh ôm đầu :
– Trời đụ! Sao tao lại có dứa em ngu như chú chứ?
– Thế hơn một năm qua chú làm gì?
– Anh mà như chú thì sớm đã có bầu đẻ mười đứa rồi!
Hải Minh cúi mặt:
– Bởi vì.. anh ấy không giống như chúng ta…..Anh ấy là trai thẳng.
Nhất Vinh còn gào lên dữ dội hơn :
– Trai thẳng cái đệch!
– Thẳng thì phải bẻ cho nó cong chứ!
– Có phải chú ở lâu cái xó xỉnh này mà quên mất thân phận của mình rồi không?
– Chỉ tính riêng lợi tức mà ông ngoại chia cho đã đủ để chú bao được hai chục quả dưa gang mà nhún!
– Vô dụng!
Hải Minh mím chặt môi.
Mãi một lúc mới mở miệng:
– Nhất Vinh.
– Anh có biết…. thế nào là yêu không?
– …..
Hải Minh hôm nay, không bị mắng cho tức giận thêm nữa, cũng không bị chọc đến đỏ hốc mắt nữa.
Hải Minh hôm nay chỉ còn lại từng ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía một võ đường đang đông dần võ sinh đến tập…
Ngọc Đường…
Anh có biết, yêu là như thế nào không?
===========//============
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!