( Đam mỹ ) Vô sỉ công gặp vô sỉ thụ.
Chương 4: Hai tuổi
Quê gốc của Ngọc Đường và Thái Quang , là ở Thái Bình. Theo thời kỳ thoát ly bố mẹ anh dẫn theo gia đình vào trong Sài Gòn lập nghiệp.
Việc đầu tiên và kéo dài tới sau này chính là buôn thứ nông sản thơm ngon nổi tiếng của đất lúa Thái Bình : Gạo.
Trải qua năm chìm bảy nổi, cuối cùng cũng có chút của để dành, gả được người con gái lớn một tấm chồng đàng hoàng, nhìn thằng con trai duy nhất – Ngọc Đường – cũng đã có võ quán riêng, mới an tâm giao lại việc buôn bán cho Cẩm Tú mà về quê hưởng một cuộc sống xế chiều an nhàn, trồng vài luống rau, nuôi một đàn gà.
Cáo chết ba năm quay đầu về núi, tuổi trẻ bôn ba bao nhiêu, đến khi mái tóc điểm phủ dày sương, bàn tay vài đốm đồi mồi, lại thương nhớ da diết quê hương là dễ hiểu.
Ngọc Đường không cản,
Ông bà còn khỏe, lại tính cách thương trường mạnh mẽ, vốn dĩ thực mong” đuổi ” cậu xa xa một chút cho mau mắn trưởng thành.
Nhưng mà,
Đến đất trời còn không vuông tròn cho trọn, day dứt trong lòng người, suy cho cùng không ít thì nhiều.
Mẹ của Thái Quang và ông Mẫn – cha của Ngọc Đường – là anh em ruột .
Cha của Thái Quang mê cờ bạc, tật xấu không bỏ được, đánh đến tan cửa nát nhà, không còn tiền nữa thì buôn ma túy, rồi đi tù. Mẹ của cậu sau những trận đòn bầm da dập thịt vòi tiền, đến cuối cùng cũng coi như được giải thoát khỏi một kẻ đã gần như mất hết nhân tính.
Bà được ly dị.
Buồn cười phải không? Là được ly dị chứ không phải là ly dị. Bởi điều tiếng, bởi dị nghị của xã hội, bởi miệng đời. Nếu cái án gần như chung thân kia không giáng xuống đầu kẻ đã từng một thời đầu ấp tay kề kia, việc người phụ nữ dám đệ đơn lên tòa thời ấy chính là một điều sỉ nhục cho cha sinh mẹ đẻ.
Phụ nữ, khi sinh ra, họ như một cái gông định sẵn rằng không được sống cho chính mình.
Miền Bắc, hơn hai mươi năm trước.
Một người đàn bà ôm một đứa con gái đi bước nữa về nhà chồng, ắt còn có thể chấp nhận được, nhưng, Thái Quang là con trai.
Làm sao một gia đình mới có thể chào đón một thằng con trai ngoại tộc mang cái họ khác bước chân vào! , rồi thì gia phả sẽ viết thế nào? Dòng tộc sẽ nhìn nhận ra sao?
Thì thôi đi,
Để giành lại hạnh phúc cho đứa em gái số phận hẩm hiu suốt thời tuổi trẻ. Ông Mẫn đứng ra nhận nuôi Thái Quang, đổi họ cho cậu.
Hai tuổi, nó phải hi sinh dòng sữa ngọt ngào trên miệng, để chấp nhận đánh đổi lấy tương lai tốt đẹp hơn cho mẹ nó.
Hai tuổi, nó có biết gì đâu?
Người ta, cũng có biết gì đâu? lớn tiếng xì xào. Vì thế , ông đem nó cùng cả gia đình cất bước vào Nam.
Thật là may ,
Trong sổ hộ khẩu. Thái Quang là con trai thứ ba của ông.
Nó, cũng gọi ông là bố. Điều đó khiến cho nó không phải chịu một quá khứ đáng thương tổn, cũng là suy nghĩ cho con đường của nó sau này. Có một ông bố tù tội, một người mẹ ruồng bỏ con mình là một điều không sinh mạng nào đáng phải chịu.
Cũng chính vì thế, so với chính hai đứa con ruột, ông nuông chiều nó thêm vài phần, mặt khác cũng khắt khe thêm vài phần.
Nhưng nó dường như biết ông thương nó, quả thật gan càng ngày càng to. Ngoại trừ Ngọc Đường, nhà này ai nói cũng bị nó vuốt đuôi cho xuôi theo bằng được!.
———
Một tuần sau, chung cư.
Hải Minh hiếm khi nhíu mày, giật lại mái tóc giả Thái Quang đang chuẩn bị đội vào kia :
– Đi nữa?
– Cậu còn chưa sợ sao?
Thái Quang cười cợt, đưa tay tới đũng quần Hải Minh búng một cái:
– Sao nào?
– Nếu anh đây bao em thì đêm nay em không đi nữa?
Hải Minh theo phản xạ đưa tay xuống che, lùi lại một bước, cố gắng làm mặt dữ:
– Nếu mà…
– Mà cậu đi nữa!
– Tôi sẽ nói với anh Ngọc Đường! .
Thái Quang phì buồn cười, giật lấy mái tóc giả, thản nhiên đội vào đầu , nhẩn nha:
– Cậu- sẽ- không !
– Tôi….
Ở chung cả năm, cũng sắp thành sinh viên năm hai đến nơi, Thái Quang còn lạ gì tính cách của Hải Minh nữa.
Hải Minh rất hiền lành, không phải dạng người thích đơm chuyện, lại càng không phải kẻ hay mách lẻo. Nếu không cái thân này chắc đã bị Ngọc Đường giã cho thành cám nuôi heo từ lâu.
Hải Minh cứ đứng đó, nói không được, khuyên không được, giằng cũng không được, Thái Quang thấy mà tội nghiệp :
– Chậc!
– Được rồi!
– Tôi nể ông rồi! . Đi nốt tối nay thôi được chưa?
Hải Minh lớn tiếng:
– Tôi có mà tin ông!
Thái Quang cười lên ha hả, không khớp một tý nào với bộ váy màu xanh biếc khoét hở hai bên sườn eo kia :
– Biết thế là tốt!
– Bái bai anh yêu!
– Moa~
Hải Minh nhìn theo bóng lưng lả lướt của Thái Quang, mím chặt môi, lại nhớ tới lời dặn dò của Ngọc Đường, nhờ bản thân trông nom cái tên ngổ ngáo ấy cho kỹ, cậu cuối cùng cũng quyết tâm cầm lên chiếc điện thoại.
————-
Make up có một sức mạnh thần kỳ , cùng là một con người, tông màu da lên khác nhau, bộ váy khác nhau, kẻ mắt khác nhau, một bộ tóc giả xoăn lọn dài xõa xuống tận nơi eo khoét sâu gợi cảm,
LyLy hôm nay khác hẳn với LyLy của một tuần trước đó, thản nhiên sải bước chân đến một khung đường khác kiếm ăn.
Dưới bóng đèn đêm nhập nhoạng, tên bảo kê dãy này cầm tiền xong cũng hắc lên một tiếng :
– Hàng ngon đấy!
Thái Quang cũng không khách sáo gì mà liếm khóe môi một cái ướt át điệu nghệ.
Chỉ là, thên bảo kê kia rõ ràng không có phản ứng gì về việc nhận ra cậu đã từng tới con đường này một lần kiếm ăn một lần cách đây vài tháng, thế mà bản thân cậu vừa đứng đó được một tiếng, còn chưa tới giờ hot nhất để mồi hàng thì đã gặp chuyện.
Hai chiếc xe đột nhiên rú ga, vừa nhìn thấy cậu thì táp vào lề đường.
Thái Quang ban đầu còn chưa kịp suy ra tình huống, ba tên đã hung hăng xông tới:
– Mày là Ly Ly?
Thái Quang tay nắm chắc chiếc cặp có chứa đồ nghề, cố gắng bình tĩnh dò xét”
– Vâng! Các anh là…
Mấy tên côn đồ kia không nói một lời, lập tức kìm giữ,
Thái Quang hướng về phía lũ bảo kê gần đó kêu lớn giọng:
– Cứu!
– Em không quen mấy người này!
– Cứu em với!
– Hự!
Một cú thụi đau đến lệch ruột gan. Thái Quang sức người cũng không chọi được với ba tên sức trâu, giãy không thoát khỏi cú thúc chân kia.
Mấy tên bảo kê đứng lên, nhưng Thái Quang hẳn nhiên chỉ là gà qua đường, không nằm trong danh sách gái được nuôi, một tên tiến đến cũng chẳng có vẻ gì muốn cứu cậu:
– Các anh làm gì thế?
Một tên côn đồ cười nhếch mép , đạp thêm một cú nữa thẳng bụng Thái Quang. Đôi chân dài trên nền giày cao gót chịu không nổi, gần như khuỵu xuống.
– Con khốn này một tuần trước chôm đồ đàn em của tao!
– Sao? Ý kiến?
Đối với việc Thái Quang đang giương đôi mắt cầu cứu mong chờ lên, tên bảo kê đáp trả một cái nắm đầu , ngửa cổ muốn tát!
– Con đĩ! Dám trà trộn vào khu này?
– Không muốn sống nữa?
– Bốp!
Thái Quang rát má, môi có chút tanh, trong thời điểm sống chết tích tắc kia , biết chắc hôm nay không thoát, vội vàng sụp xuống níu lấy chân một tên nhìn có vẻ ” ok ” nhất hội côn đồ:
– Anh ơi em trót dại!
– Anh ơi em còn con nhỏ ở nhà, mẹ già bị bệnh.
– Em vài bữa có đi khách mà bị chúng quỵt tiền, không có tiền trả cho má mì sẽ bị đánh chết!
– Em xin các anh, em lậy các anh tha cho em!
Nói rồi bật khóc nức nở,
Màn khóc lóc thê lương này có vẻ có hiệu quả.
Thái Quang bị chúng đánh đến suýt thì ói cả nước , vẫn cố gắng bám lấy bộ tóc giả , co người lại thành cụm tròn.
Đánh đau thì có thể lành lại.
Chứ mà đánh đến bung cặp dú giả thì chỉ có nước chết!
———-
Mười một giờ đêm.
Hải Minh hôm nay không ngủ nổi, sốt ruột đi ra đi vào, trên tay siết lấy cái điện thoại, thở mạnh từng hồi.
Mười một giờ ba mươi.
Cạch.
Tiếng đụng vào cửa.
Hải Minh đáy mắt tràn ngập vẻ lo lắng cùng nhiều cảm xúc , may mắn là Thái Quang mặt mũi bầm dập không còn tâm trí đâu mà để ý đến sự khác thường này, gần như một vũng nước trượt xuống :
– Hơ?
– Hơ?
Nói rồi thì mặc kệ Hải Minh là kéo hay là đỡ hay là lôi mình vào nhà. Trong tâm trí cậu lúc đấy chỉ muốn gào lên:
Bà mẹ nó!
Còn sống!
=========
Hải Minh lau rửa qua vài vết thương trên người Thái Quang, nhận ra tên này vẫn còn tỉnh táo lắm, còn luôn miệng chửi mắng, những chỗ bị thương cũng chỉ là phần mềm, thở hắt ra.
Quả nhiên những kẻ đó làm việc ” đúng tiêu chuẩn “
========//==========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!