Không biết vì sao, phụ thân lại phát hiện ra chuyện này.
Đây là lần đầu tiên người dùng gia pháp với ta, cây roi mây đ/ánh vào người ta liền d/a tr/óc th/ịt b/ong. Ta đ/au tới mức khóc lóc la to:
“Phụ thân, con sai, con sai rồi.”
Ta không có cốt khí, ta sợ đ/au, ta nhát gan, nhút nhát:
“Là con ngớ ngẩn, là con vụng về. Phụ thân, đừng đ/ánh nữa, đ/au quá, con đ/au quá!”
Nhưng phụ thân mặt lại lạnh lùng nói:
“Tư Dao, mẫu thân ngươi đối xử tốt với ngươi như vậy, nhưng ngươi lại cố tình nói nàng đã ch/ết.”
“Lòng lang dạ sói, còn không bằng ch/ết đi.”
Ta bị lời này dọa sợ tới mức sững người tại chỗ, cây roi mây hạ xuống, ta cũng không tránh, ngơ ngẩn nói:
“Phụ thân, con là con gái người mà.”
Phụ thân, lúc trước người ôm ta vào lòng, mặc ta x/é loạn y phục người, mặc ta quăng hỏng nghiên mực người yêu thích, người một câu cũng không quở trách.
Sao có thể vì ta bất quá đem mẫu thân đã ch/ết nhiều ngày đi chôn cất, người liền muốn ta đi tìm ch/ết?
Tình phụ tử, cũng chỉ vậy thôi sao?
Ngày ta m/ất mẫu thân, hóa ra phụ thân ta cũng đã ch/ết.
Ta đột nhiên không muốn tránh, nếu ch/ết thì ch/ết thôi.
Ta nhớ mẫu thân.
Thế nhưng cây roi mây này lại rơi xuống vào người bất ngờ đứng trước mặt ta.
Ta sững sờ nhìn Sở Thư Doanh đang chắn trước mặt ta.
Cây roi mây lưu lại vết đỏ trên tay bà.
Bà giận trợn mắt nhìn phụ thân:
“Hoắc Ninh, chàng còn muốn đ/iên tới khi nào? Nó là con gái chàng!”
Phụ thân hơi ngừng lại, bỗng đỡ trán, nghiêm mặt nói:
“Dao Nương?”
Thân hình người đứng không vững, người lại chống bàn, vội vàng mà giải thích nói:
“Xin lỗi, ta không phải cố ý làm đ/ả th/ương nàng.”
“Không đúng, bọn họ nói Dao Nương đã ch/ết.”
Sắc mặt người lại dâng lên lệ khí, giơ cây roi mây lên: “Không cho các ngươi nói Dao Nương đã ch/ết!”
“Không cho phép!”
Đ/iên rồi, phụ thân thật sự đ/iên rồi.
Mắt thấy cây roi mây sắp rơi xuống.
Sở Thư Doanh lại đột nhiên nhẹ giọng nói:
“Hoắc Ninh, ta là Dao Nương.”
“Đúng vậy, ta là Dao Nương.”
“Ta không ch/ết.”
“Đừng thương tổn Doanh nhi, được không?”
Trong nháy mắt, không chỉ có phụ thân ngây ngẩn cả người, ta cũng ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt bà nhu hòa, giọng nói dịu dàng, giữa mày hơi chau.
Là khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.
Ta đột nhiên thả lỏng, hốc mắt ê ẩm, ngăn không được mà rơi lệ, ôm chân bà, ta nói:
“Mẫu thân, phụ thân đ/ánh ta, phụ thân muốn gi/ết ta.”
“Mẫu thân, ta đ/au quá.”
Người trước mặt cứng đờ, tay lại vươn ra nhẹ nhàng chậm chạp vỗ lưng ta.
Cây roi mây trong tay cha rơi xuống bên chân, người cười đến đỏ mắt:
“Đúng vậy, nàng là Dao Nương.”
Từ đây, Sở Thư Doanh vì ta, trở thành Vệ Dao.
18.
Lúc Sở Thư Doanh bôi th/uốc cho ta, ánh nến hắt lên người bà, khuôn mặt trắng như tuyết chợt thêm nhiều tầng ánh sáng nhu hòa.
Ta xem đến thất thần.
Thật lâu sau, ta lên tiếng nói:
“Tại sao người cứu con?”
Bà từ trước tới nay tự phụ đạm mạc (*), kiêu ngạo như trăng, giờ khắc này lại vì ta, tự nhận mình là thế thân.
(*) Tự phụ đạm mạc: ý chỉ kiêu ngạo, tự tin phô diễn khí chất cao quý
Ta không hiểu.
Bà không phải người xấu sao?
Sở Thư Doanh không ngừng lại động tác:
“Ta đã từng suýt chút nữa đã có một hài tử.”
“Ta nghĩ, nếu đứa bé lớn rồi, cũng sẽ rất giống ngươi.”
“Cùng phụ thân sao?”
“Không phải.”
Từ trước đến nay, Sở Thư Doanh đều ít nói, nhưng ngày hôm đó bà lại nói rất nhiều.
Bà nói bà tới từ một thế giới khác.
Có một thứ gọi là hệ thống, không ngừng khiến bà cứu vãn người công lược ở các thế giới.
Ban đầu bà không muốn, bị phạt rất nhiều.
Sau đó, bà bắt đầu công lược người khác.
Lúc mới bắt đầu, bà không khống chế được trái tim của chính mình. Lúc người kia thật lòng với bà, bà cũng giao nộp trái tim mình cho họ.
Thậm chí bà còn muốn vì người nọ sinh hài tử.
Nhưng hệ thống không đồng ý.
Thế nên lúc bà mang thai tới tháng thứ 8, bà ch/ết ở thế giới đó.
Ánh mắt Sở Thư Doanh mông lung nhìn về phía hư không:
“Nỗi đ/au kh/oét t/im, cũng chỉ vậy mà thôi.”
Sau đó bà học được cách quản lý trái tim mình.
Phụ thân là mục tiêu ở thế giới thứ 15 của bà.
Lúc còn nghèo hèn hai người quen nhau, bà giúp ông thăng quan tiến chức.
Hai người trải qua â/m m/ưu qu/ỷ k/ế không đếm xuể, lúc nâng đỡ lẫn nhau, bà cũng từng vì phụ thân mà còng lưng, quỳ lạy rập đầu với người khác trong đêm mưa to.
Bọn họ ưng thuận thề non hẹn biển, nói hết lời ngon tiếng ngọt, ước định cẩn thận đợi đến khi công thành danh toại, liền bên nhau cả đời.
Ngày phụ thân trở thành thái phó trẻ nhất Đại Chu.
Người hài lòng tràn đầy vui mừng quyết định cầu xin cưới Sở Thư Doanh.
Nhưng người không thấy Sở Thư Doanh đâu.
Bà biến mất.
Lúc đó Sở Thư Doanh đã hoàn thành nhiệm vụ, đi tới thế giới khác.
“Sau đó……”
Sau đó, để ta tới nói đi.
Mẫu thân đã nói về lần gặp đầu tiên rất nhiều lần, ta đã sớm nhớ kỹ trong lòng.
Phụ thân tương tư thành tật, trải qua ngày qua ngày vô vọng chờ đợi, cuối cùng lựa chọn mẫu thân.
Mẫu thân là con gái của một người ngh/iện b/ài b/ạc.
Ngày phụ thân gặp mẫu thân lần đầu, là lúc mẫu thân bị người phụ thân ngh/iện b/ài b/ạc t/úm t/óc, kéo tới th/anh l/âu bán.
Mẫu thân t/uyệt v/ọng, cầu cứu người qua đường.
Người t/é ng/ã xuống đất, gắt gao lôi kéo góc áo người nọ, không màng tất cả mà cầu xin một con đường sống.
Người kia đúng lúc là phụ thân.
Cha mua lại mẫu thân.
Đúng, không phải cứu.
Là mua.
Mục đích của phụ thân từ đầu đã rõ ràng, cái người cần chỉ là khuôn mặt, chỉ muốn làm dịu đi cơn khát của mình.
Phụ thân chưa từng có bất kỳ ý nào khác với mẫu thân.
Thế nhưng mẫu thân chỉ có khuôn mặt tương tự, còn tính tình thì khác biệt.
Thế nên người mới muốn mẫu thân không nói lời nào, không cười, mặc áo trắng.
Người muốn nương lạnh nhạt như một tác phẩm tượng điêu khắc, thoải mái dâng lên mọi tình yêu cho người.
Mẫu thân cũng không có quyền được lựa chọn, người bần cùng, ti tiện, thật vất vả mới gặp được công tử như tùng như nguyệt, cũng không phải tới cứu rỗi người.
Mà là tới làm ác mộng của người.
Chỉ là không biết từ lúc nào, phụ thân bắt đầu yêu mẫu thân, không phải Sở Thư Doanh.
Thực ra nếu chuyện cũ chỉ dừng ở đây, cũng sẽ không quá mức lúng túng.
Chí ít mẫu thân có thể còn sống.
Bọn họ cứ như yêu nhau, thật giống tương kính như tân (*). Vậy thì cũng có thể nhắm mắt cho qua.
(*) Ý chỉ sự tôn trọng lẫn nhau
Có lẽ có một ngày, phụ thân sẽ dần phát hiện, cũng có thể bắt đầu nhận ra người là một người đàn ông không tốt, di tình biệt luyến (*).
(*) Ý chỉ sự lay động, thay đổi, rung động trong tình cảm. Ở đây ý cả câu có nghĩa là có lẽ một ngày ông này nhận ra bản thân tệ quãi, sau đó thay đổi tình cảm ban đầu với Sở Thư Doanh và chuyển qua yêu Vệ Dao.
Trong lúc vô tình, người bất tri bất giác đã xé bỏ lời thề, bội tín bội nghĩa, không thể kháng cự mà yêu một cô nương nhỏ thích cười.
Đáng tiếc.
Sở Thư Doanh cố tình trở lại.
Bà dùng vòng quay thưởng của 16 thế giới, đổi lấy cơ hội được sống hết một đời ở thế giới này.
Đáng tiếc, bà cược sai rồi.
Thời gian mười năm, bà lại trở lại thế giới này, đã là cảnh còn người mất.
Nam nhân bà tưởng sẽ chờ bà cả đời,thế nhưng chỉ chờ bà một năm, đã có nữ nhân khác.
Làm gì có một người vẫn luôn tại chỗ chờ mình quay đầu lại chứ?
Lời thề trong miệng nam nhân, nơi nào lại đáng giá tin tưởng đâu?
Lúc mẫu thân nhìn tới Sở Thư Doanh rồi chạy trối ch/ết, thực ra Sở Thư Doanh cũng muốn quay đầu rời đi.
Nhưng phụ thân lại ôm bà rất chặt.
Bà không quay đầu lại được.
Bà không có chỗ để đi.
Phụ thân sợ bà lại vô thanh vô thức rời đi, nên muốn thành hôn với bà.
Bà hơi chần chờ, phụ thân lại chủ động đưa ra ý định đuổi mẫu thân đi.
Sở Thư Doanh không từ chối.
Bà không có lý do gì để từ chối.
Đây là thứ bà nên có được.
Đây là phần thưởng sau hành trình khó khăn của bà.
Nhưng phụ thân lại l/ừa bà.
Người l/ừa g/ạt tất cả mọi người, nhốt mẫu thân trong mật thất.
Một bên muốn liều ch/ết triền miên với mẫu thân, một bên lại muốn ngọt ngào với Sở Thư Doanh.
Phụ thân ta, nhìn hai gương mặt tương tự nhau, thực sự có thể phân rõ ai là ai sao?
Ngày đó, ta hỏi Sở Thư Doanh:
“Tại sao người lại nói con biết?”
Tuy rằng ta nghe được, nhưng cũng không phải hoàn toàn hiểu được.
Sở Thư Doanh bỗng cười rộ lên:
“Bởi vì con còn nhỏ. Nếu con nói ra, người khác cũng không tin con.”
“Có đôi khi đi quá xa, cũng muốn có người biết một đời của ta.”
Đó là ta lần đầu tiên ta thấy Sở Thư Doanh cười.
Đẹp đẽ, sinh động.
Ánh trăng lạnh lùng rơi xuống nhân gian, hóa ra cũng sẽ ấm áp như vậy.
19.
Phụ thân hoàn toàn coi Sở Thư Doanh thành mẫu thân.
Người và Sở Thư Doanh như hình với bóng, gắn bó keo sơn, những lời nói của Sở Thư Doanh, phụ thân hoàn toàn ngoan ngoãn phục tùng.
Là sự chiều chuộng yêu thương mẫu thân chưa từng có được.
Giờ khắc này, tất cả đều dành cho Sở Thư Doanh.
Hóa ra cùng là thế thân, nhưng có người tốt số người lại không.
Phụ thân ta dần dần không hề c/uồng l/oạn, không hề dễ t/ức gi/ận táo bạo, không hề đ/ần đ/ộn không rõ.
Ánh mắt người bắt đầu tỉnh táo, số lần nôn ra m/áu vào đêm cũng dần ít đi, người phụ thân ôn hòa bình thản trước kia bắt đầu trở về.
Có đôi khi,ta cũng có thể hiểu phụ thân.
Sở Thư Doanh thực sự rất giống mẫu thân.
Ngay cả ta, vô tình ngây người cũng muốn gọi bà là mẫu thân.
Bà như th/uốc ph/iện, gương mặt đi theo ánh mắt từ ái nhìn về phía ta, chính là thứ mê hoặc tr/í m/ạng.
Nếu như ta hồ đồ chút, cũng sẽ vui sướng hơn chút.
Chỉ là ta quá nhớ mẫu thân mà thôi.
Nhưng không được.
Mẫu thân của ta, chỉ có ta.
Phụ thân đã không nhớ được người.
Nên ta đây phải nhớ người.
Mẫu thân, con nhớ người rất rõ.
Sở Thư Doanh cứ như thực sự hoàn toàn chấp nhận làm thế thân của mẫu thân để sống.
Bà bắt đầu thích cười, bắt đầu mặc y phục màu vàng, bắt đầu nói rất nhiều.
Bà nói bà sống ở thế giới kia tự do tự tại thế nào, nói kinh nghiệm từng trải của bà qua mỗi thế giới.
Ta hỏi bà:
“Người không thấy vất vả sao?”
Bà chống cằm, nghĩ một lúc:
“Có một chút”
“Có một mục tiêu công lược trong một thế giới, đặc biệt khó công lược, ta vì hắn mà ch/ết sáu lần, hắn mới chịu liếc mắt nhìn ta thêm một cái.”
“Sau đó….”
Nghĩ tới nghĩ lui, bà nhíu mày, đột nhiên lắc đầu nói:
“Không được, không thể nghĩ nhiều, nếu không buổi tối lại mơ á/c m/ộng.”
Ta nghĩ, có thể bà không phải người xấu.
Bà chỉ là người thực sự trải qua rất nhiều sự vất vả.
(Còn tiếp…)