Sở Thư Doanh càng ngày càng giống mẫu thân.
Giống như lúc mẫu thân ở trước mặt ta.
Bà không biết lúc mẫu thân ở cạnh phụ thân, thực ra người toàn lạnh mặt, không nói lời nào.
Bà cũng không biết, mẫu thân ở trước mặt cha, đều học bà, mặc y phục trắng.
Nhưng phụ thân không thấy lạ.
Dường như mẫu thân trong trí nhớ của người, hai người họ cũng vẫn chung đụng như vậy.
Người không nhớ rõ dáng vẻ mẫu thân hóa trang thành Sở Thư Doanh, người không nhớ rõ tất cả “h/ình ph/ạt t/àn kh/ốc” người đã dùng, người mất trí nhớ, theo tâm ý mà miêu tả ký ức thành những gì tốt đẹp nhất.
Che đậy đi tất cả.
Ta muốn rời đi.
Ta không hiểu được khúc mắc giữa người lớn với nhau.
Nhưng ta cảm thấy có chút gh/ê t/ởm.
Ta hận phụ thân bạc tình.
Cũng hận bản thân vô dụng.
Có đôi khi, ta cũng hận Sở Thư Doanh đang giả trang thành mẫu thân.
Á/c niệm không nhịn được mà nảy sinh trong lòng ta.
Nhưng âm thanh của mẫu thân từng lần từng lần hiện lên trong đầu ta:
“Mẫu thân ấy à, chỉ hy vọng Doanh nhi một đời bình an mỹ mãn.”
Ta lần lượt ở đêm dài liền cuộn mình trong chăn, bình tĩnh trở lại.
Nếu như cái gì cũng không làm được.
Vậy ta muốn rời đi.
21.
Ta bí mật mà chuẩn bị hành lý đồ đạc để rời đi.
Ta nói cho nhũ mẫu, hi vọng người có thể cùng ta bỏ trốn.
Ta còn quá nhỏ, nhỏ tới mức ở trong thế giới rộng lớn, ta căn bản không sống nổi.
Tiền tài nhiều lúc không phải giấy thông hành.
Mà là bùa đòi m/ạng.
Thế nhưng khế ước b/án th/ân của nhũ mẫu còn trong phủ.
Ta liền đi tìm tới Sở Thư Doanh, quanh co lòng vòng đòi khế ước b/án th/ân của nhũ mẫu.
“Ta muốn cho nhũ mẫu sự tự do.”
Sở Thư Doanh nhìn ta đánh giá một lúc lâu, lại không đồng ý, chỉ nói: “Chờ chút đi.”
Ta không muốn chờ, thân thể phụ thân ngày càng chuyển biến tốt.
Ngự y nói rất nhanh phụ thân sẽ khôi phục ký ức.
Ta không muốn lại trải qua cảm giác một lần nữa cảnh tượng bị phụ thân cầm cây roi mây, muốn đánh ch/ết ta.
Những vết th/ương hiện tại kia đã kết vảy, nhưng mỗi đêm ta khó ngủ, cảm giác ấy lại khiến ta trằn trọc.
Nhưng dù ta nói thế nào, Sở Thư Doanh lại cũng chưa đồng ý.
22.
Mấy ngày gần đây, phụ thân nhìn Sở Thư Doanh thời gian ngây người ngày càng nhiều.
Có đôi khi, người sẽ hoảng hốt gọi tên Sở Thư Doanh: “Doanh….Nương?”
Người sẽ nhìn Sở Thư Doanh cười duyên mà ngớ ngẩn.
Cũng sẽ lúc nửa đêm bỗng nhiên người tỉnh giấc, như phát đ/iên chạy tới mật thất từng giam giữ mẫu thân, đứng cả một đêm.
Ta biết, phụ thân sắp nhớ lại rồi.
Ta nóng lòng như l/ửa đ/ốt, nhưng lại nghĩ không ra được biện pháp nào.
Nhũ mẫu an ủi ta, nếu thực sự không được, người có thể làm trốn nô.
Thế nhưng trốn nô, nếu bị bắt thì phải bị đánh ch/ết.
Ta không nghĩ nhũ mẫu muốn m/ạo h/iểm như vậy.
100 ngày m/ất của mẫu thân, vừa lúc là sinh nhật người.
Đêm khuya yên tĩnh, ta cùng nhũ mẫu lặng lẽ lén lút rời phủ, tới t/ế b/ái mẫu thân.
Mẫu thân được ch/ôn ở một nơi rất hẻo lánh.
Người không phải chính thê, không được gia chủ cho phép, thì tư cách tiến vào phần mộ Hoắc gia đều không có.
Chỉ có thể lẻ loi ch/ôn tại nơi vùng đất hoang vu hẻo lánh này.
Ta dọn cỏ trên mộ, nhìn trên bia mộ viết – Hoắc Hoài Doanh chi mẫu, đột nhiên có chút hối hận.
Nên viết Vệ Dao mới đúng.
Tên của ta, không tốt.
Ta đang nghĩ ngợi, bỗng phía sau truyền tới tiếng ho khan,
Ta sợ suýt mất h/ồn, cứng đờ mà xoay người, lại thấy phụ thân ta.
“Phụ thân…?”
Sắc mặt người tái nhợt, lúc này còn mặc bạch y, càng giống q/uỷ hơn. Nhưng người chỉ đứng đó, nhìn ng/ôi m/ộ mà không nói một lời.
Ta nhẹ giọng gọi người: “Phụ thân?”
Vẫn không ai trả lời.
Nhũ mẫu giật nhẹ tay áo ta: “Có lẽ là bóng đè, nhưng chắc chỉ là đang mộng du thôi.”
Ta liền không dám lên tiếng nữa.
Phụ thân cứ đứng vậy cả đêm.
Mãi tới khi chân trời dần sáng, người mới quay đầu về phủ.
Ngày hôm sau, lúc gặp lại người, người như không có chuyện gì xảy ra. Đối với chuyện đêm qua, ta ngậm miệng không nhắc tới, cứ như người chưa từng đứng trước m/ộ mẫu thân cả đêm.
Chẳng lẽ thực sự là mộng du sao?
Ta cảm thấy phụ thân sắp khôi phục trí nhớ rồi.
Đêm đó, Sở Thư Doanh gọi ta tới.
Bà đưa ta một cái hộp gỗ, cũng không cho phép ta lập tức mở.
Ta khó hiểu nhìn bà, nhưng bà cái gì cũng không nói.
Lúc ta sắp rời đi, bà lại gọi ta lại: “Doanh nhi, ta hy vọng con không bị vây trong cái tên này.”
“Bản thân con phải gánh chịu tình yêu vô vọng của sự chờ đợi của nương con, Doanh của con, không phải Doanh của Sở Thư Doanh.”
“Mà là Doanh trong Doanh mãn vô khuyết (*)”
(*) Đầy đủ không thiếu sót.
Ta ngơ ngác nhìn bà.
Bà phất tay với ta một cái: “Đi đi.”
Đi đi.
Lúc này ta mới nhận ra, bà đã đổi lại y phục trắng trước đây.
Sắc mặt cũng lạnh nhạt như lần đầu gặp gỡ.
Bà hình như đã trở lại thành Sở Thư Doanh.
23.
Ngày hôm sau, ta bị nhũ mẫu gọi tỉnh.
Sắc mặt người trịnh trọng: “Tiểu thư, phu nhân th*t c/ổ t* v/ẫn rồi.”
Phu nhân.
Th*t cổ t* vẫn rồi.
Mấy chữ kia từng chút từng chút quanh quẩn, ồn ào bên tai ta, làm mắt ta mơ hồ không rõ, làm ta trời đất quay cuồng, ồn ào đến mức tai ta ong ong.
Hình ảnh mẫu thân th*t cổ t* s/át lại xuất hiện trong đầu ta, những hình ảnh da thịt h/ôi th/ối, mùi t/anh t/ưởi, mẫu thân cười nói, mẫu thân muốn rời đi.
Bỗng nhiên hình ảnh biến đổi, Sở Thư Doanh nói với ta: “Đi đi.”
Hóa ra là từ biệt ta.
Ta không tin.
Ta không tin.
Ta từ trên giường mà xoay người xuống đất, nhưng vì động tác quá nhanh mà ngã trên đất. Ta bất chấp đang đ/au mà bò dậy, chạy như điên trên đường.
Nhũ mẫu đuổi phía sau ta: “Tiểu thư, người chậm một chút, người chậm một chút.”
Sao có thể chậm được đây?
Ta muốn nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa.
Ta có thể tới kịp không?
Tới kịp để cứu Sở Thư Doanh.
Cũng cứu mẫu thân ta…
(Còn tiếp…)