Dẫn Yêu - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Dẫn Yêu


Chương 5


Cô đứng trước cây hoa giấy không phải là dưới gốc như hằng ngày, cô không muốn chạm đến nó sợ rằng bất cẩn sẽ bị gai đâm trúng, chỉ đơn giản muốn nhìn. Đông đến rồi lác đác vài cánh hoa: “Em thua rồi! Nhưng lần này không còn thứ gì để mất cả”

“Anh ta đột ngột thay đổi trở về nước trong đêm nay, vậy thì anh sẽ hủy bỏ hôn lễ này, dù sao cũng chỉ là màn kịch”. Cô không quay đầu lại, Hình Vũ không biết cô đang khóc hay cười chỉ thấy tấm lưng đau thương của cô.

“Không cần, hôn lễ cứ tiếp tục như đã định, Hình Vũ đến lúc em nên thực hiện lời hứa của mình rồi, dám đánh cược thì phải dám chấp nhận thắng thua”

Năm năm trước anh từng nói nếu năm năm sau cô vẫn không yêu người khác thì anh sẽ cưới cô, dù người trong lòng cô không phải anh cũng được, nếu cô đã không thể quên người đàn ông đó liệu rằng lấy ai có quan trọng? Lúc đấy cô cười, cô tin chính mình có thể! Nhưng khi gặp lại Dực Dẫn, biết chuyện của anh qua Kiều Viên Sương, thì cô đã khẳng định rằng mình vẫn còn yêu, trái tim vẫn loạn nhịp, vẫn rất đau…

“Không cần miễn cưỡng”

Hình Vũ thừa nhận chính mình yêu cô, nhưng không vì vậy mà muốn bức bách cô, như thế chẳng khác nào anh giống Dực Dẫn? Thương tổn cô là điều anh không muốn. Sở dĩ ngày đó anh đưa ra vụ cá cược này đơn giản muốn cô phấn chấn lên mà thôi, chỉ là đùa giỡn không ngờ cô lại đồng ý…

“Cược thêm năm năm nữa đi, năm năm em sẽ thử buông bỏ quá khứ, thử có thể buông bỏ luôn người đàn ông đó không, năm năm hướng về tương lai”

“Năm năm quá dài, em đã 29 rồi, vậy cược thêm một năm nữa đi, chính thức bước qua thanh xuân của đời con gái, trưởng thành hơn qua cái tuổi bồng bột. Hôn lễ này hãy dời lại một năm sau, có được không?”

“Không, sẽ cược, hôn lễ vẫn tiến hành, một năm sau chúng ta tiếp tục hay dừng lại ở ly hôn!”

***

Cô và anh nắm tay nhau đứng trước lễ đường, là một lễ đường đơn giản không hề long trọng, cũng như tình yêu của mỗi người vậy, rất thuần túy. Cô từng một lần bước qua thảm đỏ, từng một lần tuyên thệ trước linh mục. Lúc đó cô hạnh phúc nhưng không phải hạnh phúc thật sự, nhưng giờ đây cô không hạnh phúc nhưng lại là hạnh phúc thật sự.

“Con có đồng ý lấy anh ấy làm chồng, chung thủy với tình yêu, hôn nhân của chúng con, dù giàu sang hay nghèo khổ, dù bệnh tật hay khỏe mạnh không?”

Linh mục cũng tất là người cha xứ từng hỏi cô như vậy, cũng như khoảng khắc này đây có người đang hỏi cô câu hỏi này, nhưng không phải cha xứ mà là một người khác. Vì chỉ khi lần đầu tiên kết hôn mới có thể tổ chức tại nhà thờ, lời tuyên thệ không đơn giản là một lời hứa bình thường, dưới sự chứng giám của chúa, chứng kiến của thân bằng quyến thuộc, chúng ta bắt buộc phải chịu trách nhiệm với nó suốt cuộc đời. Còn với một tờ giấy…

Người ta thường nói có một mối quan hệ chỉ thông qua một tờ giấy, tờ giấy còn mối quan hệ ấy sẽ còn, tờ giấy không còn thì mối quan hệ ấy cũng sẽ không còn. Đúng, chính là biểu đạt của hôn nhân!

“Con đồng ý”

Cô nhìn anh cười, không phải là nụ cười rạng rỡ hạnh phúc nhất, nhưng là nụ cười chân thực của cô, không có miễn cưỡng. Nói thì rất dễ dàng còn làm thì rất khó, nhưng cô đã có quyết tâm đối diện, không tiếp tục trốn tránh nữa. Buông tay chính là bình thản với hai từ người dưng, cảm xúc không hỗn độn, trái tim không rối nhịp. Anh vuốt nhẹ tóc xoăn lọn bồng bềnh của cô, nghe lời tuyên thệ được lặp lại, mới nói: “Con đồng ý”

Anh và cô trao nhẫn cưới cho nhau, cô chợt nhớ về đêm qua lúc cô tháo chiếc nhẫn cưới của cô và… Cô không nghĩ rằng mình sẽ tháo nó ra, vì đó là thứ duy nhất chứng minh cô và người đàn ông đó đã từng là của nhau. Nhẫn cưới thường rất rộng, tròn và trơn, không nhiều hoa văn cầu kỳ, thời trôi qua nó sẽ dần dần siết chặt đến nỗi không thể tháo gỡ, đại biểu cho tình yêu mãi mãi, không có gập ghềnh, không có điểm dừng…

Cô và anh chính thức trở thành vợ chồng, những tràng pháo tay vang lên chúc mừng. Tiếp đến mọi người nhiệt tình cổ vũ cho cô dâu chú rể chính là cô và anh hôn nhau, để hoàn thành nghi thức cuối cùng của hôn lễ…

Anh cười, tay dời xuống nâng cầm cô lên, đôi môi anh phủ nhẹ lên môi cô. Cô nhắm mắt lại, siết chặt bó hoa trong tay.

“Em hối hận bây giờ còn kịp, chúng ta có thể đến sở thư pháp trước khi em trở về Việt Nam”

Hối hận sao? Có lẽ… Cô thừa nhận chính mình vẫn còn nuôi hi vọng người đàn ông đó sẽ xuất hiện, chờ đợi một câu nói từ chính miệng anh ta, chỉ là hiện thực không như mong muốn, không thể giống như tưởng tượng của cô, không thể giống như trong phim truyện diễn biến! Tất cả đều là không thể, năm năm trôi qua đã không thể, vậy một năm đang trôi qua này liệu có thể sao? Nhưng ít nhất cô có thể đối diện với chính cảm xúc chân thực của mình, không tiếp tục chốn chạy nữa, đôi chân này mỏi rồi.

Cô nhìn anh cười nhẹ, rồi khẽ lắc đầu: “Nếu một ngày, anh tìm được chân mệnh thiên nữ của mình nhớ phải nói cho em là người đầu tiên biết”.

Anh chợt bật cười, chân mệnh thiên nữ của anh đang ở trước mắt, còn cần phải tìm sao? Nếu em là tiểu ngốc thì anh chính là đại ngốc rồi, tình yêu ngốc nghếch của chúng ta đều là hi sinh mà không cần đối phương đền đáp: “Nếu có người con gái tốt hơn em, anh sẽ suy nghĩ đến”

Anh và cô nhìn nhau đơn giản là cười, tiếp đến là đi mời rượu khách khứa, cũng không quá nhiều chỉ có người thân, bạn bè lâu năm mà thôi. Sau một hồi cô xin phép vào phòng cô dâu dặm phấn lại, đã lâu không tiếp xúc với người lạ nên về khoảng giao tiếp cô không giỏi lắm, có chút không quen, may mắn là anh hiểu cô nên mời khách cũng rất kĩ lưỡng, tối thiểu người nhất có thể.

“Kiều Viên Sương, sao cô lại ở đây?”

Tưởng Yêu có chút kinh ngạc nhìn qua chiếc gương rộng lớn phản chiếu mọi thứ đằng sau, người phụ nữ xinh đẹp vừa xuất hiện trong gương không ai khác chính là Kiều Viên Sương. Cô ban đầu thấy mệt muốn nghỉ ngơi một lát, nên thợ make up chỉnh chu cho cô xong đã ra ngoài trước, giờ đây gian phòng không lớn không nhỏ này chỉ có cô và Kiều Viên Sương. Cô quay đầu lại nhìn Kiều Viên Sương, rồi đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh, rồi khẽ cụp mi.

“Sao vậy? Cô không hoan nghênh tôi đến tham dự hôn lễ hai người à?”

Kiều Viên Sương hiểu rõ ý của Tưởng Yêu nhưng vẫn cố tình nói như vậy, không phải khiêu khích, mà đơn giản là trốn tránh thay Tưởng Yêu, đơn giản là không muốn xát muối vào vết thương của Tưởng Yêu, có phải lạ lẫm lắm đúng không? Cô cũng không biết vì sao cô làm vậy, có lẽ vì ngưỡng mộ tình yêu của Tưởng Yêu, năm năm trước có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình, năm năm sau trải qua nhiều sóng gió vẫn cố chấp không buông, vì tình yêu bằng lòng hi sinh, kể cả tha thứ những sai lầm của những người đã gây tổn thương đến mình, chỉ là anh ta không biết trân trọng mà thôi. Cô và Hình Vũ đều đã thua, thua tình yêu chưa từng có bắt đầu và vĩnh viễn cũng không có kết thúc. Chính ở điểm này cô đã không thể so sánh với Tưởng Yêu, cũng chính vì điểm này cô muốn trở thành bạn với Tưởng Yêu, họ không hề có thù hằn vậy tại sao không thể trở thành bạn bè với nhau?

“Đừng hiểu lầm, ý tôi không phải như vậy đâu. Anh ta về nước rồi, cô… Không về cùng sao?”. Tưởng Yêu vội giải thích, có chút khẩn trương. Lúc đầu cô đúng là không có thiện cảm tốt với Kiều Viên Sương, nhưng sau khi chân tướng đã rõ ràng thì không những không còn thành kiến với Kiều Viên Sương nữa, mà còn thấy Kiều Viên Sương là người thẳng tính đáng để làm bạn, không phải loại người bất chấp thủ đoạn vì mục đích.

“Haha, tôi chỉ đùa. Ừ, anh ta về nước nhưng công việc ở đây vẫn còn, cũng đã ở đây tháng mấy rồi nên không bỏ ngang được, tôi phải ở lại để giải quyết”. Kiều Viên Sương vốn dĩ không muốn nhắc đến, nhưng Tưởng Yêu đã đề cập đến cô không còn cách nào khác. Có lẽ đúng như Hình Vũ nói, dù không thể quên, không thể buông, nhưng ít nhất không trốn chạy tình cảm, đã dám yêu sao không dám thừa nhận?

Yêu một người không có sai, nếu có, chính là yêu sai người, để rồi tình yêu ấy trở thành đơn phương…

“Ừ. Dù sao cũng cảm ơn cô đã đến chúc mừng cho chúng tôi”

Kiều Viên Sương không đáp chỉ đưa Tưởng Yêu món quà đặc biệt mà cô muốn tặng cho Tưởng Yêu trong ngày trọng đại nhất của cuộc đời, nó xứng đáng thuộc về Tưởng Yêu hơn ai hết. Còn Tưởng Yêu hơi nhíu mày, ký ức hoa giấy tím, tình yêu thủy chung sao… Cô còn có tư cách ư?

“Tưởng Yêu sao vậy? Không phải cô rất thích nó?”. Kiều Viên Sương nhìn thấy Tưởng Yêu có gì đó phức tạp, cô liền hoài nghi.

“Thủy chung…” Tưởng Yêu vuốt nhẹ bức tranh, bật cười trào phúng. Tình yêu, trái tim, thể xác, đều dành trọn cho người đàn ông, nhưng cô lại ở cạnh một người đàn ông khác…

“Cô có sợ rằng mình với Vũ sẽ phim giả tình thật không?”. Kiều Viên Sương chợt hiểu ý, cười cười. Nếu Tưởng Yêu sợ, thì có thể Hình Vũ đã tồn tại một góc trong trái tim cô, không hoàn toàn chỉ có Dực Dẫn. Như vậy không phải rất tốt sao, Hình Vũ và Dực Dẫn hi sinh không vô ích, một người âm thầm bên cạnh, một người âm thầm ra đi, nhưng họ đều thật sự mong muốn cô hạnh phúc.

Người Tưởng Yêu yêu và người yêu Tưởng Yêu đều chưa từng nói với cô một câu, bởi tình yêu của họ còn hơn chữ yêu. Thủy chung thì sao? Không thủy chung thì sao? Tình yêu giống như rượu vậy, ly rượu đầu làm người ta nhớ, nhưng ly rượu cuối mới khiến người ta say…

“Không. Bất cứ ai cũng có thể, chỉ anh ấy thì không. Tình yêu không nên tồn tại giữa hai người nam và nữ, vì nó có sức tàn phá vô cùng khủng khiếp, tôi và anh ấy có thể hơn tình bạn, tình anh em, nhưng chỉ dừng lại ở cái gọi là tri kỷ”

Kiều Viên Sương chỉ gật đầu rồi im lặng, Tưởng Yêu nói đúng, không nên tồn tại tình yêu. Ngoài cửa thấp thoáng một bóng người, đã đứng đó rất lâu, rất lâu, muốn bước vào rồi thôi, cuối cùng tay cầm khựng lại giữa không trung, nắm chặt, sau đó quay đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN