Đằng Nào Cũng Ly Hôn - Phần 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3215


Đằng Nào Cũng Ly Hôn


Phần 11


Nghe đến hai chữ “Tú Anh”, lồng ngực tôi bỗng nhiên có cảm giác hơi nhoi nhói. Không phải tôi ghen khi người yêu cũ của Vỹ trở về, mà là tôi thấy buồn bởi vì mẹ chồng dù biết chúng tôi đã kết hôn mà vẫn muốn con trai mình đi gặp người phụ nữ khác. Giống như bà đang chờ mong sớm ngày tôi rời khỏi nơi này vậy.
Dù sớm muộn tôi và Vỹ cũng chia tay nhưng mẹ chồng vội vã như thế khiến tôi cảm thấy thực sự chạnh lòng.
Tôi nghe loáng thoáng tiếng Vỹ nói:
– Mẹ, bây giờ ai về nước, ai tham gia tiệc cũng không liên quan đến con.
– Mẹ biết con vẫn còn tình cảm với Tú Anh. Hai đứa yêu nhau bao nhiêu năm trời, chỉ vì giận nhau mà tự nhiên con xốc nổi đi lấy người khác thế rồi con xem, con có hạnh phúc không?
– Việc kết hôn này không phải là xốc nổi, mẹ, mẹ không hiểu đâu. Chuyện qua rồi thì đừng nhắc lại nữa.
– Con nghĩ mẹ không biết đấy à? Con với con bé Quỳnh Anh quen nhau mới có mấy ngày, yêu đương gì mà cưới? Mẹ đã nói ngay từ đầu rồi, Quỳnh Anh không hợp với con đâu, từ xuất thân, học thức, cách cư xử, rồi ngay cả việc quan trọng nhất là tình cảm cũng không so được với Tú Anh. Một người quen vài tháng sao bằng tình cảm hơn mười năm.
– …
– Mà con xem, hai đứa cưới mấy tháng rồi mà có động tĩnh gì đâu. Nhân lúc còn chưa ràng buộc con cái gì, suy nghĩ lại đi con.
– Mẹ, hôm nay con mệt lắm, con đi ngủ đây.
Nói rồi, Vỹ xoay người đi lên cầu thang, tôi lúc ấy cũng sợ bị phát hiện ra mình nãy giờ đang nghe lén nên nhanh chân chạy về phòng, chui vào chăn nằm giả vờ như không có chuyện gì.
Chỉ là tối đó không hiểu sao tôi cứ thao thức mãi mà chẳng tài nào ngủ được, lồng ngực khó chịu giống như bị nhét đầy cỏ dại, cứ suy nghĩ vẫn vơ rồi lại lén lút thở dài mãi. Có mấy lần tôi mở mắt, theo thói quen nhìn về phía sofa thì thấy ở đó hắt ra một chút ánh sáng nhàn nhạt của màn hình điện thoại, lúc ấy cũng đã nửa đêm rồi mà Vỹ vẫn chưa ngủ, anh ta dường như đang nhắn tin cho ai đó nên nét mặt rất nghiêm túc và chăm chú.
Tôi nhìn anh ta vài lần, sau cùng đành lặng lẽ trở mình, xoay mặt vào trong tường rồi tự lẩm nhẩm trong lòng một bài hát. Ngày nhỏ khi không ngủ được tôi rất thích nghe mẹ hát, lớn rồi mẹ không hát nữa thì tôi hát, nhưng bây giờ ở trong nhà của người ta, tôi không dám hát to nên chỉ tự lẩm nhẩm trong lòng một giai điệu quen thuộc:
“Tất cả những vất vả chỉ một mình bản thân biết, tất cả vui vẻ chỉ có một mình bản thân hiểu… tất cả hồi ức chỉ có một mình bản thân cảm động… Ta là một ngọn gió tự do lang thang trên bầu trời, ta vui vẻ ngao du, ta là gió… nhưng bay hết một bầu trời rồi, ta mới phát hiện ra ngọn gió cũng cô đơn…”.
Tôi cứ như vậy hát cho đến khi thiếp đi, ngày mai ngủ dậy tinh thần lại phấn chấn trở lại. Vừa xuống nhà thì thấy mẹ chồng đang ngồi uống trà, bà liếc khuôn mặt đang vẫn còn đang treo một nụ cười của tôi, tỏ ra không hài lòng nói:
– Con gái con lứa, mới sáng ra đã nham nham nhở nhở. Chẳng có tý đoan trang nào cả.
– À… tại tối qua con mơ một giấc mơ lạ lắm, sáng dậy nghĩ lại vẫn cứ buồn cười nên cười mãi đấy mẹ ạ.
Mẹ chồng tôi hơi cau mày, đặt tách trà xuống bàn xong ngẩng lên vẫn thấy tôi đang cười. Thế là cũng không nhịn được tò mò hỏi:
– Mơ gì?
– Con mơ cả nhà mình đi làm từ thiện, đi cùng cô Oanh nữa. Nhưng tối đó chắc vì lạ giường nên mọi người không ngủ được, xong cô Oanh tự nhiên bị sốt. Mẹ bảo con đo nhiệt độ giúp cô ấy. Lúc đầu con đo 38 độ, uống một viên hạ sốt rồi vẫn chưa giảm, lúc sau lại đo 39 độ, rồi lên 40 độ. Mẹ biết khi nghe thấy con nói 40, cô Oanh bảo gì không?
– Mơ mà cô cũng làm như thật ấy nhỉ? Bảo gì?
– Cô ấy lúc đó nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy 40 cái là thều thào bảo: “40 thì bán đi, cổ phiếu tăng 40 điểm thì bán được rồi, để lâu là lỗ đấy”.
Mẹ chồng tôi mặt mày đang lạnh tanh như tiền, nghe xong câu đó thì suýt chút nữa thì bật cười, nhưng chắc bà sợ mất mặt trước tôi nên chỉ khẽ nhếch mép một cái rồi quay đi nơi khác, tủm tỉm bưng cốc trà lên uống.
Lát sau, bà mới bảo với tôi:
– Cả ngày cô chỉ suy nghĩ những cái vớ vẩn rồi đêm về mơ mộng linh tinh. Công ty An Thịnh kia làm gì có chuyện cổ phiếu tăng nổi 40 điểm.
– Vâng, con cũng nghĩ thế nên tối nay con sẽ ngủ mơ cổ phiếu nhà mình tăng trên 40 điểm.
Tôi biết mẹ chồng chơi với cô Oanh kia thế thôi chứ lòng người không ai là không có đố kị, dù chỉ là một giấc mơ thôi cũng không muốn người ta hơn mình, cho nên mới nói một câu bâng quơ nửa thật nửa đùa như thế.
Mẹ chồng tôi nghe xong thì hài lòng ra mặt, bình thản đáp lời:
– Thế còn được.
– Vâng. Đến giờ đi làm rồi, con đi làm đây mẹ ạ. Con chào mẹ.
Nói xong, tôi vui vẻ xách túi đi làm, mẹ chồng mới sáng sớm được nghe chuyện cười cũng có vẻ tươi tỉnh hơn mọi ngày, lúc tôi lái xe từ trong Gara ra còn thấy bà đang đứng ngắm mấy khóm hoa hồng mới nở trong sân.
Thực ra cả đêm qua tôi đã suy nghĩ rồi, dù mẹ chồng không ưa tôi, nhưng sớm muộn gì thì tôi và Vỹ cũng sẽ chia tay, quá trình làm con dâu của bà cũng không dài, thế nên tôi sẽ không giữ trong lòng những chuyện làm tôi khó chịu, tôi muốn quãng thời gian này nếu có thể thì hãy thật vui vẻ. Như thế sau này chúng tôi có ly hôn thì mẹ chồng và tôi vẫn có thể nhìn nhau được.
Đời này có dài đâu, hận thù nhau làm gì cho uổng phí và nặng lòng, phải không?
Nghĩ thông suốt được điều này nên tâm trạng tôi nhẹ nhõm hơn hẳn, đến bệnh viện làm việc cũng hăng say, tất bật tối mắt tối mũi, mãi tới tận gần 5h chiều mới sực nhớ ra giờ này Thu đã hạ cánh xuống sân bay rồi nên đành vội vàng rút điện thoại ra gọi cho nó.
Em tôi đang nói chuyện với ai đó nên đầu dây bên kia có chút xôn xao:
– Alo, em đây, em về rồi chị ơi.
– Về đến đâu rồi? Có cần chị qua đón không?
– Không, em chuẩn bị về đến nhà rồi, tý nữa chị có qua nhà không?
– Chắc chị qua một lúc, ngày mai rỗi mới về lâu được. Tối nay còn phải về nhà chồng.
– Hay là rủ cả anh rể sang ăn cơm đi, cho em biết mặt cái. Từ bữa đến giờ bà giấu kinh quá, còn chưa biết mặt anh rể nữa.
– Xùy, mày xem làm gì. Giờ chị qua đây, ở nhà đợi chị.
– Vâng.
Cúp máy xong, tôi thay quần áo blouse rồi vội vã phóng xe về nhà, lúc đến khúc cua ở đầu đường vào thì gặp một chiếc xe Mercedes đi lướt qua. Bình thường ở khu tôi xe xịn thế này không thiếu, nhưng xe vừa xịn lại vừa có biển toàn 9 như vậy chứng tỏ chủ xe không phải dạng tầm thường, khiến tôi phải liếc mắt đến tận hai lần.
Tôi về đến cổng thì thấy Thu đang tay xách nách mang một đống đồ đứng ngoài cửa, nó vừa thấy xe tôi đã nháo nhào vẫy tay:
– Chị ơi chị ơi. Em đây.
– Mày vác cả cái nhà hát Sydney về đấy à? Sao nhiều đồ thế?
– Thì giờ em về ở luôn mà, vác hết về rồi. Giờ ở nhà ăn vạ chị thôi.
Tôi bật cười, nhìn em gái mồ hôi mồ kê nhễ nhại, chân tay thì còng queo, vác theo cả cái va ly to trông chả có tý cân đối nào:
– Thế bạn em đâu rồi? Đưa em về xong đi luôn à? Sao không mời họ vào chơi đã?
– Ôi nó đưa về cái là đi luôn, mà vừa mới đi cách đây một phút thôi, chắc lúc chị vào là gặp đấy. Lái xe nhà nó đi quả Mẹc biển tứ quý 9 ấy.
– À thế lúc nãy gặp ở ngay đoạn rẽ vào khu. Thấy biển xịn chị cứ nhìn mãi, hóa ra đấy là bạn em à? Bạn VIP thế.
– Vâng, bạn em. Nhà nó giàu lắm, bố nó làm to khủng khiếp. Lúc ở Úc em cũng được thơm lây vì nó đấy, chơi với đứa có cơ to thế mới biết đúng là cái gì sướng, mỗi lần nó mời đi ăn là toàn được ăn đồ ngon, có dịch vụ gì xịn là nó cũng được hưởng đầu tiên, hết thị thực cái là có ngay thị thực mới. Nhân viên đại sứ quán còn phải nể nó mà.
– Xịn thế cơ à?
– Vâng, ở trường nó là nhân vật VIP, nghe nói nhà nó hét ra lửa đấy.
Có lẽ vì đã lấy chồng giàu và thử đặt chân vào thế giới thượng lưu nên tôi biết giao lưu với mấy người như vậy không dễ. Tôi không muốn Thu thân thiết quá với người bạn kia của nó nên bảo:
– Người giàu khó chơi lắm, họ cho mình được, nhưng mình không có gì để cho lại họ, mối quan hệ không có đi có lại khó mà bền, rồi lại dễ biến thành mình lợi dụng người ta. Thế nên nhận sự giúp đỡ của bạn nhân vật VIP đó ít thôi, nhớ chưa?
– Nhưng mà bạn ấy không tính toán gì đâu…
– Không tính toán nhưng cứ nhận sự giúp đỡ của người ta mãi cũng không nên. Chị nói thì nghe lời.
– Vâng, em biết rồi.
– Vào nhà thôi, ngoài này nắng quá.
Tôi hai tay xách hai túi đồ to tướng vào trong nhà cho Thu, hai chị em đi mấy lượt cũng vác hết được cả núi đồ kia vào nhà. Vì còn phải về nhà chồng nên tôi với em gái không nói gì được nhiều, chỉ hẹn hò cuối tuần về ăn cơm rồi đưa cho nhau mấy thứ quà linh tinh, sau đó một mình tôi lại lóc cóc lái xe về nhà.
Thu nói muốn gặp anh rể một hôm, nhưng thực ra mở miệng bảo Vỹ đến nhà tôi ăn cơm thì tôi cũng rất ngại, nhưng không cho em gái gặp anh rể thì cũng không được, cuối cùng đắn đo mãi đến tận cuối tuần đó, tôi mới hạ quyết tâm sẽ nói lại chuyện này với Vỹ.
Mỗi tội, trong lúc đang ngồi nghĩ ngợi xem phải nói như nào thì mẹ chồng tôi lại lên phòng tìm, bà bảo:
– Ngày mai thằng Vỹ phải đi tiệc, cô xem chuẩn bị quần áo cho chồng đi. À cả quà nữa nhé, ngày mai là lễ mừng thượng thọ chủ tịch tập đoàn An Thịnh, xem có đồ gì phù hợp mang đến tặng cho họ.
– Vâng, con biết rồi ạ.
– Trước kia những việc ấy là tôi làm, nhưng giờ cô là vợ nó rồi thì cô chuẩn bị cho chồng. Người ta là nhân vật quan trọng, quà cáp cũng phải chuẩn bị sao cho giá trị với cả ý nghĩa.
– Vâng.
– Đây, thiệp mời đây. Nhà cô Oanh cứ bảo cô đến, cô xem xem thế nào.
Tôi biết tiệc đó sẽ có Tú Anh tham gia, mà mẹ chồng lại muốn Vỹ gặp riêng người yêu cũ nên từ chối luôn cho bà vui lòng:
– Tiệc toàn người quyền cao chức trọng, con thì chưa giỏi về giao tiếp lắm, sợ làm mất lòng họ. Hay là để lần sau con quen với lễ nghi xã giao hơn rồi con tham gia sau, được không ạ?
– Tôi thì tôi thấy cô cũng chưa biết giao tiếp gì đâu, nhưng lần này cô Oanh cứ bảo cô phải đến, còn bảo nếu cô bận thì sẽ cho tài xế đến tận nơi đón, nếu trực thì sẽ xin nghỉ giúp. Người ta đã nói thế thì phải đến chứ biết làm sao. Thôi, cô tự làm thế nào thì làm.
Mẹ chồng nói xong đưa cho tôi một cái thiệp mời rồi đi xuống nhà, liếc thấy tên mình ở trên đó, tự nhiên tôi lại có cảm giác hơi kỳ lạ.
Tôi không thể hiểu nổi tại sao giữa bao nhiêu người mà cô Oanh lại đặc biệt quan tâm tôi đến thế? Tôi chỉ là một nhân vật tầm thường, lại chỉ gặp cô ấy đúng 2 lần, không thân thiết đến mức đưa xe đến tận nhà đón tôi, càng không cần can thiệp để tôi xin nghỉ trực. Tại sao cứ nhất định muốn tôi phải đi? Hay là cô ấy đang có ý đồ gì?
Nhưng mà thôi, thắc mắc bây giờ cũng chẳng thể giải thích được, người ta đã mời đích danh thì phải đi, vả lại, tôi cũng muốn đến để nhìn xem Tú Anh trong truyền thuyết mà mọi người vẫn hay nhắc đến là người như thế nào. Người yêu cũ của con trai độc đinh của Nhật Thành chắc hẳn không phải dạng tầm thường như tôi nhỉ?
Ngẫm nghĩ một hồi, tôi mới nhớ ra trước mắt việc cấp thiết bây giờ là tìm quà đã, mà mấy vấn đề này chắc chỉ có quân sư quạt mo My mới có thể giúp tôi.
Nhìn đồng hồ mới hơn 8 giờ tối nên không nhắn tin nữa mà gọi điện thẳng luôn cho nó:
– Tao thấy mấy ông cụ hay sùng Phật giáo đấy, hay mày mua cái gì liên quan đến tâm linh xem.
– Mua mấy chuỗi ngọc Phật được không nhỉ?
– Được. Tao thấy ở công ty Trường Giang mới ra một loạt sản phẩm từ đá xanh Tây Tạng, nghe nói linh thiêng lắm. Mà giá tiền thì nghe thôi cũng thấy đứt cả ruột, mày tìm hiểu rồi tặng xem. Tao thấy được đấy.
– Ok, thankyou bạn yêu. Để tao thử tìm hiểu xem.
Đúng là có chuyên gia tư vấn giúp có khác, nhanh chuẩn gọn, chỉ tốn đúng 5 phút là tôi có thể tìm được cả một đống trang sức mang phong cách Phật giáo ở trang web của công ty Trường Giang.
Ở đây các đồ trang sức được chế tác từ đá xanh Tây Tạng nên nhìn khác hẳn so với những loại đá thông thường khác, thứ gì cũng tinh tế, sang trọng và mang hơi hướng tâm linh rất nồng đượm, nghe nói đá quý được khai thác từ hẻm núi Yalung hùng vỹ của Tây Tạng nên nhìn chỉ cần nghe tên thôi là tôi đã thấy ưng.
Mỗi tội lúc xem giá tiền đúng là phải giật mình thon thót thật, trang sức đá xanh rẻ nhất cũng đã hơn bốn nghìn đô. Bằng cả 9 tháng lương của tôi.
Đang cau mày nghiên cứu xem nên mua món gì thì chồng tôi về, nhân tiện chọn mãi chưa được nên tôi vẫy tay bảo Vỹ:
– Anh về rồi à? Lại chọn giúp tôi cái này.
– Gì?
– Mẹ bảo ngày mai anh đi mừng thọ chủ tịch An Thịnh, dặn tôi chọn quà. Tôi xem mấy vòng ngọc đá xanh Tây Tạng này thấy được, nhưng nhiều mẫu quá chưa chọn được mẫu nào, anh chọn giúp tôi.
Anh ta liếc màn hình ipad của tôi, không hứng thú với mấy chuyện mua sắm này nên lạnh nhạt nói:
– Chọn bừa đi.
– Không, cái nào cũng đắt tiền thì phải chọn đồ đẹp chứ. Anh tắm đi rồi lại đây chọn giúp tôi. Nhanh lên, tôi bỏ vào giỏ hàng được 5 cái ưng nhất rồi.
Nghe tôi lải nhải đến điếc cả tai, Vỹ đành hậm hực vào trong phòng tắm, lát sau đi ra mới lại giường, ngồi xuống giật lấy ipad của tôi:
– Có mỗi mấy cái này mà cũng không chọn được.
– Anh có mắt thẩm mỹ thì anh chọn đi.
Anh ta nheo mắt, định ấn vào một cái vòng Phật bằng đá xanh có những hạt tiện thành hình trụ thì tôi lắc đầu:
– Cái đó không đẹp bằng cái tiện tròn.
Vỹ lại giơ tay định ấn vào cái dây có hạt hình tròn, tôi vẫn không ưng nên lại nói:
– Nhưng cái hình mặt Phật ở giữa tôi thấy cứ sao sao ấy. Cái bên cạnh nhìn có vẻ được hơn.
– …
– Tôi nghĩ lại rồi, cái bên cạnh viên đá to quá, chọn cái vừa vừa thôi. Cái bên trên đi.
– …
– Không phải cái đó, cái viên hình tròn tròn bên phải cơ, bên phải.
– ….
Anh ta chọn cái này tôi không ưng, cái kia tôi cũng không ưng, cuối cùng chọn hết 5 cái mà tôi vẫn kiên quyết không mua thì Vỹ cũng nổi điên:
– Cô thích cái nào thì tự mà chọn, đừng có làm phiền tôi.
– Nhưng tôi không chọn được cái nào.
Tôi ấm ức nhìn anh ta, đúng là mãi không chọn được cái nào nên mới phải nhờ Vỹ chọn, nếu tự chọn được thì tôi mất công nhờ vả làm gì. Nhưng mà thấy sắc mặt anh ta xám xịt như sắp bốc khói đến nơi, tôi lại không dám đôi co nên đành dịu giọng năn nỉ:
– Hay là anh xem lại một vòng nữa đi, xem cái nào đẹp thì bảo tôi. Nãy giờ tôi thấy anh chẳng chọn cái nào cả, tôi tin vào mắt thẩm mỹ của anh, anh tự chọn theo ý của mình đi, tôi lải nhải gì thì cứ mặc kệ tôi.
Anh ta thấy tôi nói một lời vừa dài vừa tử tế như thế nên cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, không trả lời tôi mà chỉ quắc mắc lườm một cái, sau đó cúi xuống lướt lướt giỏ hàng trên ipad.
Tôi cứ tưởng cái gã này chọn nhanh, ai ngờ còn chọn lâu hơn cả tôi, anh ta cau mày nghĩ ngợi, vẻ mặt nghiêm túc còn hơn cả đang chơi chứng khoán, tôi cũng không dám làm phiền rồi lại chọc điên cái tên này nên cứ chống cằm nhìn, một lúc sau thì hai mắt rít lại rồi gục xuống ngủ quên lúc nào không biết. Đến tỉnh lại thì đã thấy mình đang quắp ngang người Vỹ rồi.
Phải, tôi dùng từ không sai đâu, là quắp ngang. Lần đầu tiên ngủ cùng anh ta tôi đã ôm chặt cứng như gấu Koala ôm thân cây, chân gác lên tận… phần lồi ra giữa hai chân anh ta, tay thì luồn hẳn vào trong áo ngủ của Vỹ, đặt đúng ở phần cơ ngực rắn chắc mà mỗi đêm tôi vẫn hay mơ được sờ vào đó.
Cái tư thế này chẳng khác gì một kẻ háo sắc đang ôm một người đàn ông ngon trai cả!
Tôi hơi xấu hổ, nhưng nghĩ đến việc mình giật mình bỏ chạy thì còn xấu hổ hơn, thế là cứ giữ nguyên tư thế rồi chớp chớp mắt nhìn anh ta. Lúc đó, trời cũng sắp sáng rõ, ánh sáng nhàn nhạt của bình minh xuyên qua rèm cửa chiếu vào căn phòng, khiến tôi có thể nhìn thấy được một phần sườn mặt góc cạnh của Vỹ.
Trước đây tôi chưa bao giờ nhìn kỹ anh ta, cũng chưa bao giờ quan sát chồng mình ở vị trí gần như thế này. Lần đầu tiên nhìn tỉ mỉ mới thấy anh ta đúng là có gương mặt đáng đồng tiền bát gạo thật, ngũ quan hài hòa rõ ràng, sống mũi rất cao, từng đường nét rất tuấn mỹ và cương nghị, chỉ là ở người này luôn toát ra một vẻ lạnh lùng xa cách, khiến tôi cảm thấy không để nào chạm đến được.
Haizzz… quả thực anh ta ở tầng lớp rất cao, một kẻ tầm thường như tôi không thể nào với tới…
Đang nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiên bắt gặp một đôi mắt vừa đen vừa sâu nhìn chằm chằm mình, tôi giật thót mình, vội vàng đẩy anh ta ra rồi lùi xa một quãng:
– Ôi cha mẹ ơi, giật cả mình.
– Cô nhìn tôi làm gì?
Tay tôi lúc ấy theo bản năng đặt lên ngực mới biết tim mình đập thình thịch, mất mấy giây mới bình tĩnh lại được. Mà bình tĩnh rồi thì mặt lại tiếp tục dày như cũ, tôi tỉnh bơ bảo anh ta:
– Tôi vừa mới ngủ dậy, thấy anh nằm cạnh tôi nên tôi nhìn.
– Không phải cô ôm cứng lấy tôi à?
– À thì… mà tối qua anh chọn được cái vòng nào chưa?
Tôi đánh trống lảng cực nhanh khiến Vỹ chỉ biết nhìn tôi một cách đầy bất lực. Anh ta chống tay ngồi dậy, tỏ vẻ không thèm đôi co với tôi nữa mà chỉ bảo:
– Thay đồ đi, tôi đưa cô đến tận nơi mua.
– Sao thế? Xem trên mạng cũng được mà?
– …
– Hay là hôm qua anh không chọn được cái nào hả?
Quả nhiên bị chọc đúng tim đen, có ai đó ngượng quá hóa giận nên bỗng dưng nổi điên với tôi:
– Lắm lời, bảo đến tận nơi thì đến đi.
Nói xong, Vỹ hậm hực đứng dậy bỏ vào trong phòng tắm. Nằm nghe tiếng nước chảy róc rách từ trong đó vọng ra, tôi không nhịn được bật cười. Cái tên này hôm qua thì chê bai tôi này kia, sau đó chính mình cũng không chọn được nên cũng ngủ quên mất, giờ chắc sợ mất mặt nên mới muốn đưa tôi đến tận nơi để chọn cho đỡ phải lằng nhằng.
Dù sao anh ta đưa đi cũng tốt, nếu mẹ chồng tôi không ưng thì tôi vẫn có thể đổ tội được cho anh ta. Để xem lúc đó nếu nói “con trai của mẹ chọn” thì bà có mắng được tôi hay không.
Ăn sáng xong, Vỹ lái xe đưa tôi thẳng đến tổng công ty Trường Giang để chọn trang sức. Lúc tới nơi có hai người, một nam một nữ tiếp vợ chồng tôi.
Cô gái kia rất xinh, vừa gặp tôi đã nói:
– Đây là vợ anh Vỹ à? Lần đầu tiên gặp mặt, đúng là xinh thật đấy.
Tôi rất có cảm tình với cô gái này nên cũng mỉm cười chào lại:
– Chào chị ạ, chị cũng rất xinh.
– Hình như bạn làm bác sĩ phải không?
– Vâng ạ. Sao chị biết?
– Móng tay cắt ngắn, mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, cả việc không đeo nhẫn cưới nữa. Bình thường lấy được một người chồng như anh Vỹ thì cô gái nào cũng muốn khoe với cả thế giới, bạn không đeo nhẫn chắc là vì thường xuyên phải làm việc gì đó, không thể đeo nhẫn. Nên mình đoán bạn làm bác sĩ.
Một người có mắt nhìn, có óc quan sát, rất thông minh và lịch sự một cách không hề có chút giả tạo này thế này đúng là rất dễ khiến người khác có cảm tỉnh. Tôi cười cười, không muốn giấu cô ấy và thoải mái gật đầu xác nhận:
– Vâng, đúng rồi, em làm bác sĩ. Còn chị chắc là vợ của giám đốc công ty này đúng không?
– Sao bạn biết?
– Vòng tay màu xanh chị đang đeo là đồ đôi với vòng tay của sếp Hưng, hình thức hơi khác một ít nhưng về cơ bản thì hoa văn là một, chắc chắn là đồ đôi đặt riêng. Ban nãy lúc nói chuyện hai người xưng hô sếp – tôi, nhưng ánh mắt của một người đàn ông khi yêu một người phụ nữ thì không dễ giấu được người khác, người có ít kinh nghiệm tình trường như em cũng có thể nhìn ra được.
Chị Tiên bật cười thành tiếng, bảo tôi:
– Em rất thông minh. Nào, giờ em thích mẫu thế nào, chị dẫn em đi chọn.
– Vâng.
Trong lúc tôi với chị Tiên đi chọn trang sức đá xanh thì Vỹ ngồi nói chuyện với sếp Hưng bên Trường Giang. Hình như hai ông này cùng hội với nhau trong cái đám cậu ấm Hà Thành nên bộ dạng nhìn phát biết ngay, trông “nhà giàu và phong lưu” chết được.
Nhưng tóm lại là được cái đẹp trai, ngắm cũng rất bổ mắt!
Chị Tiên giúp tôi chọn một hồi, cuối cùng cũng lựa được một chiếc vòng đá xanh khiến tôi ưng nhất. Đúng là người có kinh nghiệm có khác, chọn đồ không chê nổi điểm nào.
Tôi hài lòng cầm vòng tay kia, cảm ơn chị Tiên rồi ra về, hai chị em còn không quên trao đổi số điện thoại. Trên đường về, tôi ngồi trên xe cứ cầm cái vòng đó giơ lên ngắm mãi, sau đó tiện miệng mới bảo Vỹ:
– Đá này đúng là đẹp thật nhỉ? Nhìn trong veo. Còn có mùi thơm nữa.
– Thích thì cứ mua một cái, đâu phải cô không có tiền.
Tôi không để ý đến anh ta, kiên quyết lắc đầu:
– Tiền tôi để tiết kiệm, nhiều tiền mới khiến tôi ngủ ngon được. Mua cái vòng mấy nghìn đô thế này tôi đứt ruột.
Anh ta khinh bỉ lườm tôi một cái, tôi thì mặt mày tỉnh bơ, thấy ngắm đủ rồi nên bỏ vòng vào hộp rồi cất đi. Vừa mới nhét vào túi xong thì tự nhiên lại thấy Thu gọi điện thoại đến, vừa Alo nó đã lải nhải bảo:
– Chị, hôm nay thứ 7, có rỗi không? Hẹn anh rể đi ăn lẩu đi. Em thèm quá.
– Chắc là chị bận rồi, hôm nay không đi ăn được.
– Thứ 7 thì chị bận gì? Đi ăn lẩu đi, em thèm ăn lẩu, thèm lẩu thái ấy, đi. Chị dắt em đi đi. Dắt cả anh rể nữa, em đã được gặp anh rể lần nào đâu, hay là chồng chị xấu trai quá nên chị giấu em đấy à?
– Xùy, ai thèm giấu. Đợi tý, chị hỏi đã.
Nói rồi, tôi cúp rụp máy ngay lập tức, lúc ấy thấy thời gian vẫn còn sớm, mà nhắc đến lẩu thì không chỉ mình Thu thèm mà tôi cũng thèm.
Tôi dè dặt quay sang hỏi Vỹ:
– Hôm nay ăn trưa ở ngoài một hôm được không? Em gái tôi mới về nước, nó rủ tôi đi ăn trưa.
Nói đến đây, tôi lại sợ không đủ thuyết phục nên đành bổ sung thêm:
– Anh không cần đi đâu, anh nói dối mẹ giúp tôi là được.
– Cô thích nói dối nhỉ? Từ khi quen cô đến giờ, số lần cô nói dối còn nhiều hơn số lần nói thật đấy.
Tôi nham nhở cười, không muốn giải thích nhiều nên chỉ nhận bừa cho xong:
– Sở thích của tôi thế mà. Anh giúp tôi đi, hôm sau nếu có cơ hội thì tôi mời anh ăn cơm.
– Khỏi.
Vỹ lạnh nhạt từ chối làm tôi tiu nghỉu, đang định bấm điện thoại gọi cho Thu bảo mình không đến được thì bỗng nhiên anh ta lại mở miệng nói thêm một câu:
– Địa chỉ ở đâu?
Khỏi phải nói, nghe thế lòng tôi sung sướng như nở hoa, nhanh chóng đọc địa chỉ một quán lẩu quen mà ngày trước tôi với Thu vẫn thường đến, sau đó mới nhắn tin cho em gái bảo nó qua luôn.
Tôi với Vỹ vào tiệm lẩu gọi ra mấy món, khi phục vụ vừa bưng lên thì Thu cũng đến. Nhưng thật kỳ lạ, khi nhìn thấy chồng tôi, ánh mắt của Thu chợt sượt qua vẻ sửng sốt và kinh ngạc, dù chỉ là thoáng qua thôi nhưng quen nhau nhiều năm, tôi có thể đọc được trong mắt Thu chất chứa một điều gì đó rất khó nói.
Vì có mặt Vỹ ở đây nên tôi không tiện hỏi, chỉ giới thiệu đôi ba câu cho em gái với chồng mình làm quen rồi nói dăm ba chuyện linh tinh.
Thu mỉm cười bảo chồng tôi:
– Em nghe chị đến anh nhiều rồi, nhưng hôm nay mới được gặp mặt ạ. Em bằng tuổi chị Quỳnh Anh.
– Tên Thu phải không?
– Vâng ạ. Em tên Thu. Hồi trước lúc còn đi học, em có xem công ty Nhật Thành nhiều lắm rồi, ngày đó còn định sau này ra trường nộp hồ sơ xin việc vào Nhật Thành cơ. Ai ngờ sau này anh rể em lại là tổng giám đốc của Nhật Thành, trước đọc báo em hơi bị ngưỡng mộ anh đấy. Nhưng trên báo không có ảnh, giờ mới biết mặt ạ.
Vỹ khẽ cười:
– Nếu em muốn thì cứ nộp hồ sơ vào Nhật Thành đi, ở công ty đang tuyển thêm nhân viên, vị trí nào cũng có.
– Em đang định đi ngao du ở mấy công ty nhỏ đã, đợi có thêm kinh nghiệm, đủ tích lũy rồi thì em mới dám xin vào Nhật Thành. Lúc đó anh rể không cần phải ưu ái em đâu, em tự làm nhân viên mẫn cán của công ty anh.
– Ừ.
Vỹ vẫn như vậy, anh ta không nói gì nhiều nhưng cư xử rất lịch sự, mà qua biểu hiện của anh ta thì tôi cũng biết Vỹ không hề quen Thu, nhưng em gái tôi thì chắc chắn ít nhiều gì cũng biết gì đó liên quan đến anh ta.
Tôi cứ ôm thắc mắc này trong lòng suốt từ đầu buổi mà không thể nói, mãi đến khi Vỹ ra ngoài nghe điện thoại, đang định quay sang hỏi Thu thì lại thấy nó đang lén lút liếc ra bên ngoài.
Thu nghi hoặc bảo tôi:
– Chị… anh ấy là chồng chị thật á?
– Ừ, sao tự nhiên lại hỏi câu buồn cười thế?
– Em đã từng gặp… à không, em từng thấy anh này mấy lần rồi. Đúng là anh này mà, em không nhận sai đâu.
– Thấy ở đâu cơ?
– Ở Úc. Anh ấy… là bạn trai của cái bạn con nhà giàu mà em nói đấy. Bạn ấy tên là Tú Anh.

Yêu thích: 4.9 / 5 từ (11 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN