Đằng Nào Cũng Ly Hôn - Phần 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3591


Đằng Nào Cũng Ly Hôn


Phần 12


Trước kia tôi luôn nghĩ thế giới này vô cùng rộng lớn, nhưng đến tận ngày hôm nay mới biết trái đất này hóa ra cũng tròn vô cùng, người với người tưởng như không hề có mối liên quan nào cả, nhưng quanh đi quẩn lại một vòng hóa ra lại là người quen.
Kết nối dữ liệu rời rạc mà tôi đã có được thì bạn của em gái tôi cũng là người yêu cũ của chồng tôi. Tú Anh là con của một vị quan chức cấp rất cao, gia đình quyền thế đến mức hét ra lửa, và thời gian vừa qua đã du học ở Úc và có lần Vỹ qua đó thăm cô ấy nên Thu mới biết mặt.
Và như thế cũng có nghĩa là 99% tin nhắn nhân vật “Em” mà tôi đã đọc được hôm trước từ máy của Vỹ cũng là của Tú Anh nhỉ?
Thu thấy tôi ngẩn ra không trả lời mới huých tay tôi bảo:
– Chị… Chị nói cho em biết đi, chị không biết gì về Tú Anh cả à? Sao mặt chị giống như không biết chồng mình có người yêu cũ thế?
– Chị không biết thật mà.
– Ôi, cách đây hơn nửa tháng em còn thấy Tú Anh nói chuyện điện thoại với anh Vỹ. Bạn ấy nói với em là hai người yêu nhau nhiều năm rồi, em còn tưởng hai người bọn họ chỉ đợi Tú Anh về nước là… cưới nhau.
Tôi cũng nghĩ vậy, nếu không có sự xuất hiện của tôi, không có tôi chen chân vào mối quan hệ của bọn họ thì có khi chỉ chờ Tú Anh về nước, bọn họ cũng sẽ kết hôn.
Nhưng bây giờ ra thế này rồi thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao được, chỉ cảm thấy thấy buồn cho anh ta, mà cũng buồn cho chính bản thân mình, không yêu nhau mà cứ phải sống với một mối quan hệ miễn cưỡng như vậy, đúng thật dằn vặt cả đôi bên.
Thấy tôi không đáp, Thu lại thở dài hỏi:
– Chị, chuyện anh rể vẫn liên lạc với người yêu cũ thì chị tính sao? Chị nói thật cho em biết đi, anh ấy có yêu chị không?
– Anh ấy đối xử tốt với chị lắm.
– Nhưng anh ấy vẫn liên lạc với Tú Anh, anh ấy còn đến thăm Tú Anh nữa. Dù sao thì chị với anh ấy cũng đã lấy nhau rồi, còn liên lạc với người yêu cũ thế là ngoại tình, chị cũng phải xem thế nào đi, không thể để kéo dài như thế được.
Tôi không muốn nói thêm về chủ đề này, ngược lại, cũng không muốn Thu biết sớm muộn gì tôi cũng sẽ ly hôn, cho nên chỉ bảo:
– Người ta yêu nhau bao nhiêu năm mà, đâu phải dứt là dứt ngay được. Chị sẽ đợi đến lúc anh ấy quên đi, mà không quên được thì tìm cách khác. Bây giờ cứ tạm như thế đã. Em cũng đừng nói lại chuyện này với Tú Anh, nhớ chưa?
– Nhưng mà…
– Chị nói rồi, bớt giao du với con nhà giàu, mình không cùng đẳng cấp thì khó chơi lắm, với cả còn có anh Vỹ nữa, để mọi người biết em vợ chơi với người yêu cũ của mình cũng khó coi.
– Vâng. Nhưng em nghĩ sớm muộn gì Tú Anh cũng sẽ biết em là em của chị thôi.
– Đợi đến lúc ấy rồi tính.
Hai bọn tôi vừa nói đến đây thì Vỹ đi vào, thế là đành không nói nữa, giả vờ như không có chuyện gì rồi tiếp tục ăn lẩu.
Lâu rồi mới được ăn đồ ngon như thế này, tôi thèm nên gạt hết mọi chuyện sang một bên để thoải mái đánh chén. Lát sau ngẩng lên thấy Vỹ vẫn chưa ăn gì, ngại quá mới gắp một miếng thịt bò vào bát của anh ta:
– Anh thử ăn một miếng này xem, đồ này chắc lạ miệng đấy.
Thu cũng gật đầu hưởng ứng, nó không dám gắp cho Vỹ mà chỉ bỏ thêm một ít thịt bò vào nhúng lẩu, cười cười:
– Đúng đấy, em với chị Quỳnh Anh ngày trước thích ăn lẩu ở đây lắm, vừa rẻ vừa ngon, mà vị cũng lạ nữa. Anh rể ăn thử một miếng xem. Nãy giờ em thấy anh không đụng đũa miếng nào, một nồi lẩu có mỗi hai chị em ăn cũng hơi… nhiều.
Có lẽ vì nể mặt em vợ, mà cũng có thể vì giờ này cũng đã quá giờ ăn trưa rồi, chắc cũng đã hơi đói nên Vỹ mới khẽ gật đầu một cái, cầm đũa lên gắp miếng thịt đưa vào miệng.
Anh ta ăn rất sạch sẽ, à không, phải dùng từ nho nhã mới chuẩn. Từ khi kết hôn đến giờ tôi với Vỹ ngồi ăn cùng rất ít, mà tôi cũng hiếm khi để ý đến anh ta nên hôm nay mới phát hiện ra chồng mình ăn uống rất lịch sự và từ tốn, đúng kiểu con nhà được giáo dục nghiêm khắc chứ không bỗ bã thoải mái như tôi và Thu.
Tôi nghĩ thôi, anh ta nể mặt ăn một miếng là được rồi, đang định cúi xuống ăn tiếp thì em gái tôi lại bảo:
– Chị gắp cho anh rể thêm đi, ơ kìa, ăn một miếng sao đủ no. Có cả thịt gà, bánh bao chiên với salad nữa, chị gắp tiếp đi.
– Thôi, nhiều quá anh ấy không ăn hết được đâu.
– Nhiều gì, em nhúng rồi đây, chị gắp đi.
Vừa nói, Thu vừa bỏ cả đống đồ mới vào nồi lẩu đang sôi sùng sục, hai chị em ăn thì không thể hết ngay được nên tôi mới miễn cưỡng gắp cho Vỹ. Vẻ mặt anh ta lạnh tanh như tiền, không đồng tình mà cũng chẳng phản đối, nhưng thật kỳ lạ, anh ta chịu ăn đồ ăn tôi gắp, thậm chí tôi còn không thèm đổi đũa khác mà dùng đũa của mình gắp luôn cho anh ta, anh ta vẫn im lặng ăn.
Sau khi đánh chén một bụng no nê cũng đã gần hai giờ chiều, ba người chúng tôi chia nhau mỗi người về một đường. Có điều, lúc về đến phòng tôi mới chợt nhớ ra một chuyện, sửng sốt kêu toáng lên:
– Thôi chết rồi, tôi quên rồi.
Vỹ đang loay hoay cởi áo, nghe thế mới cau mày quay lại nhìn tôi. Còn tôi thì mặt mày xanh lét nói:
– Tôi bỏ quên cái vòng kia ở quán lẩu rồi. Lúc nãy tôi sợ để trên xe bị mất trộm nên mang vào, bỏ ở ghế trong quán lẩu rồi quên xách về.
– Mất thì thôi.
– Mười hai nghìn đô đấy, tôi không có tiền đền tận chừng ấy tiền. Tôi phải đến tìm mới được, lạy trời cho đừng ai nhặt mất. Điên mất, sao tôi lại có thể quên được thứ đắt tiền thế được không biết.
– Cô có tiền mà, quên à?
Thấy anh ta mặt mày dửng dưng như kiểu mười hai nghìn đô kia chẳng bằng một cái móng tay, không đáng để phải bận tâm nên tôi càng phát điên. Tôi vội vàng nhảy một bước từ trên giường xuống, nhảy mạnh đến nỗi nghe cả tiếng chỗ xẻ tà của váy kêu lên “roạt” một tiếng. Nhưng lúc đó tôi không có thời gian để quan tâm nên chỉ đáp:
– Tôi đã bảo tôi có nhiều tiền mới ngủ ngon được, giờ mất 12 nghìn đô là tôi sẽ thức trắng mấy đêm. Không, chắc là phải thức trắng cả tháng mất. 12 nghìn đô bằng 2 năm 3 tháng lương của tôi đấy, sao tự nhiên tôi phải mất một khoản tiền lớn thế một cách vô lý. Tôi phải đến đó tìm lại mới được.
Vỹ liếc bộ dạng cuống đến mức chẳng để ý gì đến hình tượng của tôi, biểu cảm trên mặt vừa ngao ngán vừa bất lực, ánh mắt như kiểu muốn nói “sao tôi lại lấy phải cô vợ chẳng có miếng duyên nào như cô nhỉ?”. Nhưng có lẽ vì chán phải mở miệng với tôi nên anh ta chỉ đứng đó nhìn.
Tôi thấy anh ta thế cũng biết là chẳng hy vọng được gì ở cái tên này, chỉ chạy lòng vòng quanh phòng tìm chìa khóa, nhưng kỳ lạ là có đổ cả túi xách ra cũng không thấy, mà lục khắp nơi cũng không thấy bóng dáng đâu. Thế là lại cuống lên hỏi:
– Anh có nhìn thấy chìa khóa xe của tôi đâu không? Tôi để ở đâu được nhỉ? Sao tôi không thấy? Hay anh cho tôi mượn xe của anh đi, tôi đi tý rồi về ngay.
– Cúi xuống đi.
– Làm gì cơ?
– Bảo cúi xuống thì cúi đi.
Đang vội mà còn vòng vo, tôi bực dọc cúi xuống, cuối cùng lại phát hiện ra tay mình nãy giờ đang cầm chìa khóa, thế mà nãy giờ cứ cuống lên đi tìm.
– Ơ… hóa ra cầm ở tay mà không biết. Cảm ơn anh nhé. Giờ tôi đi đến đó tìm đã, có gì thì thông báo với anh ngay.
– Này.
– Gì thế? Tôi vội lắm, có…
Tôi vừa nói vừa vội vàng phi ra cửa, nhưng bị cái tên này gọi giật lại, thế là ngoái đầu định bảo “có chuyện gì đợi tôi về rồi nói”. Ai ngờ còn chưa kịp thốt ra thì đã nhìn thấy trên tay của anh ta là chiếc hộp nhung đỏ đựng chiếc vòng đá xanh Tây Tạng, ở bên trên còn trông thấy rất rõ logo in đậm của Trường Giang.
Tâm trạng lúc ấy đang lo sốt vó, giờ nhìn thấy đồ thì lòng sướng như điên, ba bước chạy thành hai bước xông lại, nhìn Vỹ cười toe cười toét:
– Anh mang về giúp tôi đấy à? May thế, tôi cứ tưởng bỏ quên thế thì mất rồi, đang lo phải bỏ tiền ra mua cái mới. Cảm ơn nhé. May mà có anh cầm về giúp tôi.
Anh ta liếc vẻ mặt sáng đang bừng bừng như nhặt được kim cương của tôi, lạnh nhạt nói một tiếng:
– Tôi chưa gặp ai yêu tiền như cô đấy.
– Trên đời này ai mà chẳng yêu tiền, chẳng qua là ở trước mặt anh thì người ta cố tình giả vờ mình không yêu tiền thôi.
– Thế còn cô thì sao? Bình thường cô cũng giỏi giả vờ lắm mà, giờ không giả vờ nữa à?
– Anh biết tôi yêu tiền ngay từ đầu rồi, tôi còn cần giả vờ với anh làm gì? Tôi yêu tiền, tôi thích tiền, thế nên tôi mới lấy anh.
– Đúng là người phụ nữ mặt dày ba tấc.
Tôi quen với cái kiểu mỉa mai của anh ta rồi nên không thèm để bụng, dù sao hôm nay anh ta cũng có công giúp tôi không phải tốn mười hai nghìn đô đền cái vòng xanh Tây Tạng đó nên tôi bỏ qua.
Tôi mân mê chiếc hộp nhung đỏ trong tay, vài giây sau ngước lên, định hỏi “anh nhặt được nó từ lúc nào thế?” nhưng có lẽ ban nãy vì mừng quá nên tôi vô ý chạy đến sát gần Vỹ, thành ra bây giờ ngước lên lại đụng phải ánh mắt sâu như biển của anh ta, nhìn thấy cả gương mặt của anh ta ở sát thật gần mình, gần tới nỗi chỉ cần tôi nhích người lên 5cm là có thể chạm đến chiếc cằm cương nghị đó, bất giác lại khiến lòng tôi xông lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Giống như ngượng ngùng, giống như thảng thốt, giống như bối rối và hồi hộp, tóm lại rất nhiều cảm giác hỗn độn khiến tôi không biết miêu tả ra sao, chỉ khi thấy trái tim mỗi lúc một đập loạn lên, tôi mới lờ mờ đoán ra là bệnh mê trai đẹp của mình đang dần dần phát tác.
Sợ chính mình đỏ mặt nên tôi vội vàng lùi về phía sau hai bước. Giả vờ hắng giọng, mặt tỉnh bơ đánh trống lảng sang vấn đề khác:
– Mà sao anh mang về mà không nói cho tôi, thấy tôi náo loạn đi tìm anh cũng không lên tiếng?
– Sao tôi phải nói cho cô?
– Anh là người cầm đồ mà?
– Cô bỏ quên, không phải tôi. Chẳng việc gì tôi phải nói cho cô.
– Ơ…
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác thì Vỹ đã xoay người đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa, còn lẩm bẩm nói “mùi lẩu khó chịu chết đi được”. Tôi nhìn theo bóng lưng của anh ta, âm thầm bĩu môi một cái. Gã này mắc bệnh sạch sẽ, móng tay móng chân lúc nào cũng trắng tinh, cắt ngắn gọn gàng, cả người lúc nào cũng tỏa ra một loại hương vị trong lành dễ chịu, hơn nữa, mỗi lần tắm thì đúng là lâu khỏi phải nói. Chẳng biết anh ta ngâm nước nhiều như thế có nhạt thịt hay không, chứ tôi thấy đẹp trai vậy mà thịt không ngọt thì ăn cũng hơi phí.
Nhưng mà thơm thì chắc chắn cũng sẽ ngon mà nhỉ?
Haizzz… Lại bắt đầu nghĩ linh tinh rồi.
Chiều hôm đó, mẹ chồng gọi thợ trang điểm đến tận nhà để sửa soạn cho tôi nên từ lúc đi ăn lẩu về không được nghỉ tý nào, hết makeup rồi lại thử cả đống váy theo ý mẹ chồng.
Bà đắp lên người tôi từ đầu đến chân toàn hàng hiệu, thay đến bộ thứ 5 rồi mẹ chồng mới ưng. Bà ngắm nghía một hồi rồi bảo tôi:
– Đến dự tiệc toàn con nhà danh giá cả, cô nói gì làm gì cũng phải để ý để tứ, đừng để người ta cười nhà tôi không biết dạy dỗ con dâu.
– Vâng, con biết rồi ạ.
– Mà thằng Vỹ cũng có bạn bè của nó, con trai hay con gái gì thì cũng liên quan đến các mối quan hệ làm ăn cả. Cô không làm kinh doanh nên chắc cô không hiểu mấy phép tắc xã giao cơ bản đó, nhưng tôi nhắc cho cô nhớ, dù chồng có giao tiếp với ai thì cũng đừng có ghen tuông vớ vẩn rồi lại làm ảnh hưởng đến công việc của chồng. Việc của cô là phải thật lịch sự, gặp ai cũng phải cười nói đàng hoàng, đã không giúp được gì cho chồng thì cũng nên biết cư xử, đừng để chồng mất mặt, hiểu chưa?
Tôi biết mẹ chồng muốn giáo trước để lát nữa nếu có bắt gặp Tú Anh nói chuyện với Vỹ thì tôi cũng không được ghen. Dù sao tôi cũng không có ý định này nên vẫn tảng lờ như không biết gì, ngoan ngoãn nghe lời mẹ chồng:
– Vâng, con biết rồi. Con không ghen tuông linh tinh đâu ạ.
– Đấy, biết thế rồi mà làm. Giờ cũng sắp đến giờ tiệc rồi đấy, thằng Vỹ đang đợi dưới nhà, cô xuống nhanh đi.
– Vâng.
Hôm nay đi tiệc nên chồng tôi không tự lái xe mà có tài xế đưa đi, tôi với Vỹ ngồi ở ghế đằng sau. Bình thường tôi rất hiếm khi trang điểm, thế mà bây giờ tốn cả buổi chuẩn bị, ăn mặc lộng lẫy nhưng anh ta lại chẳng buồn liếc tôi lấy một lần. Suốt cả quãng đường dài hơn 7 kilomet kia, Vỹ chỉ nhìn chằm chằm vào laptop làm việc, thậm chí khi tôi gọi, anh ta cũng không ngước lên mà chỉ lạnh lùng đáp:
– Gì?
– Tý nữa anh tặng quà đúng không? Tôi đưa vòng cho anh nhé?
– Cũng được.
Tôi mở túi xách lấy vòng ra, nhưng lúc vừa định đưa thì bỗng nhiên vô tình lại thấy laptop của anh ta hiện lên một dòng thông báo messenger: “Hôm nay tàn tiệc xong ở lại thêm không, lâu lắm người cũ mới về, thả ga tý đi chứ?”.
Tôi không cố ý nhìn nên chỉ đọc đến đó là vội vã quay đầu đi, mà Vỹ có lẽ cũng không muốn tôi đọc thêm nên lạnh lùng gập laptop lại, cầm lấy hộp vòng tay tôi đưa rồi từ đó đến hết quãng đường cũng không thấy anh ta làm việc nữa, tôi cũng không nói gì, im lặng ngoảnh đầu nhìn đường phố tấp nập ở bên ngoài cửa sổ mà thôi.
Ba mươi phút sau, xe của chúng tôi dừng ở một căn biệt thự rất lớn ở trong một khu đô thị cao cấp giữa trung tâm thành phố. Giờ này mọi người đã đến rất đông, xung quanh toàn những loại xe đắt tiền và những người thuộc tầng lớp “thượng lưu” đang đứng nói chuyện.
Tập đoàn Nhật Thành là tập đoàn lớn nên khi thấy xe Vỹ đến, mọi người lập tức đổ xô ánh nhìn về phía bên này. Tôi thì trước giờ chưa tham gia kiểu tiệc tùng của giới nhà giàu này bao giờ nên cảm thấy áp lực vô vàn, nhưng đã đến đây mà không tỏ vẻ thì lại càng xấu mặt, cho nên đành cố nặn ra một nụ cười thật tươi bước xuống xe.
Nghe nói người ta thường khoác tay chồng, nhưng tôi không có cái tư cách đó nên chỉ bình thản bước xuống. Vỹ thì đi bắt tay, nói chuyện với mấy người đàn ông đứng đón khách ngoài sảnh, còn tôi thì gặp trúng Ngọc, không chào thì cũng không được nên đành chìa tay ra:
– Chào mọi người.
Cô ta hơi liếc tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên để lộ một nụ cười mỉa mai, thậm chí còn cố ý chần chừ một chút rồi mới chìa tay ra bảo:
– À… chào vợ của anh Vỹ. Hôm nay nhìn chị khác hẳn đấy, suýt nữa thì tôi không nhận ra.
– Thế à? Cô thấy khác chỗ nào?
Ngọc ghé tai tôi nói nhỏ:
– Đắp hàng hiệu lên người trông nửa nạc nửa mỡ, sang trọng chẳng ra sang trọng, quê mùa chẳng ra quê mùa. Trông tởm chết đi được.
– Tôi thấy thế vẫn còn may.
Tôi cười lại với cô ta, cố ý dùng giọng điệu của Ngọc để đáp trả lại:
– Có người đắp cả đống hàng hiệu trên người mà trông vẫn chả ra sao. Biết chả ra sao ở điểm nào không?
– Gì?
– Nhân cách đấy. Chán chết đi được.
Cô ta bị tôi chơi lại như thế thì tức điên, bàn tay vô thức siết chặt khiến mấy móng tay giả cắm vào mu bàn tay tôi. Thế nhưng tay của mấy tiểu thư này sao so nổi với tay bác sĩ chuyên cầm dao mổ như tôi được, tôi hơi dùng sức bóp lại khiến cô ta tái mét mặt mày.
– Rất vui vì hôm nay gặp lại cô. Hôm nay trông cô cũng khác lắm.
Ngọc hơi mấp máy môi như muốn nói “buông ra”, tôi thì vẫn cười cười, cố ý bóp thêm vài giây nữa rồi mới thả tay ra, sau đó xách váy đi vào bên trong chào hỏi mọi người.
Mỗi tội, tôi chào người lớn thì không sao, chứ mấy con yêu quái trước gặp ở tiệc trà thì không con nào chào lại tôi, đang loay hoay không biết có nên bơ luôn đi không hay là cư xử tử tế theo lời mẹ chồng thì bỗng nhiên Vỹ kéo tay tôi, anh ta cúi thấp người, khẽ nói:
– Tiệc sắp bắt đầu, đừng có chạy lung tung.
– Tôi biết rồi.
Anh ta hơi liếc bộ dạng đứng chơ vơ của tôi giữa cả một đám cười, đầu mày khẽ nhíu lại suy tư gì đó, vài giây sau mới lạnh nhạt bảo:
– Thích thì tiếp chuyện, không thích thì thôi. Đằng nào cũng không gặp bao nhiêu lần.
Tôi biết ý anh ta muốn nói “đằng nào tôi với anh ta cũng ly hôn, mấy người kia càng tiếp chuyện ít thì càng tốt”, thế nên lặng lẽ gật đầu, đang định lặp lại câu “tôi biết rồi” một lần nữa thì đột nhiên lại có mấy người đàn ông trông có vẻ nhiều tuổi đến bắt chuyện với Vỹ, thành ra tôi lại ngại làm phiền họ nên chỉ chào hỏi xã giao vài câu rồi lẳng lặng lùi về phía sau.
Một lát sau, tiệc bắt đầu nhưng tôi vẫn chưa thấy bóng dáng của Tú Anh đến. Tôi biết, một nhân vật có địa vị như cô ấy chắc hẳn sẽ không thể nào chìm nghỉm trong đám đông được, hơn nữa nãy giờ chưa thấy Vỹ liếc về phía người phụ nữ nào quá hai lần nên tôi biết người yêu cũa của anh ta thực sự vẫn chưa xuất hiện.
Mãi đến khi tiệc đã đến giai đoạn tặng quà mừng thọ cho ông cụ Chủ tịch tập đoàn An Thịnh rồi thì mới thấy ngoài cửa có tiếng xôn xao, sau đó là một cô gái mặc bộ đồ dự tiệc trắng tinh từ sảnh bước vào, nổi trội đến mức ai cũng phải ngoái đầu lại nhìn.
Giữa rất nhiều ánh mắt dán chặt lên người cô gái ấy, chỉ có tôi là lặng lẽ liếc về phía Vỹ. Anh ta đứng giữa một đám doanh nhân thành đạt, tay cầm một ly rượu vang, lặng lẽ hướng ánh nhìn về phía cô gái mặc đồ dự tiệc màu trắng kia, nhưng trong đáy mắt lạnh nhạt thường ngày dường như phảng phất thêm một tia phức tạp.
Tôi không học tâm lý con người nên không thể đọc được ánh mắt đó mang ý nghĩa gì, nhưng thông qua sự xao động hiếm thấy trong con ngươi màu đen sẫm của anh ta, tôi cũng dư sức đoán được người mới vào đó chính là người phụ nữ bấy lâu nay ở trong lòng Vỹ.
Mà rất nhanh, tiếng Ngọc khẽ vang lên khiến tôi cũng có thể khẳng định hoàn toàn:
– Tú Anh, đến rồi à?
– Ừ, xin lỗi mọi người, em bị tắc đường nên đến hơi muộn.
Giọng của Tú Anh rất nhẹ, ngay cả tôi cũng vô thức dời ánh mắt sang nhìn cô ấy. Đúng là ở ngoài, Tú Anh không khác với tưởng tượng của tôi nhiều lắm, cô ấy đoan trang, dịu dàng, xinh đẹp, và đặc biệt là trên người toát ra khí chất rất cao quý, đúng chuẩn xuất thân là con gái của nhà danh gia.
Lúc ấy, tự nhiên bỗng nhiên tôi lại nhớ đến lời mẹ chồng, nhớ bà luôn mỉa mai tôi không bằng người khác. Hóa ra, người khác ở đây chính là Tú Anh, cô ấy mới là hình mẫu lý tưởng trong lòng mẹ chồng tôi.
Chẳng trách khi mới biết tin Tú Anh về nước, mẹ chồng tôi mới vội vàng muốn tác hợp lại cho Vỹ và cô ấy đến thế.
Tú Anh mỉm cười chào tất cả mọi người, sau đó đi thẳng đến chỗ ngồi của chủ tịch tập đoàn An Thịnh, lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ tặng cho ông cụ:
– Ông ơi, hôm nay con đến muộn có làm mất hứng của ông không?
– Không, không. Lâu lắm ông mới gặp Tú Anh đấy nhé, càng lớn càng xinh, con mất công về nước dự mừng thọ ông là được rồi, đến sớm hay đến muộn cũng có sao đâu. Không cần phải áy náy, nhớ chưa?
– Vâng. Con mua tặng ông cái vòng Phật được chế tác từ đá xanh Tây Tạng này, ông xem có thích không?
Nghe thấy “vòng Phật được chế tác từ đá xanh Tây Tạng”, tôi hơi nhíu mày, lúc ngẩng lên thì thấy chiếc vòng mà Tú Anh tặng giống hệt chiếc vòng mà tôi đã đến tận Trường Giang mua cùng Vỹ.
Ngọc thấy chiếc vòng ấy cũng kêu lên:
– Ơ, sao Tú Anh lại mua vòng giống hệt anh Vỹ mua thế? Hai người hẹn nhau mua cùng một kiểu đấy à?
– Anh Vỹ cũng mua vòng giống thế này hả?
Chồng tôi đang đứng cách đó không xa, nghe thế mới khẽ lắc ly rượu vang trong tay, nhàn nhạt đáp:
– Ừ, chắc là mua cùng một chỗ.
– À…
Tú Anh khẽ mỉm cười, xung quanh mặc dù không ai nói nữa nhưng nghe những tiếng ồ lên cùng với ánh mắt nhiều hàm ý của mọi người, tôi cũng thừa sức hiểu rằng mọi người đang trầm trồ ngưỡng mộ hai người bọn họ. Hai người nổi trội nhất trong bữa tiệc này, đã từng yêu nhau mười năm, đã từng là một cặp xứng đôi vừa lứa, bây giờ dù một người đã kết hôn rồi nhưng khi đứng cạnh nhau vẫn tồn tại một loại phù hợp đến đáng kinh ngạc này, không muốn ngưỡng mộ cũng khó.
Sau đó, tôi lại nghe tiếng ông cụ chủ tịch An Thịnh nói:
– Quà nào cũng được, ông nhận hết, của Vỹ hay của Tú Anh, ông đeo cả hai tay, thế đã được chưa?
– Vâng, ông thích là con vui rồi. Nghe nói vòng đá xanh này còn tốt cho sức khỏe, ông nhớ đeo đều nhé.
– Ừ, ừ, Tú Anh đã nhắc thì ông sẽ đeo đều.
Cô Oanh đứng ở gần đó cũng cười cười, cố ý đệm thêm vào:
– Tú Anh lần này tốt nghiệp xong là về nước hẳn luôn đúng không?
– Vâng ạ, con về nước hẳn rồi. Từ sau có dịp gì cô cứ gọi con nhé, lâu nay không được gặp mọi người nhiều, con nhớ bánh với trà của cô lắm rồi.
– Cái con bé này… Lúc nào cũng thế bảo sao cô không thương cho được. Cô cũng nhớ ngày trước thích nghe nhất là Tú Anh đàn, hôm nay nhân dịp mừng thọ ông, hay là Tú Anh đàn một bài đi.
Mọi người ở đây có lẽ ai cũng muốn lấy lòng nhân vật VIP này nên nghe thế cũng gật gù hùa theo:
– Đúng đấy, Tú Anh chơi đàn là nhất rồi. Tú Anh chơi một bản đi.
– Nghe tiếng đàn của Tú Anh đúng là không quên nổi luôn ấy.
Tú Anh lịch sự mỉm cười, ánh mắt cô ấy khẽ đưa về phía tôi, không rõ là vô tình hay cố ý nhưng dù chỉ một giây giao nhau thôi, tôi cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đó tràn đầy tự tin và kiêu ngạo.
Mà quả thật, cô ấy kiêu ngạo bởi vì có cái để kiêu ngạo. Tú Anh gật đầu đồng ý chơi một bản nhạc, trước đó còn nói một câu:
– Lâu rồi không đụng đến đàn Violin, nếu như chơi không hay thì mọi người đừng cười nhé.
– Yên tâm đi, không ai cười đâu, muốn nghe cũng chẳng được ấy chứ. Tú Anh chơi một bản đi.
– Vâng, thế mọi người đợi em một chút, em lấy đàn violin.
Biệt thự nhà An Thịnh cái gì cũng có, chỉ vài phút sau là có người mang đàn violon đến tận tay của cô ấy. Tú Anh nhoẻn miệng cười, sau đó đặt đàn violon lên vai rồi bắt đầu chơi bản Beethoven Virus. Tôi phải công nhận là cô ấy chơi rất hay, ngay cả cách kéo vĩ cầm cũng mang theo phong thái cao quý và nho nhã, giai điệu của bản giao hưởng cũng réo rắt lay động lòng người.
Tôi đứng ở một góc lẫn trong một đám người lắng nghe cô ấy đàn, còn Tú Anh một mình đứng ở giữa khán đài nhiều ánh sáng, hai con người đối lập nhiều như vậy khiến cảm giác lạc lõng của tôi càng thêm rõ ràng. Giống như cô ấy là công chúa bước ra từ truyện cổ tích, còn tôi là nàng lọ lem đi lạc vào thế giới đầy xa hoa này vậy, dù có đứng chung một chỗ nhưng đẳng cấp khác nhau, một bông hoa dại vĩnh viễn không thể nào so với một bó hoa mẫu đơn rực rỡ được.
Trong suốt quá trình Tú Anh chơi đàn, Vỹ không nói gì, cũng không nhìn đến mức mất hồn, nhưng tôi để ý thấy anh ta uống rất nhiều rượu. Hết ly này đến ly khác, tới khi kết thúc thì anh ta đã nâng đến ly thứ năm, giữa những tiếng vỗ tay ầm ầm của những người tham gia tiệc, chỉ có chồng tôi là lặng lẽ ngửa cổ uống hết sạch ly thứ sáu.
Nhìn anh ta như vậy, tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy vô cùng chua xót, có lẽ vì đồng cảm bởi vì cả hai chúng tôi phải kết thúc một mối tình dang dở để bước vào cuộc hôn nhân này, mà cũng có thể vì một nguyên nhân nào đó mà ngay cả bản thân tôi cũng không thực sự rõ ràng.
Tôi chỉ biết, nhìn Vỹ uống rượu, bất giác tôi cũng muốn xin anh ta một ly…
Sau khi những tiếng hò reo, vỗ tay và cả những âm thanh tán thưởng kết thúc, bữa tiệc lại quay về vẻ náo nhiệt như cũ. Nhưng tâm điểm chú ý bây giờ không chỉ có riêng ông cụ chủ tịch tập đoàn An Thịnh hay Vỹ, mà còn có thêm cả Tú Anh. Tôi thì không biết làm gì, mà cũng chẳng có ai để nói chuyện nên lang thang ra vườn hoa đi dạo.
Tâm trạng tôi không buồn, nhưng vì hiểu rõ thế giới toàn người giàu kia không có chỗ của mình nên cảm thấy lòng khá bức bách, chạy ra ngắm đàn cá Koi đang tung tăng bơi lội một lúc cũng thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều. Lát sau, tôi nghĩ nếu không thấy mình lâu thì mọi người sẽ nghi ngờ, mà Vỹ cũng sẽ mất công mắng nên tôi định quay vào. Ai ngờ vừa xoay lưng thì thấy bóng của hai người ở phía cây cầu bên kia, ở đó cách nơi này một bụi hồng leo nên người ở đó không thấy tôi, chỉ có tôi là nhìn thấy được bọn họ thôi.
Tôi thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy dạ hội trắng tinh đang đứng nói chuyện với một người đàn ông, nhờ ánh trăng nhàn nhạt, có thể nhận ra đó là Tú Anh và chồng tôi. Đứng xa nên không thể nghe bọn họ nói gì, chỉ biết hai người nói chuyện một lúc thì đột nhiên Tú Anh bước về phía trước hai bước, sau đó vươn tay ra ôm lấy Vỹ.
Trái tim tôi khi ấy đột nhiên chùng xuống, giống như vừa rơi tõm một cái vào một hố đen sâu hoắm nào đó. Không đau, không khó chịu, nhưng cảm thấy rất buồn, cảm giác này giống như bị phản bội vậy.
Mặc dù không yêu nhau, nhưng ít ra đã từng chung đụng xác thịt và anh ta hiện tại cũng là chồng tôi, nhìn thấy chồng và người phụ nữ khác ôm nhau, tôi đố kị một chút cũng là lẽ thường tình thôi, phải không?
Tôi thở dài một tiếng, thực sự không muốn nhìn tiếp nữa nên lặng lẽ quay người, định tìm một con đường khác để quay về sảnh tiệc, thế nhưng đúng lúc này lại nghe tiếng một người đàn ông vang lên bên cạnh:
– Sao thế? Chứng kiến chồng tình tứ với người khác mà không sang đánh ghen à?

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (17 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN