Đằng Nào Cũng Ly Hôn - Phần 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3144


Đằng Nào Cũng Ly Hôn


Phần 28


Gân xanh trên trán Nam hằn lên rõ ràng, cả người anh giống như đang phải gồng lên kìm nén điều gì đó. Lúc ấy, hành lang vắng người không có bóng ai qua lại cả, nhưng tôi bị phạt quỳ một lần đã sợ rồi, tôi cũng không muốn tiếp xúc thân mật với ai ngoài chồng tôi nên kiên quyết lắc đầu:
– Anh say rồi, mình về đi. Để em gọi Taxi cho anh…
Còn chưa nói hết câu thì Nam đã nhào đến ôm lấy tôi vào lòng, anh ghì chặt đến nỗi tôi vùng vẫy cách nào cũng không thể thoát ra được. Tôi vừa hoảng hốt lại vừa khó chịu, nhưng bất lực không có cách nào nên gào lên:
– Anh bỏ ra, bỏ em ra…
– Quỳnh Anh, nếu không hạnh phúc thì quay lại bên anh đi.
– Gì cơ?
– Quỳnh Anh… Quỳnh Anh, anh…
Giọng nói của anh lộn xộn một cách kỳ lạ, ngữ điệu cũng phảng phất chứa đựng chút gì đó giống như khát khao và kìm nén. Cả người Nam nóng rực, hơi nóng thông qua quần áo lan sang cả da thịt tôi. Khi ấy tôi rất sợ, sợ anh sẽ mấ kiểm soát và làm ra những điều hơn thế này nữa khiến sau này cả hai khó nhìn mặt nhau, mà cũng sợ có người trông thấy cảnh này sẽ rất phiền nên cố gắng đẩy Nam ra, thậm chí đẩy không được nên tôi còn há miệng cắn vào vai anh một miếng. Cuối cùng Nam bị đau mới giống như sực tỉnh, vội vội vàng vàng buông tôi ra.
Gương mặt Nam đầy vẻ hốt hoảng, giống như chính anh cũng không ý thức được mình vừa mới làm điều gì nên sững sờ nhìn tôi:
– Anh… xin lỗi… Quỳnh Anh, hình như anh say rồi. Anh xin lỗi, anh không cố ý làm thế, anh xin lỗi.
– Em biết anh say, anh nên về nghỉ ngơi đi. Em về trước đây, lát nữa anh bắt taxi về sau nhé.
Nói xong, tôi không dám nấn ná lại thêm một giây nào mà ngay lập tức rảo bước bỏ đi. Trên đường lái xe về nhà, tôi cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi mà không biết tại sao tự nhiên một người lúc nào cũng luôn điềm đạm như Nam lại đột nhiên hành xử một cách thiếu lý trí như thế.
Anh chưa từng làm tổn thương tôi, chưa từng làm tôi khó xử, trong ngày cưới dù buồn và nuối tiếc đến mấy cũng chỉ mỉm cười bắt tay chúc tôi hạnh phúc. Thế nên hôm nay Nam làm như vậy tôi không hiểu được, thực sự không thể hiểu được, trong lòng cảm thấy rất buồn.
Tôi có suy luận ra nhiều vấn đề, nghĩ đến có người nào đó đứng đằng sau nói chuyện “tôi không hạnh phúc” nên Nam mới làm như vậy. Bất giác, tôi lại nghĩ đến Tú Anh, nhưng ngẫm đi ngẫm lại vẫn thấy không đúng. Cô ta không quen Nam, một người lạ kể chuyện như thế thì chắc hẳn anh sẽ không tin và sẽ nói lại với tôi. Chúng tôi quen biết nhau 9 năm rồi, tôi cũng hiểu được một phần nào đó con người anh nên tôi biết khả năng Nam bị Tú Anh xúi giục là rất thấp.
Vậy thì lý do tại sao?
Khi tôi về đến nhà thì cũng đã 10 giờ đêm, bố mẹ chồng cũng đã đi ngủ hết, lên phòng cũng thấy Vỹ đã về rồi. Anh ngồi ở phòng làm việc bên trong, nghe tiếng mở cửa ở bên này mới cầm ly trà lạc tiên đi ra, lúc thấy tôi, anh khẽ nhíu mày:
– Uống rượu à?
– Ừ, lúc chiều tôi có nhắn tin báo anh là đi liên hoan rồi mà. Hôm nay vui quá, cả khoa uống nên tôi cũng uống. Anh về lâu chưa?
– Một lúc rồi.
– À…
Nói rồi, tôi mỉm cười đi qua người Vỹ rồi đến tủ quần áo, định lấy đồ đi tắm, lúc sau quay lại thấy anh vẫn chưa về phòng làm việc tiếp mà vẫn đứng yên ở chỗ cũ. Thấy Vỹ cứ chằm chằm nhìn mình, tôi mới gượng gạo nói thêm:
– Anh làm việc xong rồi à?
Anh không trả lời tôi mà chỉ nói:
– Không phải cô nói uống rượu xong tắm dễ đột quỵ à?
– À… tôi thì không sao, tôi khỏe lắm. Với cả hôm nay cả người ám mùi lẩu, không tắm thì tôi khó chịu.
Hôm nay tôi cảm thấy rất mệt, cả đêm kia trực chỉ được ngủ hai tiếng, cả ngày hôm nay lại vật lộn với công việc ở khoa rồi lại đi uống rượu, bây giờ không muốn mà cũng chẳng đủ sức nói chuyện nữa, chỉ giải thích bâng quơ như vậy rồi cầm quần áo vào phòng tắm.
Lúc đi ngang qua Vỹ, bỗng dưng lại bị anh đột ngột kéo tay lại:
– Muốn tắm sạch mùi lẩu hay mùi nước hoa đàn ông?
– Gì?
– Người cô có mùi đàn ông, giải thích cho tôi.
Tôi ngẩng lên nhìn Vỹ, thấy ánh mắt của anh sắc lạnh như dao, nhìn sâu vào đó còn cảm nhận được cả một tia thất vọng xen lẫn phẫn nộ.
Thật buồn cười, anh làm tình với tôi nhưng tay vẫn có mùi nước hoa của Tú Anh, tôi không đụng đến, anh ôm hôn cô ta ngay bên dưới phòng ngủ của chúng tôi, tôi cũng không nhắc đến, cách đây hai ngày anh ăn tối với cô ta, tặng cô ta nhẫn giống nhẫn cưới của tôi, tôi cũng không trách anh nửa lời. Thế thì tại sao anh lại có quyền phẫn nộ với tôi? Có phải anh luôn coi tôi là kẻ được anh mua về nên tự cho mình tất cả quyền lợi còn tôi không có một chút giá trị gì đúng không?
Có thêm men rượu, mọi ấm ức trong lòng tôi phút chốc trào dâng, tôi như một kẻ hiếu thắng, không buồn giải thích mà còn sửng cồ lên:
– Nước hoa đàn ông thì sao?
– Cô nói gì?
– Tôi nói người tôi có mùi nước hoa đàn ông đấy thì sao? Tiếp xúc gần nên ám mùi đấy thì sao?
Tôi nhìn sắc mặt có chút sửng sốt của anh, lặng lẽ cười một cái:
– Anh đừng quên trong ngày cưới, chính anh đã nói cuộc sống của anh không liên quan đến tôi, mọi việc của tôi cũng không liên quan đến anh, chính anh nói trong thời gian chưa ly dị thì tốt nhất đừng ai can thiệp đến cuộc sống của ai cả. Sao thế? Sao bây giờ tự nhiên lại quan tâm đến việc trên người tôi có mùi nước hoa đàn ông?
Gương mặt anh hơi cứng lại, sau đó đột nhiên chuyển thành nổi giận lôi đình, bàn tay Vỹ đang nắm lấy cổ tay tôi siết chặt khiến tôi đau nhói:
– Biết lý do vì sao không?
Nói xong, anh không chờ tôi đáp đã tự trả lời:
– Tôi không muốn dùng chung với thằng khác, hiểu không? Cô muốn tắm đúng không? Đi vào phòng tắm rửa sạch mùi của thằng khác cho tôi.
– Buông ra.
Tôi bực mình giằng tay ra nhưng anh nắm quá chặt, có cố cách mấy cũng không thể vằng ra được. Mà đêm muộn rồi, tôi không muốn ầm ỹ khiến bố mẹ chồng nghe thấy nên chỉ có thể nghiến răng nói:
– Anh buông tôi ra, anh làm tôi đau đấy, buông tôi ra.
Vỹ không thèm trả lời mà chỉ khùng lên lôi xềnh xệch tôi vào phòng tắm, không đợi tôi cởi quần áo đã lấy vòi sen xả thẳng xuống người tôi. Giữa tháng mười đầu mùa đông, độ ấm của nước vẫn còn nên không khiến da thịt tôi lạnh lắm, chỉ có trái tim giống như bị từng đợt băng giá bủa vây, vừa đau vừa khó chịu, không biết làm sao nên gào lên như một con điên:
– Anh bị thần kinh à?
– Chỗ nào cũng phải kỳ sạch cho tôi. Còn để tôi ngửi thấy mùi của thằng khác nữa thì tôi giết cô.
– Nếu không muốn dùng chung thì đừng có đụng vào tôi nữa, không ngủ với tôi sẽ khỏi phải dùng chung. Tắm cũng không sạch được mùi người khác đâu, anh…
Còn chưa nói hết câu thì anh đã ấn tôi vào tường rồi điên cuồng xé quần áo. Không, anh ta không có đủ kiên nhẫn xé hoàn toàn mà chỉ dứt tung mấy cúc áo ngực của tôi, đồ nội y trên dưới cũng bị xé không thương tiếc, sau đó, khi tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì thì Vỹ đã nâng cao chân tôi lên rồi dùng sức đi vào.
Tôi đau đến mức thở không nổi, tay chân đấm đá loạn xạ mà anh vẫn không ngừng lại, vẫn kịch liệt giày vò tôi một cách đầy cuồng nộ và không thương tiếc. Vòi sen bên trên vẫn chảy xối xả, từng giọt nước đập vào mặt tôi đau rát, không khóc nhưng mấy giọt nước âm ấm kia qua khóe mắt khiến tôi cảm thấy hốc mắt xót vô cùng.
Giữa những lần bị tấn công như mưa giông bão giật ấy, tôi vẫn cứng mồm cứng miệng nói:
– Anh bị điên rồi phải không? Anh khùng điên cũng có mức độ thôi.
– Đúng đấy, tôi bị điên. Tôi bị điên nên mới lấy cô.
Tôi khẽ cười, một nụ cười rất lạnh và rất nhạt:
– Thế thì sao chưa ly hôn?
Vỹ không trả lời mà chỉ ấn hông thật mạnh một cái khiến tôi suýt chút nữa thì đứng không vững, tiếp sau đó liên tục những động tác đầy mạnh mẽ và quyết liệt dội đến làm cơ thể tôi lắc lư, cổ họng nghẹn lại không thể thốt ra lời nào nữa.
Cứ như vậy, anh giày vò tôi từ vòi hoa sen cho đến bồn tắm, rồi từ bồn tắm ra đến giường ngủ, cuồng loạn không biết qua bao nhiêu lâu, mãi đến tận khi tôi cạn kiệt toàn bộ sức lực thì Vỹ mới chịu tha cho tôi. Tôi mệt với đau quá, không còn cả sức quơ chăn đắp vào người nữa thì chỉ mơ mơ tỉnh tỉnh thiếp đi, trong lúc chuẩn bị chìm vào trong một giấc mộng mị thì nghe loáng thoáng tiếng anh nói bên tai tôi:
– Còn dám để tôi ngửi thấy mùi người khác lần nữa, cô đừng mong được sống yên ổn.
***
Cả một đêm dài vật lộn, ngày hôm sau tỉnh dậy cảm giác đầu tiên là một nửa thân dưới rệu rã đến mức xương cốt như muốn gãy rời ra, đau nhức giống hệt như lần đầu ở khách sạn ngày đó.
Quay sang bên cạnh không thấy chồng tôi đâu nữa, nhưng sờ sang bên gối vẫn cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại, không gian xung quanh cũng phảng phất mùi hương của anh, thậm chí khắp nơi trên người tôi cũng toàn dấu tích của trận hoan ái đêm qua, có người nào đó giống như muốn khắc tên mình lên từng tấc da thịt tôi để đánh dấu chủ quyền, khiến tôi chỉ biết thở dài một tiếng.
Đàn ông đúng là một sinh vật kỳ lạ, bản thân ở bên ngoài có người khác được vậy mà lại không cho phép tôi được dính bất kỳ thứ mùi đàn ông nào trên người, bản tính chiếm hữu cực kỳ cao khiến người khác đôi khi dễ lầm tưởng đó là vì yêu nên mới ghen. Nhưng đối với Vỹ, chắc là không phải vì yêu mà là vì đã quen với việc tôi thuộc về anh nên mới như vậy nhỉ?
Haizzz, cái đồ bụng dạ hẹp hòi!
Vì con mệt nên tôi nằm ì trên giường một lúc nữa rồi mới dậy đi xuống nhà, lúc ngang qua phòng khách lại đụng mặt mẹ chồng đang ngồi uống trà. Tôi đi đến chào xong, bà mới hỏi:
– Tối qua con về muộn à?
– Vâng, con về lúc 10 giờ. Hôm qua khoa liên hoan mừng con được mổ lại mẹ ạ.
– Được mổ lại rồi à?
– Vâng, các bác lãnh đạo giảm thời gian đình chỉ xuống 3 tháng, chắc sang tuần con được xếp lịch mổ.
Mẹ chồng tôi đặt tách trà xuống bàn, khẽ gật đầu:
– Ừ, thế là được rồi.
– Vâng, hôm nay con vẫn phải đi làm, con đi làm đây mẹ ạ.
– Quỳnh Anh.
– Dạ.
– Tối qua hình như hai đứa cãi nhau à?
Tôi thấy dạo này mẹ chồng phải lo lắng nhiều nên làn da được chăm sóc kỹ lưỡng của bà vẫn xuất hiện mấy vết quầng nơi bọng mắt. Sợ bà đang đau đầu lại phải nghĩ thêm về mình nên mới lắc đầu nói dối:
– Không ạ. Chắc là bọn con nói chuyện hơi to, con xin lỗi, con không để ý, làm mất giấc ngủ của mẹ ạ?
– Không, hôm qua mẹ thấy Vỹ nó về rồi lại vòng đi đâu đó, lúc sau nó vừa về thì con cũng về, rồi thấy trên phòng có tiếng đồ đạc lục đục nên tưởng hai đứa cãi nhau.
– Không phải đâu mẹ ạ. Bọn con không cãi nhau đâu, mẹ đừng lo.
– Ừ, không phải cãi nhau là được rồi. Mẹ nói rồi, thời gian này là thời gian khó khăn, cần phải tận dụng triệt để tất cả các mối quan hệ, có chuyện gì thì cũng chịu khó nhẫn nhịn một tý, thông cảm cho chồng, con hiểu không?
– Vâng ạ, mẹ yên tâm, con biết mà.
– Ừ.
Không rõ “tận dụng triệt để các mối quan hệ” có phải là kết hôn với Tú Anh hay không, nhưng tôi không dám mà cũng không muốn hỏi chuyện đó, sợ làm mẹ chồng phải khó xử cho nên chỉ tỏ vẻ như chưa hề biết việc gì, chào bà rồi đi làm.
Lúc đến bệnh viện, lại bận rộn cả buổi sáng nên không để ý đến xung quanh. Mãi sau đến giờ nghỉ trưa, nghe mọi người nói chuyện tôi mới biết Nam không đi làm. Con bé Thùy cứ đoán già đoán non bảo:
– Hôm qua anh Nam uống nhiều quá hay sao mà hôm nay không dậy được nhỉ? Bình thường có bao giờ thấy anh ấy ốm nghỉ làm đâu.
– Ôi tao nghe nói tối qua ông ấy còn đến bệnh viện truyền nước đấy, con Nhung nó trực, nó truyền nước cho ông ấy mà.
Nhung ngồi bên cạnh cũng gật gật gù gù:
– Qua anh Nam như kiểu bị cảm ấy các chị ạ, người cứ đỏ ửng lên, vã mồ hôi nhễ nhại, mà ông ấy còn cứ nhất quyết bảo em là tiêm thuốc an thần cho anh. Em nói là không nên tiêm nhưng anh ấy cứ khăng khăng thế, cuối cùng em đành phải tiêm. Tiêm xong là ông ấy ngủ xụi lơ luôn, 5h sáng nay mới tỉnh nhưng mệt quá nên lại lết về nhà ngủ tiếp rồi.
– Thế à? Hay là trúng gió thật nhỉ?
– Nhưng mà cứ lạ lạ sao ấy, tóm lại khó hiểu lắm.
Nghe mấy người nói chuyện, tôi xâu chuỗi lại toàn bộ các chi tiết thì mới lờ mờ nhận ra rằng hôm qua lúc Nam ôm tôi thì không hẳn là anh quá say rượu, mà giống như anh bị uống nhầm thứ gì đó thì đúng hơn.
Kịch bản này nghe có vẻ giông giống như trước đây bố tôi đã làm để khiến tôi và Vỹ lấy nhau thì phải, nhưng ông ta lâu nay đâu có quan tâm đến công việc của tôi, cũng đã dứt khoát cắt đứt mối quan hệ với tôi rồi thì làm gì có lý do hại tôi nữa?
Tóm lại, tôi có nghĩ nát óc cũng không thể hiểu được chuyện này, mà càng nghĩ thì càng đau đầu nên cuối cùng đành mặc kệ cho mọi việc đến đâu thì đến, nhưng không, đây mới chính là mắt xích cuối cùng để đẩy việc ly hôn của chúng tôi đến nhanh hơn.
Nhanh đến mức tôi không kịp trở tay, hoặc là, dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi nhưng tôi không nghĩ là cách ra đi của mình lại đáng buồn đến thế!
Hôm ấy, sau khi đến bệnh viện thăm mẹ xong, tôi quay về nhà chồng thì trời đã tối. Bình thường bố chồng sẽ ở trong thư phòng đọc sách đến tận giờ ăn cơm mới ra, còn mẹ chồng thì hôm qua đã nói chiều nay có lịch hẹn với mấy quý bà nữa đi đánh golf gì đó, thế nhưng, khi tôi về nhà thì hai ông bà đã ngồi ở phòng khách chờ sẵn, sắc mặt thậm chí còn tệ hơn cả lần biết Nhật Thành sẽ bị thanh tra.
Tôi linh cảm thấy có điều không ổn nên cẩn trọng đi lại gần, vừa mới mở miệng chào thì bố chồng tôi đã hất văng toàn bộ cốc chén cao cấp ở trên bàn xuống sàn nhà, nổi giận đùng đùng quát tôi:
– Còn dám gọi tôi là bố mẹ à? Cô giỏi lắm, lâu nay tôi cứ tưởng cô ít nhiều gì cũng được ăn học tử tế, bây giờ mới biết cô đúng là không phải dạng vừa.
Tôi liếc mẹ chồng, thấy đầu mày bà cau rất chặt, bà không nói gì nhưng ánh mắt lại lạnh hơn hẳn thường ngày, lạnh đến mức khiến tôi sợ hãi.
Tôi run run nói:
– Con làm sai chuyện gì hả bố? Con làm sai ở đâu bố cho con biết ạ, con không biết con sai ở đâu.
– Ở đâu ấy à?
Ông cầm một xấp tài liệu dày ném toẹt vào mặt tôi, từng cạnh giấy A4 sắc bén đập vào mặt tôi đau nhói:
– Nhìn đi, nhìn xem còn giả vờ được nữa không? Diễn là nghề của cô đúng không? Ngay từ đầu tôi đã không hiểu được tại sao thằng Vỹ lại nhất quyết đòi cưới một người như cô, bây giờ thì ba năm rõ mười rồi. Đặt bẫy, tống tiền, đòi kiện con tôi, đó là những thứ mà cô đã làm để bước chân vào nhà này đúng không?

Yêu thích: 4.6 / 5 từ (19 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN