Đằng Nào Cũng Ly Hôn - Phần 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3642


Đằng Nào Cũng Ly Hôn


Phần 4


Chật vật học lễ giáo thêm một tuần nữa, cuối cùng cũng đến lúc diễn ra đám cưới của chúng tôi.

Mẹ chồng muốn đẹp mặt gia đình nên bảo người mang đến cho tôi một chiếc váy cưới cực kỳ sang trọng, trang sức cũng toàn là kim cương, viên nào viên ấy to đến lóa cả mắt. Anh em trong nhà tôi thấy vậy, ai cũng nghĩ tôi lấy được nhà chồng vừa giàu vừa hào phóng, không tiếc tặng con dâu những thứ đắt tiền.

Mợ tôi bảo:

– Ôi không nghĩ là cái Quỳnh Anh lại lấy con trai công ty Nhật Thành đâu đấy. Cái khách sạn to tướng ngay ngõ vào nhà mợ là của Nhật Thành đấy. Nhà đó thì giàu khỏi phải nói rồi.
– À… vâng ạ.
– Mày lấy chồng giàu sau đừng có quên anh em họ hàng đấy nhé. Mợ mà có gì nhờ vả là phải giúp đấy. Cháu gái lấy chồng giàu thì người nhà được cậy được nhờ chứ phải không? Thằng Út nhà mợ năm sau ra trường rồi, mà nhà chồng mày nhiều công ty con thế thì nhớ kiếm một chân cho thằng Út đấy nhé.

Tôi rất không thích những chuyện nhờ vả như thế này, nếu là nhờ gì đó liên quan đến công việc của tôi thì tôi sẵn sàng giúp đỡ, nhưng nhờ đến chồng tôi thì thôi, anh ta với tôi ngoài việc kết hôn với nhau thì chẳng có liên quan gì, nên tôi sẽ không bao giờ dây vào.

Mợ tôi thấy tôi không đáp lại tưởng tôi đồng ý, càng cố tình nói đến việc nhà Vỹ giàu nên phải có trách nhiệm giúp người thân gia đình bên vợ hơn. May sao đúng lúc tôi đang định thẳng thừng từ chối thì mẹ tôi lại đi đến. Bà nói:

– Cháu còn chưa kịp lấy chồng mà cái Thảo đã vội vàng nhờ vả rồi. Bảo thằng Út cứ học hành tử tế rồi thích công ty nào thì nộp hồ sơ vào công ty ấy. Mợ cứ lo trước làm gì?
– À thì mấy khi nhà mình mới được làm thông gia với nhà giàu thế, có mối quan hệ phải khác chứ chị. Em nói nhé, bây giờ chồng cái Quỳnh Anh làm giám đốc công ty, thằng Út có muốn nộp hồ sơ vào cũng không cần lo nơm nớp phỏng vấn, rồi đi làm cũng không ai bắt nạt, việc tốt như thế thì tội gì không nhờ.
– Không lo mà học cứ lo đi đường vòng. Thôi, chuyện đó để nói sau. Hôm nay là ngày vui của cháu, đừng có nói mấy chuyện đó không người ngoài nghe được lại không hay.
– Vâng.

Mẹ tôi nói xong lại quay sang nhìn tôi, sắc mặt yếu ớt của bà hôm nay có vẻ hồng hào tươi tỉnh hơn mọi ngày. Bà ngắm tôi mặc váy cưới mãi, sau đó lại nắm lấy tay tôi, dù không nói ra nhưng nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của mẹ là tôi biết, bà thật sự rất vui mừng trong ngày tôi trở thành cô dâu này.

– Trang điểm xong rồi hả con? Váy có nặng không?
– Không nặng đâu mẹ ạ. Giờ váy cưới toàn thế mà. Ai đưa mẹ đến đây thế? Đông người thế này, mẹ đi lại có mệt với khó thở không?
– Không, mẹ không sao đâu. Bình thường ở trong viện cũng toàn xuống sân đi lại với các cô trong đó còn gì. Hôm nay đám cưới thì phải khỏe mạnh để tiếp khách chứ.
– Vâng.

Tôi sà vào lòng mẹ, định áp mặt vào ngực bà nhưng sợ lớp trang điểm làm bẩn bộ áo dài màu nhung đỏ của mẹ nên lại đành thôi. Mẹ tôi cười cười:

– Cái Thu không về được, cứ bảo buồn mãi đấy. Tý nữa chụp mấy cái ảnh rồi gửi sang cho nó không nó tủi thân.
– Vâng, con biết rồi. Hôm trước nó cứ nằng nặc bảo chờ nó về rồi đi chụp ảnh cưới, ai ngờ lại đúng đợt thi hết học kỳ nên không về được. Sáng sớm nay con gọi cho Thu rồi, quay cho nó xem váy cưới xong nó vẫn còn bảo váy này đính nhiều đá quá, phải bớt đi mới đẹp.
– Cái con bé này, chỉ giỏi chê bai thôi. Để xem ra trường có kiếm được công việc đàng hoàng như chị nó không.

Hai mẹ con tôi vừa nói đến đó thì Vỹ mở cửa đi vào, hôm nay anh ta mặc đồ chú rể, vest đen lịch lãm, tóc tai vuốt gel gọn gàng, trông trắng trẻo đẹp trai đến mức ai cũng ngỡ người bước vào là tài tử điện ảnh.

Mọi người trong phòng thấy anh ta, ánh mắt ai cũng không giấu nổi vẻ tấm tắc khen ngợi, vội vàng đứng dậy nhường chỗ. Mợ tôi nhanh mồm nhanh miệng nói:

– Cháu rể đến đấy à? Quỳnh Anh trang điểm xong rồi, đang ngồi đợi ở trong này. Hôm nay nhìn hai đứa ai cũng đẹp nhỉ, đúng là được cả đôi, bố mẹ đẹp thế sau đẻ ra con chắc cũng đẹp phải biết đây.
– Vâng.

Vỹ khẽ cười coi như đáp lễ, sau đó đi thẳng đến chỗ tôi. Mẹ tôi thấy vậy lại tưởng chú rể muốn có thời gian riêng tư bên cô dâu nên mới lật đật đứng lên, xua mọi người đi ra ngoài để tôi và anh ta nói chuyện.

Tôi cứ nghĩ Vỹ ghét nhà tôi thế thì có gặp mẹ tôi cũng chỉ gật đầu chào qua loa đại khái, ai ngờ lúc đi gần ngang qua chỗ mẹ tôi, anh ta vẫn dừng lại rồi lịch sự chào một tiếng:

– Mẹ ạ.

Ngay cả mẹ tôi cũng hơi ngạc nhiên khi thấy anh ta gọi như vậy, ngẩn ra mất một giây mới gượng cười đáp:

– Ừ, con đến đấy à? Quỳnh Anh đang ngồi trong kia, con đi vào đi. Mẹ với mọi người ra ngoài tiếp khách.
– Vâng. Sức khoẻ mẹ không tốt, ra ngoài tiếp khách có sao không?
– Không sao đâu, hôm nay mẹ khoẻ lắm. Ngày vui của hai đứa mà. Con không cần để ý đến mẹ đâu, cứ vào trong với Quỳnh Anh đi.
– Vâng.

Mọi người nhanh chóng ra ngoài, căn phòng chờ rộng rãi chẳng mấy chốc cũng chỉ còn mình tôi và Vỹ. Tôi biết anh ta không phải tìm mình để ngắm, cho nên không vòng vo nhiều mà hỏi thẳng:

– Sao thế, tìm tôi có việc gì?
– Mẹ tôi bảo hôm qua quên gửi đến cho cô cái này.

Anh ta chìa tay ra, ở đó là một lọ nước hoa mini của một thương hiệu rất nổi tiếng. Chắc mẹ chồng sợ tôi dùng nước hoa rẻ tiền nên mới bảo Vỹ đưa đến cho tôi.

Tôi gật đầu, cầm lấy họ nước hoa trên tay anh ta rồi khách sáo nói:

– Cảm ơn, may mà sáng nay tôi chưa dùng nước hoa.
– Tiện đây, trước khi kết hôn, tôi nghĩ tôi với cô nên thẳng thắn với nhau một số việc.

Vỹ đi đến chiếc ghế đơn trong phòng, ngồi xuống, chân dài quá nên khi vắt lên nhau trông có vẻ hơi thừa thãi. Tôi liếc anh ta, trong đầu cũng lờ mờ đoán ra được cái tên này muốn nói gì rồi nhưng vẫn hỏi:

– Vâng, anh nói đi.

Anh ta trầm mặc nhìn tôi một lúc rồi mới chậm chạp nói:

– Cưới xong, cô nhớ mấy chuyện này.
– Vâng.
– Tôi với cô cưới vì lý do gì, cô nên tự hiểu. Sau này, cuộc sống của tôi là của tôi, không liên quan đến cô, tôi sẽ không hỏi đến cuộc sống của cô, mọi việc của cô cũng không liên quan đến tôi. Trong thời gian tôi với cô chưa ly dị thì tốt nhất đừng ai can thiệp đến cuộc sống của ai cả.
– Vâng.
– Tôi ghét nhất là mấy chuyện phiền phức, cô làm gì thì làm, đừng có mang mấy chuyện phiền phức dính đến tôi. Nhất là chuyện con cái, tôi không muốn có con với cô nên cô tự tìm cách tránh thai vào.
– Chuyện tránh thai thì đơn giản, nhưng nếu anh không muốn thì chỉ cần không đụng vào tôi là được mà?

Vỹ cười nhạt:

– Tôi bỏ cả đống tiền ra cưới cô không phải chỉ để ngắm. Tiền của tôi không phải để làm mấy chuyện vô bổ đó.

Cổ họng tôi bất giác lại nếm được mùi vị chua xót, cảm giác giống như mình vừa mới bán thân thành công, từ giờ về sau trở thành công cụ phục vụ nhu cầu sinh lý cho người ta vậy.

Tôi hít sâu một hơi, cố bày ra vẻ mặt bình thường như chẳng quan tâm đến mấy lời đó của anh ta, gật đầu một cái:

– Được thôi. Anh muốn thì tôi sẽ tự tìm cách tránh thai, tôi sẽ không gây phiền phức cho anh.
– Việc cuối cùng, kết hôn xong, đến khi thích hợp sẽ ly hôn.
– Vẫn như cũ, tôi sẽ đồng ý ly hôn nếu như anh cho tôi đủ những thứ tôi muốn. Lúc đó tôi sẽ ký vào đơn ly hôn ngay và luôn, đoạn clip kia tôi cũng sẽ xóa hết.
– Cứ quyết định thế đi.

Nói xong câu này, Vỹ chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài. Tôi thì đột nhiên nhớ ra thêm một chuyện nên vội vàng bổ sung thêm một câu:

– Về dự án của công ty bố tôi, tôi muốn anh đảm bảo sẽ để công ty bố tôi hoàn thành đến tận khâu cuối cùng. Sau này cũng không gây khó khăn cho công ty của bố tôi. Điều kiện của tôi khi kết hôn chỉ có duy nhất một chuyện này thôi.

Anh ta dừng bước, im lặng suy nghĩ vài giây rồi mới quay lại nhìn tôi:

– Cô quên à?
– …
– Bố cô bán cô để đổi lấy dự án, nên điều kiện của cô không phải là khi kết hôn mà chỉ được thực hiện khi ly hôn. Dự án, tôi có thể cho bố cô, nhưng ông ấy sai phạm thì tôi sẽ xử lý như thường. Thế nên nếu cô muốn bố cô làm đến được khâu cuối cùng, tốt nhất bảo ông ấy làm cho tử tế.

Sau khi anh ta đi rồi, tôi ngồi một mình ở chỗ cũ, váy cưới trên người lẫn kim cương nặng trĩu bám vào người tôi, khiến cho tôi có cảm giác ngay cả thể xác lẫn trái tim đều nặng nề như bị đeo gông xiềng.

Vỹ nhắc nhở tôi, bố tôi đã bán tôi để lấy dự án, nghĩa là cuộc hôn nhân này tôi chỉ là một món hàng để trao đổi. Anh ta không có ý định tốt với tôi, sau này cũng sẽ ly hôn, tôi đã biết trước rồi, cũng xác định rõ ràng tương lai của mình dù có mờ mịt tăm tối nhưng vẫn sẽ nhắm mắt cố bước rồi, thế nhưng không hiểu sao giây phút này đột nhiên tôi lại thấy chùn chân.

Có lẽ, dù là kết hôn thế nào thì đời con gái cũng chỉ mong kết hôn đúng một lần, mặc váy cưới và trở thành một cô dâu duy nhất một lần, sánh đôi cùng người đàn ông mình yêu trong hôn lễ, cứ như thế nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời. Còn tôi, liếc mình trong gương thấy cả người như phát ra ánh hào quang, nhưng trong lòng lại tràn ngập u tối.

Kết hôn để ly hôn, chưa bắt đầu đã thấy được kết thúc, đây thực sự là một cuộc hôn nhân nực cười.

Tôi thở dài nặng nề một tiếng, suy nghĩ một hồi lại sợ mình sẽ vì hối hận rồi lại đổi ý bỏ trốn, cho nên định đứng dậy đi ra bên ngoài xem thế nào. Ai ngờ, còn chưa kịp nhấc mông lên thì đã thấy My hồng hộc chạy vào, vội đến mức đầu tóc còn chưa kịp chải, quần áo vắt đầy trên tay, trông thảm thương chẳng khác gì dân tị nạn:

– Ôi, may mà tao còn đến kịp. Mẹ, trực xong là tao phi đến đây ngay, còn tắc đường nữa chứ. Cứ nghĩ muộn mẹ giờ rồi cơ.
– Đâu, chưa đến giờ mà. Tao không thấy mày nên tưởng mày bận không đến kịp.
– Điên, bận quái gì thì bận, ngày bạn tao kết hôn thì tao có bò cũng vẫn phải lết tới chứ. Mà sao mày ngồi có một mình thế?
– À, mọi người vừa ra ngoài. Mày chải đầu đi, thở từ từ thôi.
– Ừ, ừ. Tao nghe loáng thoáng mọi người bên ngoài bảo sắp bắt đầu rồi, để tao chải bừa cái rồi dắt mày ra thôi, tầm này còn thời gian quái nào mà trang điểm nữa.

Nhìn con bạn cuống quít hết cả lên như chính mình là cô dâu, tôi bật cười, nỗi phiền muộn lấp đầy trong ngực cũng dịu đi quá nửa. Chuẩn bị xong xuôi, đến giờ tổ chức hôn lễ thì My giúp tôi xách váy đi ra bên ngoài, nó vừa đi vừa lải nhải kêu váy nặng nhưng được cái đáng tiền, sờ vào rất thích tay, còn nói sau này nó lấy chồng phải kiếm một bộ váy xịn thế này mới được.

Tôi chỉ cười không đáp, với tôi dù váy có đẹp hay không thì tôi cũng không phải cô dâu theo đúng nghĩa, thế nên lúc bước vào lễ đường, người ta có nhìn tôi trầm trồ đến mấy thì lòng tôi vẫn nguội tanh nguội ngắt.

Vỹ đứng ở cuối thảm đỏ, trầm mặc nhìn tôi, sắc mặt anh ta không vui cũng chẳng buồn. Thậm chí ngay cả lúc đeo tuyên thệ trước tất cả mọi người, MC đọc mấy câu kịch bản kinh điển “Anh có đồng ý đối xử tốt với cô dâu cả đời, yêu thương, chăm sóc và sẻ chia hoạn nạn cũng như niềm vui cùng cô dâu không?”, Vỹ chỉ lạnh nhạt nói: “Vâng” một tiếng. Ngay cả tôi khi được hỏi vậy vẫn nói ba chữ “Tôi đồng ý”, vậy mà anh ta nói thêm 2 từ cũng thấy phí lời.

Sau khi tổ chức các thủ tục hôn lễ xong xuôi, trong lúc chờ mọi người chuẩn bị bàn ăn để tiếp đãi thực khách thì tôi tranh thủ về phòng thay một bộ váy khác. Lẽ ra bình thường sẽ có chú rể đi theo để giúp cô dâu cởi váy cưới, nhưng vì Vỹ không có ý định đó nên chỉ có My đi theo tôi. Lúc sau, tôi quay lại khu vực tổ chức hôn lễ thì bị kéo vào một bàn ăn toàn người lạ, một người đàn ông mặt đỏ gay, trông có vẻ cũng là cậu ấm con nhà giàu cứ bảo tôi:

– Ôi, giờ mới thấy vợ của thằng Vỹ đấy. Nhìn cũng xinh xắn phết nhờ. Bảo sao nó giấu mãi không cho gặp mặt. Anh tự giới thiệu với em nhé, hội bọn anh là bạn của Vỹ, chơi với nhau từ nhỏ luôn ấy. Sau này còn gặp mặt nhiều, hôm nay cứ làm quen dần đi.

Tôi mỉm cười, không biết họ là ai nhưng vì phép lịch sự nên cúi đầu chào một tiếng:

– Em chào các anh chị. Lần đầu tiên gặp các anh chị, cảm ơn mọi người đã đến dự lễ cưới của vợ chồng em.
– Ôi bọn anh tý nữa còn nhảy vào phòng tân hôn phá đám ấy chứ, đến dự đám cưới đã là gì? Anh nói em nghe, cả hội bọn anh đã thống nhất đứa nào cưới thì những đứa còn lại sẽ phá đêm tân hôn, bắt chú rể uống say một trận nhớ đời rồi. Tý nữa em đừng có sốc đấy nhé.

Đúng là con nhà giàu, toàn có những trò quái gở không giống ai, tôi cũng lười nói, mà cũng chẳng bận tâm nên chỉ đáp:

– Vâng, anh nói thế thì em chuẩn bị tinh thần rồi. Không sốc đâu. Nhưng mà các anh bắt chú rể uống say vừa vừa thôi nhé, say quá em sợ không về nổi phòng để các anh phá.
– Haha, vợ Vỹ đúng là vừa xinh vừa thông minh thật đấy. Bảo sao Vỹ nó cưới chớp nhoáng thế, chẳng thông báo trước gì với anh em.

Một cô gái ngồi gần đó nãy giờ cứ nhìn chòng chọc tôi, ánh mắt dò xét không mấy thiện cảm, nghe xong câu vừa rồi lại đột nhiên mỉa mai nói:

– Ôi anh Tùng sao gặp ai cũng nói câu đó nhỉ? Em nhớ trước anh đã từng nói câu đó với một người rồi mà.
– Ơ cái con bé này. Lần này là khác chứ, đây là vợ chính thức của thằng Vỹ mà.
– Ai mà biết ông Vỹ có yêu thật hay không, không thông báo với bọn mình mà cưới luôn thế này em nghi lắm. Xưa nay ai chẳng biết trong lòng anh Vỹ chỉ có một người thôi, giờ lấy một người lạ hoắc lạ huơ thế này em cứ thấy sai sai.

Nói đến đây, cô gái đó lại giả vờ như mình lỡ lời nên ngừng lại:

– À mà thôi, hôm nay ngày vui của anh Vỹ, không nói đến những vấn đề đó nữa. Dù sao thì sớm hay muộn rồi bạn này cũng biết thôi nhỉ?
– Thôi ăn đi Ngọc, hôm nay say rồi hay sao mà nói nhiều thế?

Anh Tùng kia nháy mắt tỏ ý bảo cô gái tên Ngọc kia thôi đi, sau đó lại quay sang bảo tôi:

– Cạn ly nhé. Chúc em với bạn anh trăm năm hạnh phúc. Nhớ mặt tất cả bọn anh đấy, mình còn gặp nhau mà. Để anh giới thiệu lại vòng nữa, anh là Tùng, bé ngồi sát đây là Ngọc, đây là Vân, đây là …

Tôi cố gắng ghi nhớ mặt từng người, sau đó nói thêm vài câu xã giao nữa rồi trở về bàn mời rượu bố mẹ chồng và bố mẹ mình.

Khách khứa mời trong đám cưới tôi không biết mặt nhiều, nhưng nhìn phong cách và đồ dùng trên người thì cũng đoán được hầu hết toàn là những người tai to mặt lớn, quyền cao chức trọng. Chẳng trách trước lúc hôn lễ diễn ra, bên gia đình chồng tôi đã thẳng thừng giới hạn số người bên nhà gái được tham dự.

Họ sợ mất mặt nên chỉ cho nhà tôi mời hai bàn anh em họ hàng cực kỳ thân thiết, mà tôi cũng không có ý định công bố rộng rãi chuyện đám cưới nên chỉ mời đúng hai người là My và anh Nam, thành ra bên nhà gái ít người tham dự đến thảm thương.

Nhưng tôi nghĩ, dù sao ít thế cũng tốt, đằng nào cũng sẽ ly hôn nên càng ít người biết thì sau này khi tôi trở thành người độc thân cũng sẽ bớt người hỏi. Chỉ là cùng lúc này ánh mắt tôi lại vô tình lại nhìn thấy Vỹ đang ngồi uống rượu với bàn mấy người vừa rồi đã nói chuyện với tôi, tự nhiên tôi nghĩ không biết sau khi chúng tôi ly hôn thì anh ta sẽ nói với bạn bè sao nhỉ?

Sẽ nói tao bỏ cái con không cùng đẳng cấp đó rồi, hay là bọn tao không có con, vợ tao không đẻ được người thừa kế nên ly hôn?

Nhưng mà thôi, dù sao sau này chia tay rồi thì anh ta có nói gì cũng không liên quan đến tôi, trước hết cứ lo những ngày tháng kết hôn này cái đã.

Tôi nhớ lời mẹ chồng dặn nên suốt cả buổi đều phải tuân thủ cách đi đứng, cách ngồi, cách tiếp rượu và nói năng theo đúng phép tắc đã được học, nhưng chắc vì không quen với phong cách quý tộc này, lại duy trì một nụ cười tiêu chuẩn rất lâu nên tôi đau hết cả cơ mặt. Hai chân đứng trên giày cao gót quá lâu nên cũng bị trớt hết cả gót, đầu gối mỏi nhừ run rẩy, đau đến tái mặt cũng không dám kêu.

Chật vật mãi mới chờ được đến lúc tàn tiệc, bố mẹ chồng tôi hình như mời khách quý đến thăm nhà nên vừa xong xuôi đã ra về, mẹ nuôi tôi sức khỏe không tốt nên cũng không ở lại được lâu, thành ra đến 3 giờ chiều là mọi người đã gần như về hết.

Không còn ai giám sát phong thái con dâu nhà danh gia nữa, tôi mới có thể thở phào một tiếng rồi vội vã đi về phòng thay đồ, định kiếm một đôi giày bệt để lăng xăng cho đến khi hết khách hoàn toàn, không ngờ lúc đi đến hành lang lại thấy một người đang đứng dựa tường chờ đợi.

Nam ngước lên nhìn tôi, hình như hôm nay anh uống cũng khá nhiều nên trong mắt phảng phất đôi ba nét mệt mỏi. Người đàn ông mình thích xuất hiện trong ngày cưới của mình thế này khiến tim tôi cảm thấy đau nhói, nhưng không thể thay đổi được những gì đã diễn ra, cho nên tôi vẫn tập tễnh đi lại gần, cười bảo:

– Lúc nãy em thấy anh ra ngoài lại cứ tưởng anh về rồi.
– Ừ. Anh đang đợi em.
– Vâng, hôm nay bận quá nên chưa có thời gian nói chuyện nhiều với anh được. Cảm ơn anh đã đến tham dự lễ cưới của em nhé.
– Quỳnh Anh.

Tự nhiên Nam gọi như vậy làm tôi hơi ngạc nhiên, tròn xoe mắt hỏi:

– Vâng, sao thế anh?
– Bây giờ có thay đổi được nữa không?
– Chuyện gì cơ ạ?
– Anh hối hận rồi, lẽ ra anh nên ngăn cản em lấy người khác sớm hơn.

Lúc tôi độc thân không nói, giờ đến khi tôi lấy chồng rồi thì lại mạnh dạn thốt ra mấy lời này, khiến tôi kinh ngạc rất lâu. Có lẽ chuyện tình cảm là thứ phải mất đi mới thấy tiếc nuối và hối hận, không có được thì sẽ không cam tâm buông tay, tôi có thể hiểu được điều này.

Nhưng hiểu được thì sao? Liệu anh có chờ được đến khi tôi ly hôn, hoặc là chấp nhận một người đã từng ly hôn như tôi không? Chắc là sẽ không đâu, mà dù có đi nữa thì tôi cũng sẽ không đủ tự tin để bước qua được rào cản đó, cứ làm bạn như 8 năm nay, thế là tốt rồi.

Tôi cười bảo:

– Ngăn cản em lấy chồng để làm bạn với anh mãi mãi đấy à?
– Không, để hôm nay được làm chú rể.
– Có những việc đã xảy ra rồi, muốn làm lại cũng không thể nữa. Chỉ có thể chờ đợi cái mới mẻ và tốt đẹp hơn thôi. Anh là bác sĩ trưởng khoa xịn nhất ở bệnh viện mình mà, kiểu gì cũng có đầy em xinh tươi xin chết. Anh cứ tin em đi.
– Không đâu.

Nam cười cười, nụ cười của anh có chút buồn bã, lại có chút thê lương, khiến tôi bỗng dưng lại thấy rất nặng lòng:

– Từ hôm biết em sắp lấy chồng, tối nào không phải trực anh đều đứng trước cửa nhà em. Nhưng đúng là nhát nên phải trả giá. Đến tận bây giờ mới dám nói thì đã muộn mất rồi.
– Không sao đâu. Không có duyên tiến xa hơn thì mình vẫn là bạn bè tốt mà.
– Ừ.

Mặc dù tôi không nói thẳng là sẽ không thay đổi chuyện kết hôn nữa, nhưng câu nói “mình là bạn bè tốt” đã thay câu trả lời cho tất cả. Nam có lẽ cũng hiểu mọi thứ đã muộn, đứng ở đây để nói đến những chuyện này trong ngày kết hôn của tôi cũng không hay ho gì.

Chỉ là tôi nghĩ, anh đã biết rõ kết quả nhưng vẫn muốn thẳng thắn với lòng mình một lần mà thôi.

Anh im lặng một lát rồi bảo tôi:

– Mình vẫn là bạn bè tốt. Có chuyện gì thì cứ thoải mái tâm sự với anh như trước được không? Lúc nào cũng sẵn sàng lắng nghe.
– Được chứ. Lấy chồng thì lấy chồng, em không bỏ bạn bè đâu.
– Bắt tay một cái.

Nhìn thấy tay anh chìa ra, tự nhiên tôi lại thấy khoang miệng mình toàn là chua xót. Cả hai người đều có tình cảm với nhau, nhưng đã bỏ lỡ quá nhiều thứ nên bây giờ mới đứng ở đây, bắt tay nhau một cái, buông bỏ tình cảm đó rồi trở thành bạn bè.

Tôi hít sâu một hơi rồi cũng chìa tay ra, bắt tay anh. Nam siết chặt lấy bàn tay tôi rồi khẽ cười:

– Chúc em hạnh phúc.
– Cảm ơn anh.
– Được rồi, em vào đi, anh về đây.
– Để em tiễn anh.
– Không cần đâu. Anh về được, cái My chắc đang loay hoay trong phòng đợi em đấy. Em vào đi. Anh về đây.

Đợi đến khi Nam đi rồi, tôi mới xoay người vào phòng, My đang ngồi nghịch điện thoại, thấy mặt mày tôi ủ rũ đi vào mới nói:

– Sao thế? Sao tự nhiên mặt ngẩn ra thế kia?
– À, chắc tại đau chân quá. Mẹ, đứng trên giày cao gót lâu quá sắp gãy cả đầu gối rồi.
– Lại đây thay giày bệt đi. Tao lấy sẵn rồi đây này.
– Tý nữa mày có đưa tao về nhà chồng không?
– Thôi để lúc khác tao đến thăm. Nhà chồng mày chắc giờ tiếp toàn khách quý, tao đến ngại lắm. Với cả họ cũng có biết tao là ai đâu, để khi nào có dịp gì đó tao đến.
– Ừ.

My đưa cho tôi một hộp kem giảm đau, một hộp gel bôi trơn và một hộp bao cao su siêu mỏng của Nhật, nó thở dài bảo:

– Dù mày với lão ấy không yêu nhau nhưng chuyện kia chắc không thể tránh được. Cái kem giảm đau này là để mày bôi vào gót chân, gel bôi trơn kia thì mày biết bôi chỗ nào rồi đúng không? Còn bao cao su thì tao nghĩ đợi đến khi mày với lão ấy thật sự tin tưởng và yêu nhau thì hãy thôi dùng. Đừng như chị tao, đến bây giờ đêm nào cũng khóc vì nhớ con mà không được gặp nữa.

Tôi cẩn thận cầm lấy, rất muốn nói cảm ơn nhưng khóe mắt cay quá, cuối cùng lại không thốt ra được lời nào. Có những chuyện dù tôi không tâm sự tường tận, nhưng My vẫn có thể hiểu được, nó biết tôi và Vỹ không yêu nhau, sợ có một đứa trẻ ràng buộc thì tôi sẽ không thể ly hôn, hoặc có ly hôn thì cũng giống như chị gái nó, vĩnh viễn phải đau khổ vì không được gần con và gặp con.

My thấy tôi sắp khóc mới vỗ vai tôi bảo:

– Thôi nào, nín đi, lớn rồi ai lại khóc. Hôm nay là ngày vui của mày mà. Tý nữa tao nhét vào túi xách của mày, nhớ mang về đấy.
– Ừ, biết rồi.
– Ngồi nghỉ tý rồi ra ngoài xem còn khách không, tao thấy cái bàn toàn mấy thằng con nhà giàu kia ngồi lâu quá, hôm nay chắc định cho chồng mày say quắc cần câu đấy.
– Kệ ông ấy, ngày vui, bạn bè chúc mừng cũng là chuyện bình thường mà.

Tôi định đợi Vỹ uống rượu xong rồi cùng về, nhưng đợi đến 5h chiều cũng chưa thấy mấy người bọn họ có dấu hiệu ngừng lại, mẹ chồng lại gọi điện thoại giục tôi về để dọn dẹp lại phòng cưới nên cuối cùng tôi đành về một mình.

Lúc định lại bàn ăn chào mọi người, tiện nói với Vỹ chuyện tôi về thì lại nghe thấy Ngọc nói:

– Em hỏi anh một câu, anh có ân hận không? Em là em thấy vợ anh chẳng có điểm nào so sánh được với…

Cô ta chưa nói xong, Vỹ đã cầm ly rượu lên, ngắt lời:

– Không thông báo trước với mọi người là lỗi của tôi, hôm nay tự phạt ba ly.

Nghe đến đây thì tôi quyết định không đi vào nữa, lặng lẽ quay bước đi ra ngoài rồi bảo lái xe chở về bên nhà chồng. Ngồi trên xe, tôi cứ suy nghĩ mãi về chuyện ngày hôm nay, từ việc Vỹ nói tôi không được can thiệp vào cuộc sống của anh ta cho đến cái bắt tay với Nam, thậm chí còn nghĩ tới một người mà tôi chưa hề biết, nhưng thông qua mấy lời nói lập lờ của Ngọc có thể đoán ra là một người rất quan trọng với Vỹ.

Nhưng suy đoán nhiều cũng chẳng để làm gì, Ngọc nói đúng, sớm muộn gì thì chắc là tôi cũng biết thôi.

Yêu thích: 4.3 / 5 từ (25 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN