Đằng Nào Cũng Ly Hôn
Phần 5
Cả ngày tổ chức đám cưới đã bận rộn, về đến nhà chồng còn phải nhìn sắc mặt của gia đình chồng để cư xử khiến tôi tinh thần tôi rất áp lực. Có điều, dù mệt thế nhưng tôi vẫn không dám ngủ, một phần vì lạ nhà, phần còn lại vì ngại lát nữa bạn bè Vỹ về đây phá phòng tân hôn nên đành chờ.
Tôi không rõ bọn họ nói thật hay nói đùa, nhưng mấy cậu ấm con nhà giàu thường hay có những trò khác người nên cứ đề phòng cho chắc. Ai ngờ ngồi đợi đến gần 10 giờ đêm cũng không thấy bóng dáng của Vỹ và bạn bè đâu, sau cùng hai mắt ríu lại rồi ngồi ngủ quên ở bàn trang điểm lúc nào không biết.
Tôi chập chờn thiếp đi được một lúc thì nghe tiếng nước chảy róc rách từ phía phòng tắm, giật mình dụi mắt dậy thấy Vỹ quấn khăn tắm đi ra, cả người anh ta vẫn còn vương hơi nước mát rượi.
Hai người xa lạ tự nhiên phải ở cùng phòng với nhau nên tôi có cảm giác rất ngượng. Nhưng đụng mặt mà không nói gì còn ngượng hơn, thế nên nhân tiện thấy anh ta về một mình, tôi mới hỏi:
– Bạn bè anh không đến à?
– Bạn bè nào?
– Mấy người ngồi cùng bàn anh khi nãy ấy. Lúc nãy bạn anh bảo với tôi là tối nay đến phá phòng tân hôn, tôi cứ tưởng đến thật.
Vỹ giũ giũ mái tóc ngắn vẫn còn ướt, khuôn ngực trần không có nhiều cơ bắp nhưng trông có vẻ rất rắn rỏi khoẻ mạnh. Anh ta liếc vẻ mặt ngái ngủ của tôi, lạnh nhạt đáp:
– Bọn nó toàn nói vớ vẩn. Khỏi cần quan tâm.
– À… Vâng.
– Mà từ giờ bớt tiếp xúc với bạn bè tôi đi, tốt nhất là cô đừng có dính dáng gì đến cuộc sống riêng của tôi.
Tôi định giải thích, nhưng thấy thái độ của anh ta khó ưa như vậy, bực mình nên lại thôi. Bạn bè của đại gia thì toàn là đại gia cả, tôi không cùng đẳng cấp với anh ta và cả mấy cậu ấm cô chiêu đó nên không có nhu cầu tiếp xúc hay làm quen, khỏi cần phải nạt tôi.
Trong lòng tôi đã ấm ức sẵn rồi, nói chuyện với anh ta lại càng thêm khó chịu nên không thèm đôi co nữa, lẳng lặng đứng dậy định lấy chăn đi ra ghế nằm. Ai ngờ vừa mới đi được hai bước thì đã thấy Vỹ ngồi xuống ghế sofa trước tôi, anh ta lấy mấy sấy ra rồi thản nhiên ngồi đó sấy tóc.
Tôi kiên nhẫn đứng chờ, nhưng đợi đến khi anh ta sấy xong xuôi rồi mà vẫn không có ý định đứng lên gì. Tất nhiên, tôi không dám vượt mặt chủ nhà nên để trèo lên giường ngủ, nhà giàu thế này chẳng có nơi nào là chỗ của tôi, thế nên cuối cùng tôi vẫn phải lên tiếng lần nữa:
– Anh xong chưa?
– Làm gì?
– Xong rồi thì đứng lên cho tôi đi ngủ.
Vỹ bắt đầu có chút bực dọc, hình như anh ta say rượu nên cũng không muốn phí lời để nói chuyện với tôi, chỉ cau có bảo:
– Tôi không ngủ với cô, tôi ngủ ở ghế.
– Giường này là của anh, để mẹ anh biết anh ngủ ở ghế thì kiểu gì tôi cũng bị mắng. Anh ngủ trên giường đi, để tôi ngủ ở ghế.
– Thế thì thay chăn gối đi.
Tôi quay đầu lại nhìn bộ chăn ga cưới, toàn là đồ mới, giặt sạch sẽ xong rồi còn mang sấy khử trùng rồi mới trải ra để dùng cho đêm tân hôn, tôi mới ngồi đúng 5 phút nên hơi nhăn một tý thôi. Anh ta tự nhiên nổi điên lên đòi đổi làm gì?
– Toàn đồ mới, tôi thấy có bẩn chỗ nào đâu? Với cả giờ muộn rồi, cô giúp việc cũng đi ngủ rồi, tôi không biết chăn ga khác ở chỗ nào, anh cứ ngủ tạm đi, ngày mai tôi giặt lại rồi đổi.
– Không.
Anh ta vứt máy sấy tóc lên bàn rồi nằm xuống ghế, giọng điệu đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn:
– Mùi của cô làm người khác khó chịu.
Lần này thì tôi câm nín hẳn, anh ta nói xóc óc thế làm tôi tức đến ứa gan ứa ruột, cuối cùng không thèm nói với cái kiểu người không biết điều đó nữa, trèo lên giường đi ngủ luôn.
Này thì giường cao cấp, chăn đệm xịn, không nằm thì bà đây nằm. Uống rượu say rồi ngủ ở ghế sofa không có chăn gối, xem anh ta có cảm gió chết không.
Tôi rủa thầm trong lòng đủ thứ trên đời, sau cùng nằm mãi mà không ngủ được, toàn thân mệt rã rời nhưng thật kỳ lạ, đặt lưng xuống giường tưởng chừng sẽ ngủ say như chết, cuối cùng lại mãi không thể thiếp đi.
Có lẽ bởi vì đêm nay là đêm đầu tiên trở thành một người phụ nữ có chồng, cũng có lẽ là vì khi tắt điện xong, xung quanh toàn là bóng tối khiến cảm giác lạ nhà của tôi lại trở nên rõ ràng hơn, mà cũng có thể là vì trong phòng không chỉ có mình tôi mà còn có thêm một người đàn ông nữa khiến tôi thấy không thoải mái.
Người ta nói một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, nhưng khoảnh khắc tân hôn này đối với hai người xa lạ như tôi và Vỹ thì đến một chút giá trị cũng không có. Dù biết rõ rồi nhưng tôi vẫn thấy tủi thân vô cùng, không đến mức khóc lóc vì nhớ nhà nhưng cứ lén lút thở dài mãi.
Tôi khẽ trở mình, quay ngang quay dọc mãi, cuối cùng tầm mắt lại dừng trên hình bóng mờ mờ của một người đàn ông đang nằm trên sofa. Lúc nãy tôi rủa anh ta cảm gió chết đi, nhưng giờ đột nhiên lại thấy chột dạ, hôm nay chắc chắn Vỹ uống rất nhiều rượu nên tắm xong rồi mà tôi vẫn ngửi thấy mùi rượu phảng phất từ hơi thở của anh ta, mà đêm hôm thế này còn tắm gội rồi nằm co ro trên ghế, chẳng có chăn cũng chẳng có gối gì, tôi sợ anh ta cảm gió rồi chết thật.
Anh ta mà chết thì dự án của bố tôi phải làm sao? Tôi mới lấy chồng có nửa ngày thôi, tôi không muốn trở thành góa phụ.
Nghĩ thế nên tôi mới khẽ gọi một tiếng:
– Này.
Không có tiếng người trả lời, tôi lại tăng volume lên một chút, tiếp tục gọi “Này” cũng chẳng thấy ai đáp. Sau cùng sợ quá nên rón rén bò dậy, chạy lại đứng nhìn anh ta. May mà có ánh đèn ngủ nên vẫn có thể nhìn thấy lồng ngực của anh ta vẫn đều đều lên xuống, còn thở tức là còn sống, tôi mới an tâm quay lại giường cầm một chiếc chăn mỏng và một chiếc gối quay lại, chần chừ một hồi rồi cũng lén lút đắp lên người anh ta.
Tôi đã làm hết trách nhiệm rồi, nếu anh ta có cảm gió chết cũng là do số anh ta đen thôi, không liên quan gì đến tôi.
Đắp chăn xong xuôi, tôi quay lại giường đi ngủ, lần này thì nằm mười phút đã ngủ ngon lành cho đến tận sáng. Sáu giờ đồng hồ báo thức kêu thì cũng vội vàng bật dậy, đánh răng rửa mặt xong, không quên ra ngó xem Vỹ có còn thở không, thấy anh ta vẫn sống, tôi mới chạy xuống nhà.
Gia đình bố mẹ chồng tôi giàu có nên cách sống khác hẳn những nhà khác, sáu giờ vẫn chưa dậy, chỉ có mấy người giúp việc tất bật dọn dẹp và chuẩn bị đồ ăn sáng. Tôi đi xuống, chào mọi người một vòng rồi lăng xăng định phụ việc, nhưng cô San lại đuổi tôi ra ngoài:
– Đây là việc của người giúp việc bọn tôi, cô đừng động tay vào, nhiều dầu mỡ lắm, bẩn hết tay.
– Không sao mà, ở nhà thỉnh thoảng cháu cũng hay vào bếp. Cô cứ để cháu phụ đi.
– Đây là quy định của bà chủ, cô đừng làm khó mấy người bọn tôi. Mấy thứ này chỉ người làm mới được làm thôi.
– Thế ạ? Cháu mới về làm dâu nên không biết. Ở nhà còn quy định gì nữa không, cô nói cho cháu biết với. Cháu sẽ học dần dần ạ.
Cô giúp việc tên San kia nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò xen lẫn kinh ngạc, giống như lần đầu tiên gặp kiểu người “đã sướng còn không biết hưởng” như tôi vậy. Cuối cùng, cô ấy nói:
– Tôi chỉ là người giúp việc nên chỉ biết quy định của người giúp việc thôi. Ở nhà thì tất cả những việc dọn dẹp, nấu ăn, tưới hoa, giặt đồ, là người giúp việc làm. Nhưng phòng riêng của ông bà chủ thì không được đụng đến, phòng cậu Vỹ xưa nay cũng toàn là bà chủ tự tay dọn dẹp, những đồ cá nhân của cậu Vỹ thì cũng là bà chủ sửa soạn luôn. Nói chung dù có người giúp việc nhưng tất cả những gì liên quan đến cậu Vỹ thì bà chủ đều sẽ tự tay làm.
– À… vâng. Cháu hiểu rồi, bất kỳ người mẹ nào cũng thế mà, đều muốn tự tay sửa soạn cho con trai.
Tôi gật gù ra vẻ đã hiểu, tôi biết, để có thể tồn tại được trong nhà danh gia thì mình phải học rất nhiều thứ. Dù thời gian tôi và Vỹ kết hôn không lâu, nhưng một khi chưa ly hôn, gặp chuyện gì tôi cũng vẫn phải cắn răng mà sống. Biết được ý gia đình chồng thì mình mới có thể sống dễ thở hơn.
– Thế bình thường ở nhà, ngoài việc chăm sóc cho anh Vỹ, mẹ cháu còn làm những gì nữa hả cô?
– Cắm hoa, uống trà. Bà chủ hay uống trà với mấy người bạn, gọi nôm na là phu nhân đi, vì cũng là nhà quyền quý mà.
– Vâng, cháu biết rồi ạ.
Đang định hỏi thêm thì bỗng nhiên lại có tiếng mẹ chồng vang lên ngay sau lưng:
– Làm cái gì mà mới sáng sớm đã tụ tập buôn chuyện thế? Không có việc gì để làm à?
– Dạ, xin lỗi bà chủ. Bọn tôi đi làm ngay đây ạ.
Người giúp việc trong nhà có vẻ sợ mẹ chồng tôi nên chớp mắt cái đã tản ra đi làm việc hết, cuối cùng chỉ còn lại mỗi mình tôi với mẹ chồng ở lại đó. Tôi biết ý nên quay lại, nở đúng một nụ cười tiêu chuẩn đã được dạy, chào hỏi:
– Con chào mẹ ạ. Mẹ mới dậy.
– Tối qua chồng cô say rượu thế, cô có pha nước giải rượu cho nó không?
– Tối qua anh Vỹ về muộn, lúc đó con ngủ rồi nên…
– Tôi biết ngay mà, đúng là không dạy dỗ tử tế nên không biết một tý phép tắc gì. Chồng cô chưa về thì cô không được ngủ, cô phải thức xem thằng Vỹ nó say thế nào, đêm có đói không, pha nước giải rượu cho chồng, chuẩn bị nước tắm cho nó, còn phải bôi dầu nóng vào gan bàn chân không nó cảm gió nữa. Cô làm bác sĩ kiểu gì thế? Chăm sóc bệnh nhân thì được mà ngay cả những việc cơ bản để chăm sóc chồng cô cũng không biết à?
Mới sáng ra đã ăn ngay một tràng chửi, tôi có hơi nóng mặt nhưng không dám cãi, đành cúi đầu nói xin lỗi:
– Hôm qua con mệt quá nên đi ngủ sớm, con xin lỗi mẹ, lần sau con sẽ chú ý ạ.
– Lần sau, lỡ con tôi có chuyện gì thì có còn lần sau cho cô rút kinh nghiệm nữa không. Cô đúng là… hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi đầu rồi, cũng được ăn học đàng hoàng, thế mà vô ý vô tứ thật đấy. Chẳng biết sao cô lại bước vào được nhà tôi nữa.
Tôi không biết nói gì, sợ càng nói càng sai rồi làm mẹ chồng tức thêm nên cứ liên tục nói xin lỗi mãi. Mẹ chồng cũng không hơi đâu nghe nhiều, chỉ bực bội quay người đi thẳng lên tầng, chắc là định lên kiểm tra xem con trai có bị cảm gió không.
Nhìn theo bóng mẹ chồng đi lên, tôi nghĩ thôi quả này xong rồi, bà mà thấy Vỹ nằm ở ghế ngủ thì chắc chắn sẽ giết tôi. Nhưng nếu tôi mà chạy lên cản thì cũng sẽ lộ mất, thế nên cuối cùng chỉ biết đứng im một chỗ run.
Tôi chuẩn bị tinh thần chờ cơn thịnh nộ của mẹ chồng rồi, ai ngờ mười phút sau lại thấy bà cùng chồng tôi đi xuống. Thái độ của mẹ chồng không có vẻ gì là tức giận, thậm chí còn nhẹ nhàng nói chuyện với con trai:
– Con ăn cháo nhé? Mẹ dặn cô San hầm cháo bào ngư cho con rồi. Hôm qua uống rượu nhiều, hôm nay ăn cho nhanh lại sức, với cả đồ loãng thế cũng đỡ rát dạ dày.
– Vâng.
Tôi liếc thấy mẹ chồng không có ý định mắng mình, thấy ngạc nhiên nhưng không dám hỏi, chỉ giả vờ cười với Vỹ một cái rồi hỏi bâng quơ anh ta vài câu cho mẹ chồng vui lòng.
Ở nhà, Vỹ là con trai độc đinh nên được gia đình quý như vàng, thấy con trai đồng ý ăn sáng ở nhà thì mẹ chồng tôi tất bật giục người giúp việc sửa soạn đồ lên, sau đó đợi cả bố chồng dậy rồi cả nhà cùng ăn.
Bữa sáng đầu tiên ở nhà chồng đúng là khủng khiếp y như tôi tưởng, hai người đàn ông mặt lạnh như tiền, mẹ chồng thì cứ giục Vỹ ăn cái này cái kia, còn tôi thì chẳng biết nói gì, với cả thấy gượng gạo quá nên hầu như cả buổi chỉ nói mấy câu, còn lại toàn im lặng ăn.
Một lát sau, đột nhiên tôi nghe mẹ chồng hỏi:
– Sáng nay con có định đến công ty không?
– Hình như theo phong tục là sáng nay phải qua bên nhà vợ, nên sáng nay con định qua bên ấy.
– À thì bây giờ thời đại mới rồi, qua hay không cũng quan trọng gì.
Tôi biết, mẹ chồng coi thường gia đình tôi nên không muốn cho Vỹ qua nhà tôi để lại mặt theo phong tục, bà không muốn con trai mình dính dáng nhiều đến nhà vợ. Tôi thực ra cũng không trông mong gì ở Vỹ, nhưng anh ta nói ra mấy lời có tý “lương tâm” này làm cho cơn tức của tôi tối qua cũng hơi nguôi đi.
Mẹ chồng tôi thấy anh ta không đáp lời, cuối cùng lại chuyển sang nói tôi:
– Thế nhà bên ấy có quan trọng phong tục không?
– À… Dạ. Bố mẹ con cũng thoải mái ạ, sang cũng được mà không sang cũng không sao ạ.
– Tối qua thằng Vỹ nó mệt, xem xem thế nào. Bây giờ nên giảm bớt thủ tục đi, cưới xong cứ nghỉ ngơi cho khỏe.
– Vâng ạ.
Tôi thấy mẹ chồng đã nói đến thế nên không nghĩ mình sẽ được về nhà nữa, chỉ im lặng ăn cháo. Xong xuôi, khi người giúp việc dọn dẹp tôi ngồi uống trà với mẹ chồng, bố chồng thì vào thư phòng đọc sách.
Ban đầu, mẹ chồng tôi nói hôm nay tôi vẫn phải học lễ giáo, không quên nhắc tối ban nãy ăn cháo vẫn để rơi một miếng xuống dưới bàn, dù lau rồi nhưng như thế là bất lịch sự. Tôi đang vâng vâng dạ dạ thì thấy Vỹ đi vào, anh ta nói:
– Đi.
– Ơ, đi đâu ạ?
– Sang bên nhà chứ đi đâu.
Tôi ngơ ngác mất hai giây mới hiểu là anh ta muốn đưa tôi sang bên nhà lại mặt, chồng đã nói vậy thì tất nhiên là tôi đi. Tôi vội vàng xin phép mẹ chồng rồi chạy lên phòng thay quần áo, lát sau hai đứa ra khỏi nhà mà mặt mày của mẹ chồng vẫn sầm sầm sì sì, thậm chí còn không thèm chuẩn bị quà lại mặt cho nhà thông gia.
Trên đường về nhà tôi, cơn tức còn sót lại của tôi cuối cùng cũng bay sạch sành sanh, thậm chí còn thấy hơi hơi cảm kích vì cái tên này ít ra vẫn còn có chút tử tế, vẫn đưa tôi về nhà để lại mặt. Dù thực sự đối với một cuộc hôn nhân bị ép này, Vỹ có không làm thế thì cũng chẳng có ai trách được anh ta.
Tôi suy nghĩ một hồi rồi mới quyết tâm mở miệng nói:
– Cảm ơn anh nhé.
– Chuyện gì?
– Vì về lại mặt nhà tôi ấy.
Vẻ mặt anh ta như kiểu chả buồn quan tâm, cũng không có tý nào vui vẻ vì nghe được lời cảm ơn, còn lạnh lùng bảo:
– Tôi có hẹn uống rượu với bạn, không muốn mẹ tôi biết lại cằn nhằn nên kiếm lý do ra ngoài, tiện rẽ qua nhà cô. Về lại mặt cái gì?
– À… Thế thôi.
Tôi định nói “tôi rút lại lời cảm ơn”, nhưng nghĩ dù sao anh ta đưa mình về nhà là tốt rồi, nên cũng đành thôi. Chúng tôi không ai nói chuyện nữa, im lặng suốt từ đó, lát sau đi ngang qua một siêu thị, tôi mới bảo Vỹ dừng lại để mua ít hoa quả mang về lại mặt.
Trước lúc xuống xe, anh ta ném cho tôi một chiếc thẻ. Liếc màu đen và cả dãy số được mạ vàng ở đó, tôi biết ngay đó là thẻ ATM giới hạn, chỉ cấp cho người có mức thu nhập trung bình hàng năm đạt từ triệu đô trở lên.
Cầm thứ này của đại gia, tôi sợ phỏng tay nên trả lại:
– Tôi không cầm đâu, tôi có tiền rồi.
– Sao? Không thích tiền nữa à? Lúc đầu yêu tiền nên mới nằng nặc muốn kết hôn để ràng buộc người khác, giờ lại chê à?
– Tôi sợ tiêu xong phải trả lại, đến lúc không có tiền trả lại thì không biết lấy gì trừ nợ. Thẻ này của anh mà, đâu liên quan gì đến tôi. Hay là anh mở thẻ đen không hạn mức cho tôi đi, để tôi tiêu cho thoải mái.
Đúng là nói một câu vô sỉ như thế thì sẽ phải ăn ngay một cái nhìn khinh miệt, Vỹ liếc tôi bằng ánh mắt đầy chán ghét, khó chịu giật lại chiếc thẻ:
– Đúng là lòng tham vô đáy.
– Cảm ơn.
Tôi cười cười, đẩy cửa nhảy xuống xe, chạy vào siêu thị xách một túi đồ to tướng để mang về nhà làm quà lại mặt. Trên đường đến đó, tôi cũng gọi cho mẹ để thông báo trước, khi tới nơi thì thấy bố tôi đã ra tận ngoài cổng để đón con rể quý, còn Vỹ thì dù không thích bố tôi nhưng vẫn tử tế chào hỏi xã giao vài câu.
Bố tôi thấy tôi xách một túi quà to thì có vẻ rất hài lòng:
– Đến lại mặt là được rồi, còn mua quà cáp làm gì, mất công nhà bên ấy.
Sau chuyện đã xảy ra, tôi cũng không thể nào bình thường được với bố tôi nên chỉ nói:
– Mẹ đâu hả bố?
– Mẹ đang ở trong nhà, hai đứa vào đi, cơm sắp xong rồi.
– Vâng.
Bữa ăn ở nhà tôi hôm ấy thật sự cũng chẳng khác gì bữa sáng ở nhà chồng, bởi vì bố tôi đã làm rất nhiều những điều sai trái nên ít nhiều gì giữa Vỹ và ông cũng có khoảng cách, trong bữa cơm trò chuyện về việc gì cũng rất khiên cưỡng, nhất là việc làm ăn.
Chỉ có mẹ tôi là lúc nào cũng hiền hòa, cứ chốc chốc lại gắp cho Vỹ thứ này thứ kia, nhưng bà không như mẹ chồng tôi, không bao giờ quên gắp cho tôi, thậm chí thỉnh thoảng còn mỉm cười dặn tôi “ăn nhiều vào”, ánh mắt nhìn con gái cứ tủm tỉm như kiểu nghĩ tối qua tân hôn chắc chắn sẽ mất sức, mẹ cũng là phụ nữ, mẹ hiểu nên mới cố ý muốn bồi bổ cho tôi.
Mặc dù tối qua tôi không hề làm gì, nhưng lại không muốn làm mẹ buồn nên mẹ gắp miếng nào cũng cố ăn hết cho bà vui lòng. Nhờ có mẹ mà tôi thấy lòng mình được an ủi rất nhiều, thấy đỡ tủi thân hơn, đỡ lạc lõng hơn, nhưng cứ nghĩ lát nữa lại phải quay về bên nhà chồng, tự nhiên lại không nỡ đi nữa.
Mẹ tôi có lẽ cũng đoán được những điều tôi đang nghĩ nên lúc ăn xuống, bà cứ loanh quanh ở dưới bếp với tôi rồi thủ thỉ hỏi chuyện:
– Hôm qua con có mệt không? Về nhà họ có làm gì để bố mẹ chồng không hài lòng không?
– Không ạ. Bố mẹ chồng con dễ tính lắm. Hôm qua bảo con đi ngủ sớm, sáng nay còn dặn con phải sang đây lại mặt.
– Ừ, hôm đám cưới gặp bố mẹ chồng con, mẹ cứ sợ bà bên ấy khó tính. Nhưng nếu họ đã nói thế tức là họ thoải mái đấy con ạ. Về nhà chồng cố sống sao để hài hòa, đừng làm mất lòng bố mẹ chồng. Họ có nói gì cũng cố mà nhịn, đừng có xốc nổi lên rồi cãi người lớn.
– Con biết mà, mẹ đừng lo.
– Thế con xin nghỉ mấy hôm? Định hôm nào đi làm?
– Con xin nghỉ đến hết tuần này. Sang tuần con đi làm.
– Ừ, đi làm thì nói với bố mẹ chồng một tiếng, đừng im im mà đi đấy.
– Vâng, con biết mà. Mẹ ơi, con gái của mẹ lớn rồi, mẹ đừng lo.
– Cha bố cô, không lo cho cô thì lo cho ai. Mẹ còn lo thằng Vỹ có đối xử tốt với con không nữa kia, hai đứa quen nhau mới được mấy ngày đã vội vàng cưới, mẹ lo không hiểu nhau rồi sống chung lại nảy sinh mâu thuẫn.
– Anh Vỹ tốt lắm. Tính ít nói thế thôi nhưng tốt cực, mà bây giờ là thời đại mới rồi, bọn con tư tưởng ai cũng thoáng cả mà, không như ngày xưa đâu.
– Ừ, người ít nói thế mới là người đáng tin cậy đấy. Hai đứa cứ yêu thương nhau là mẹ mừng.
Thực ra tôi đã nói dối tất cả để mẹ tôi yên tâm, thấy bà bị bệnh, tôi không nỡ làm bà phải suy nghĩ nhiều về mình, dù biết sớm hay muộn đến ngày tôi và Vỹ ly hôn thì tất cả sẽ bung bét hết. Nhưng được ngày nào thì sẽ cố ngày ấy chứ, phải không?
Tôi với mẹ nói chuyện một lúc, mẹ còn lén lút đưa cho tôi một cây kim, dặn tôi cứ để dưới gối, khi nào xảy ra việc thì phải dùng. Tôi là bác sĩ, tôi biết cái mà bà lo lắng là triệu chứng “thượng mã phong” của đàn ông khi quan hệ với phụ nữ, dù chẳng biết có dịp dùng hay không, nhưng mẹ đã đưa thì tôi vẫn cầm, bỏ vào túi xong cũng quên béng luôn.
Lát sau, khi tôi với mẹ lên đến nhà thì thấy Vỹ đã đi rồi, bố tôi nói anh ta ra ngoài có việc, còn dặn đến chiều sẽ qua đón tôi. Ban nãy trên xe Vỹ cũng bảo có hẹn đi uống rượu với bạn, chuyện lại mặt là tiện hôm nay đi qua nhà tôi thế thôi. Nên tôi cũng không thắc mắc gì nữa, thoải mái ở nhà chơi với mẹ đến tận chiều.
Tối đó, khi tôi về bên kia, mẹ chồng vẫn tỏ vẻ không vui nhưng có Vỹ đi cùng tôi nên bà không nói gì. Ngày đầu tiên ở nhà chồng cứ thế trôi qua, ngày thứ hai cũng vậy, nhưng đến ngày thứ ba khi chồng tôi bắt đầu đi làm trở lại, còn tôi vẫn chưa hết phép nên vẫn ở nhà thì lại có chuyện xảy ra.
Hôm đó, tôi vừa học cắm hoa xong, phấn khởi mang bình hoa lần đầu tiên trong đời cắm ra khoe mẹ chồng thì thấy bà từ ngoài phòng khách đi vào.
Sắc mặt mẹ chồng tôi hằm hằm khiến tôi chột dạ, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì bà đã ném toẹt một đống ảnh vào mặt tôi:
– Cô nhìn xem cô làm cái trò gì đây? Cô giỏi thật, ngay trong đám cưới của mình mà vẫn vụng trộm nắm tay thằng khác thế này đây à? Đúng là cái thứ mất nết, thằng con tôi có mắt như mù mới lấy phải cái loại vợ lẳng lơ như cô.
***
Lời tác giả: Tuần này hơi đau tay nên xin phép mọi người tớ nghỉ 2 ngày. Hẹn gặp cả nhà vào thứ 2.
Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ, và đặc biệt là ai cũng bình an. Tuân thủ nguyên tắc 5K + Vaccine để sớm vượt qua được dịch bệnh!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!