Đánh Đổi Đời Mình
Phần 21
Trong mỗi cuộc đời con người,ai cũng có số phận riêng,chỉ là có người sướng từ khi còn bé đến lớn,có người lại khổ từ bé cho tới khi trưởng thành…
Hà thật ra là đứa con rơi được bà mẹ nhặt về khi đang đi cấy ngoài đồng,thế nên trong nhà anh chị em đều rất thương cô.Hà biết thân phận mình từ nhỏ nên cô rất ngoan và lễ phép chỉ là lớn lên bị Đăng lừa rồi kết hôn và nhận kết cục đắng …thế nên Hà là đứa trẻ khổ từ khi còn bé,một đứa trẻ bị bỏ rơi…
Đêm hôm đó ở căn nhà nhỏ trong ngõ,Thơ đưa cho Hà bộ quần áo
-Bộ này rộng,mặc thoải mái ,đi lau người đi cho đỡ bẩn
-Ừm
-Cứ ở đây với tao,như nãy mày nói thì liệu anh ta có đi tìm không?
-Chắc là có nhưng k thấy cũng bỏ cuộc thôi
-Thế mày định đẻ ra rồi nuôi hai đứa song sinh,vất vả lắm đấy
-Con tao mà,có lẽ ý trời rồi,tao mất hai đứa con thì ông trời lại cho tao bầu song sinh…
-Thôi cố gắng,làm tạm quán trà chanh với tao,sau này sinh con xong rồi tìm việc
-Tao có đi làm nên cũng có tiền tiết kiệm,sinh xong tao sẽ tiêu khoản đó rồi con lớn chút tao sẽ kiếm việc …
-Tự nhiên mang nợ vào người
-Nói đúng ra thì tao nợ anh ta,anh ta cứu tao mà,nếu k có anh ta thì có lẽ tao đã chết trong tù rồi cũng nên…
-Ừ nếu k có hắn sao có con được,tao tin đây là số mệnh rồi
-Phải rồi hai em bé chính là nguồn sống của tao
-Còn con Lan mày vẫn theo sát nó chắc
-Tao biết nó lên thành phố này rồi,loại nó ăn chơi bỏ lại hai đứa sinh đôi cho Đăng…thôi thì đó là cái nghiệp mà Đăng phải gánh thôi…nhưng mày yên tâm tao khi ổn định nhất định sẽ tìm nó để báo thù cho con của tao…
Khi Đạt đối diện vợ,gương mặt anh ta hay ánh mắt không hề tỏ ra lo sợ khi vợ hỏi về những đồ của phụ nữ …cô Kha liền nhanh trí
-Của con gái tôi đó ạ,mấy hôm nọ ở đây nhà mới dọn nhà một mình nên tôi có đón cháu qua ở ít ngày,cậu Đạt không biết nên cô đừng trách cậu ấy…
Trinh cười tươi đổi sắc mặt rạng rỡ
-Cháu đùa mà,anh nhỉ…con của cô thì có gì đâu ,cháu không ghen đến mức đó đâu ạ…
-Nếu em không tin anh thì tốt nhất chúng ta nên ly thân một thời gian đi
-Kìa anh,em đùa mà ,chưa gì đã giận rồi …
-Anh k đùa như em đâu,sống mà kiểu hay dò la hỏi han anh không khoái
-Ok em xin lỗi mà,thì yêu anh nên mới như vậy
Điện thoại vừa chuông,Đạt lập tức gạt máy để nghe …
-Sao rồi
-Chưa thấy anh ạ,em hỏi taxi chở thả cô ta ở bờ hồ trên tận Hà Nội đây rồi…
-Ở Hà Nội à
-Vâng ,anh cho em thêm ít thời gian,em sẽ tìm thấy sớm thôi ạ
-Nhất định sáng mai phải có câu trả lời cho tao
-Vâng anh…em cho người đi tìm rồi anh…
Đạt nắm chặt điện thoại anh ta nhìn lên di ảnh của mẹ anh ta…” Mẹ yên tâm con sẽ đưa các cháu về sớm nhất”…
Đêm đến Trinh hôn hít khắp người Đạt,anh ta thì như cục gỗ nhìn lên trần nhà…
-Nay anh sao thế ,cứ nằm đơ ra ý,mai em đi quay bên sing cả nửa tháng đấy
-Hôm nay anh hơi mệt…
-Vậy ôm nhau ngủ thôi nhỉ
-Ừm
Vừa vòng tay ôm Trinh,Đạt mặt lầm lỳ anh ta cắn chặt răng nhìn lên chiếc đồng hồ chờ trời sáng…
Sáng hôm sau Hà cùng bạn dậy mở quán ,một quán trà chanh nhỏ gần trường đại học…cô cười rạng rỡ khi được làm việc…
-Này Hà,mệt không,mệt nghỉ đi cốc tao dọn
-Điên à,mày đứng pha đã mệt rồi,có mấy cái cốc để tao rửa,yên tâm chuyện này đáng là gì ,tao còn làm nhiều việc khổ hơn nhiều,yên tâm …
Nhìn Hà rạng rỡ khi được làm việc,cô bầu bí nhưng không hề ngại khổ…
Đạt lái xe sáng sớm chở Trinh ra thẳng sân bay…cô ta hôn Đạt trước khi xuống xe
-Em đi nhé
-Đi cẩn thận…
Trinh vừa đóng cửa xe,anh ta lầm lỳ ấn điện thoại rồi nhấn ga phóng xe đi thật nhanh…
-Tìm thấy chưa
-Em đang định gọi anh,tìm thấy rồi ạ…Giờ hỏi anh làm gì ạ
-Đừng manh động đưa địa chỉ để tao đến
-Vâng anh…
Hà đang dọn dẹp lau chùi bàn…bên góc sau lưng cô Đạt đã ngồi từ bao giờ,anh ta cầm tờ báo đọc nên Hà không thấy…hạ tờ báo xuống anh ta thấy Hà bê đồ cho khách cười rất tươi…anh ta cười khẩy “ Cô ta sướng k muốn lại thích đi làm tạp vụ bưng bê”…
Hà đi gần ra chỗ Đạt…anh ta gọi
-Lau hộ tôi chỗ này có nước
Hà mải làm k để ý cô vội vã
-Vâng chỗ này ạ
Cô khựng lại khi chợt nhận ra giọng nói…ngẩng lên thấy Đạt ngồi trong bộ áo sơ mi kẻ màu đỏ đen và quần tây lịch lãm…anh ta cười nhẹ
-Em đi đâu vậy cô gái của tôi
Hà rơi chiếc khăn ,cô sợ đến mức đứng hình không nói được lời nào
-Tôi…tôi…
-Em định mang con của anh đi xa anh à
Giọng nói mỉa mai của Đạt vẻ rất bệnh hoạn…anh ta cười nhẹ
-Tôi chỉ là muốn rời xa anh
-Tại sao vậy,tôi làm gì có lỗi với em à
-Không phải mà chỉ là tôi cảm thấy không ổn ,ở bên anh tôi cảm thấy anh không phải người tốt…
-Tôi tốt hay xấu thì đâu có liên quan gì đến em đâu nhỉ,việc của em là đẻ cơ mà…
Đạt kéo tay Hà về phía trước rồi gằn giọng…
-Ở đây đông người
-Em có tin là tôi cho cái quán này biến mất vĩnh viễn không?
-Tôi theo anh về,anh đừng làm ảnh hưởng đến quán…tôi về mà,tôi theo anh về…
Hà đỏ mắt lên ,Đạt lại xoa má nhẹ nhàng
-Em toát hết mồ hôi rồi này,nhỡ may cảm ảnh hưởng đến các con…anh bỏ qua cho em lần này nhưng nếu có lần sau anh sẽ cho em biết hậu quả của việc không hợp tác là thế nào?
Đạt buông tay rồi rút tờ tiền đặt xuống bàn trả tiền nước …anh ta đi ra ngoài như bình thường,Hà đi vào chào cô bạn
-Tao phải đi rồi
-Đi đâu
-Anh ta tìm thấy tao rồi
-Cái gì,dã man vậy…rồi giờ sao quay về à
-Không về không được đâu…
-Đẻ con cho hắn xong trả con cho hắn rồi quay lại đây làm với tao…
-Có gì tao gọi nhé…tao đi đây…
-Ừm đi cẩn thận
Hà đeo túi rồi lủi thủi đi ra ngoài,Hùng chờ sẵn rồi mở cửa cho cô…vừa lên xe cô thấy Đạt ngủ ,anh ta mở mắt rồi bảo Hùng
-Chuẩn bị xong chưa
-Căn biệt thự ven hồ đã chuẩn bị xong rồi anh ạ,cô Kha em cũng đón lên rồi
-Tốt…từ giờ Hà sẽ sống ở trên này luôn ,cô thích thành phố à
-Không có tôi ở đâu cũng được
-Vậy ở trên này để tôi tiện đi tìm cô nhanh hơn ( nói đểu)
Hà quay mặt đi không nói câu gì…cô thở dài nhìn ra bên ngoài cửa kính…Đạt cúi xuống tựa đầu vào bụng Hà “ Bố đến đón hai đứa này,nghe thấy bố gọi không”
-Người ta bảo kiêng không được gọi vậy như thế sẽ sinh sớm
-Thế à,vậy lần sau cô bầu tôi sẽ rút kinh nghiệm…
-Ai đẻ cho anh nữa mà có lần sau
-Biết đâu được đấy
Đạt bật cười …tới quán đồ ăn Pháp…Đạt xuống xe cùng Hà,anh ta thấy Hà cứ loay hoay
-Sao mãi chưa xuống vậy
-Điện thoại,điện thoại tôi quên ở quán rồi
-Mua cái khác
-Anh nói gì vậy muốn giàu phải tiết kiệm
-Nếu biết tiết kiệm cô phải mang máy đi và không phải mua cái máy thứ hai…
Hùng cười tủm khi thấy Hà và Đạt tranh cãi nói móc nhau…
Từ xa cô bạn thân của Trinh tên Ánh đi cùng chồng tới dùng bữa chợt thấy Đạt đang đứng cùng Hà cô ta nhíu mày,chồng Ánh hỏi
-Em nhìn ai vậy
-Kia giống anh Đạt anh nhỉ,phải không
-Ồ đúng rồi
-Sao lại đứng nói chuyện với cô gái nào kia nhỉ…
-Chắc người quen…
Đạt kéo tay Hà đi ,Ánh ôm miệng
-Cô gái đó có bầu kìa,còn kéo tay nữa…k ổn rồi em bảo cái Trinh đã
-Kìa em phải tìm hiểu đã chứ
-Đàn ông đúng là không thể tin được…anh Đạt lại đẹp trai như vậy k thể nào k có gái được…
-Em cứ linh tinh…vợ chồng đó đã khó có con rồi đừng làm họ căng thẳng
-Kệ em…alo Trinh à…tao đây…
Hùng thấy Ánh,anh ta liền vội vào báo với Đạt…mở cửa vội khiến Đạt cau mày
-Mày không biết gõ cửa à
-Anh không ổn rồi
Hùng nói thầm vào tai Đạt…Đạt đứng dậy bảo Hà “ Chờ anh chút”…
Sang phòng bên,Đạt gọi quản lý đang bầu bí đi vào,quán này cũng là của Đạt,cô quản lý sợ khi thấy sếp
-Anh cho gọi em à…
-Ừm anh có việc nhờ em,em ngồi cạnh giám đốc Hùng đi…
Đúng bài Trinh gọi cho Đạt bằng cuộc gọi facetime ( gọi video)…Đạt mở máy thấy Trinh vẫn ở sân bay
-Anh đang ở đâu
-Sao em chưa bay à,anh đang đi ăn với vợ chồng đứa em
-Em nào anh quay em xem được không,em chào hỏi họ
-Thằng em Hùng anh hay kể cho em đấy,đây là nó và vợ nó…
Cả hai chào Trinh,Trinh thấy cô gái đang bầu to…Trinh thổi phù vẻ nhẹ nhõm
-Em làm phiền anh rồi,anh ăn đi ạ
-Ừ đến nơi gọi cho anh…
-Dạ
Trinh gọi điện quát Ánh
-Mày như con điên làm tao suýt nữa thành trò hề,đó là vợ thằng em ông ý
-Vợ em á
-Tao vừa gọi video xong,thôi nhé tao tính hay hoang mang đừng làm tao phải nghĩ
-Rồi ok …cơ mà phải đê ý chồng
-Anh ý k có nhiều tiền lại đang dựa nhà vợ nên không dám đâu,yên tâm đi …thôi nhé
-Mày biết anh ta k có tiền
-Biết chứ ,tao vợ anh ấy mà nên biết hết…thế nhá…
Ánh lầm bầm “ Sau này trắng mắt cho coi”…
Đạt mở cửa phòng ăn riêng,Hà nằm co ro ngủ ngon lành trên sàn…Đạt thở dài rồi khẽ gọi
-Dậy ăn đi rồi về ngủ
-Vâng ,đêm qua k ngủ được nên ngủ quên mất
-Tôi cũng không ngủ được vì lo tìm em,từ giờ đừng để tôi lo lắng như vậy nữa…
-Vâng…
Đạt mỉm cười vuốt tóc Hà rồi định hôn lên môi cô…Hà vội lùi lại sợ rồi ôm miệng
-Sao mà sợ thế anh là bố của con em cơ mà
Câu nói của Đạt rất nghiêm túc,có lẽ Hà là cô gái đầu tiên trong đời Đạt có con với Đạt nhưng anh ta chưa hề một lần được gần gũi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!