Đánh Đổi Đời Mình
Phần 32
Những giọt máu chảy ra dưới chân Hà,cô hoảng loạn lấy tay vớt lại những giọt máu,cô sợ mất con …sợ mất đi niềm an ủi cuối cùng của cuộc đời cô…
“ Không…không thể đâu”
Trinh lo sợ cô ta vội bỏ chạy ra khỏi nơi đó khi thấy Hà ra quá nhiều máu…
Chiếc xe cấp cứu tới Hà ngất lịm…
Đạt chợt mở mắt,anh ta nghe thấy tiếng điện thoại reo liên tục,bên cạnh Thanh vẫn đang ngủ ngon lành trên tay anh ta…
Ấn nghe Đạt nhận được giọng nói từ cô Kha …
-Cậu Đạt có chuyện rồi cô Hà nhập viện mổ cấp cứu rồi …
Đạt bật dậy cau mày “ Sao vậy có chuyện gì vậy chị”
-Cô Trinh đã biết chuyện và tới đây…
Đạt thở mạnh ,anh ta vội vã bật dậy rồi mặc đồ vội vã,Thanh nhổm dậy
-Anh sao vội vậy
-Anh phải đi rồi,tạm biệt…
Thanh chưa kịp nói gì thêm thì Đạt đã rời khỏi phòng,cô ta thấy hụt hẫng …
Đạt xem lại clip Trinh tới nhà qua camera thấy tóm tóc Hà kéo giật lại ,anh ta nắm chặt tay…
Khi thấy Hà gạt những giọt máu dưới chân,Đạt ôm chiếc điện thoại rồi thì thầm “ Anh xin lỗi,làm ơn bình an,anh đang về với em và các con rồi làm ơn “…
Trong bệnh viện Hùng và Thơ đi đi lại lại bên ngoài,Thơ lo đến chảy nước mắt
-Bạn em nó sẽ ổn chứ anh
-Bác sỹ nói đang mổ bắt con rồi nên sẽ ổn thôi…anh tin là ổn…
Bác sỹ đi ra cười nhẹ “ Mẹ và con đều ổn cả rồi nhé,hai bé trai một bé 2kg8 và 1 bé 3kg1”…
-Vậy tốt quá rồi cám ơn bác sỹ
-Đạt chắc đang lo lắng lắm đây,báo cho cậu ta mừng đi nhé
-Dạ vâng may quá rồi…
Đạt đúng lúc chạy tới bệnh viện,hai em bé đúng lúc được đẩy ra…
Cô Kha mỉm cười “ Cậu đỡ đầu cho con đi”
Đạt thấy hai em bé đỏ hỏn nằm trong nôi,anh ta cười tươi rồi xoa đầu con,bế từng đứa lên rồi thơm lên má chúng “ Chào con,bố đây”…
Hùng bế hộ cho một bé rồi cười lớn “ Oài chim to anh ạ”
-Mày đúng là ( Đạt cười)
Xe đẩy Hà ra bên ngoài ,thấy Đạt cô gượng gạo…
-Vất vả cho em rồi…
-Không có gì đó là nhiệm vụ của tôi mà…
Thơ và cô Kha chạy theo xe đẩy Hà vào phòng …Đạt nhận ra câu nói của Hà như đã xong trách nhiệm…
Phía góc hành lang,Trinh đứng nhìn lừ lừ,Đạt nhìn thấy và đặt con xuống nôi…Trinh bước tới
-Anh là một thằng đểu cáng ,hoá ra anh lừa dối tôi từ lâu rồi ,lý do anh làm vậy là gì,tại sao anh lại làm thế
Trinh đấm vào ngực Đạt,anh ta tóm tay Trinh rồi nhìn thẳng vào cô ta…
-Nếu cô dám động vào người đàn bà của tôi lần nữa,tôi chắc chắn k để cho cô yên đâu…
-Người đàn bà của anh vậy còn tôi,tôi là gì,tôi đang là vợ anh đấy thằng khốn
-có loại vợ nào mang thai đến 5 tháng vẫn phá bỏ đứa bé không,có không hả ,ít nhất cô phải có lòng thương của người mẹ nhưng không,cô phá bỏ và k có tư cách gì ở đây cả,tránh xa tôi ra nếu không cô sẽ xuất hiện đẹp nhất với những clip nóng nhất mà cô và thằng người yêu cũ tạo ra đấy
-Tất cả là âm mưu của anh
-cô khoái còn gì,âm mưu nếu cô nhất định không thì sao nó dám làm gì,con đàn bà bẩn thỉu,tôi sẽ đưa đơn ly hôn hãy chờ đón và chấp nhận đi…
Đạt đi huých mạnh qua Trinh,Trinh bật cười quay lại nhìn Đạt “ Anh sẽ phải trả giá cho hành động làm nhục tôi ngày hôm nay”…
Đã một tháng kể từ sau ngày tôi sinh con,tôi không nói chuyện với Đạt,anh ta cũng hiểu ý nên cũng có vẻ né tránh …ngày đầy tháng con cô Kha hỏi tôi “ Cậu Đạt noi mai đầy tháng hai đứa bin bi nên sẽ về quê để làm vài mâm mời bạn bè”
-Vâng cô
-Cô bảo này sao hai đứa không nói chuyện,cậu Đạt và cô Trinh đang ly hôn rồi mà
-Cháu cảm thấy k thoải mái thôi chứ k có ý gì về chuyện hôn nhân của anh ta đâu ạ
-Nhẫn nhịn điềm tĩnh vì các con cháu ạ,nào Bin ra bà tắm cho trước nào ,môi xinh trái tim đẹp như mẹ …quả mũi cao này của bố k lệch được chút nào…
Hà nhìn cu Bin là anh ,thằng bé o e đáng yêu cô mỉm cười rồi ôm cu Bi…” Yêu em nhắm ,ghét lắm mẹ cắn phát nào”…
Bố Trinh giận dữ vào phòng làm việc của Đạt
-Mày tại sao hai đứa lại đòi ly hôn
-Trinh nói với bố chưa
-nó nói mày đòi ly hôn,thế là thế nào hả
-K hợp thì ly hôn thôi,con đang giữ lại cho con của bố chút sỹ diện cuối cùng đấy
Đạt đặt lên bàn đoạn clip Trinh và Vinh,bố Trinh xấu hổ úp xuống
-Đạt à,nghe bố hãy cho vợ con cơ hội,có thể nó bị dụ dỗ
-cô ta liên tục nói dối để gặp thằng đó,con k chấp nhận được nữa,con chờ cô ta bao năm qua để mơ ước có một đứa con nhưng cô ta phá bỏ khi 5 tháng,cô ta k xứng làm vợ con nữa
-Bố biết lúc đó nó có hiềm khích với con nhưng mà chuyện qua rồi làm lại chưa muộn…
-Con gái cao giá của bố giờ con trả lại đấy,k có cơ hội nào nữa,nghĩ đến cô ta và thằng đó con thấy ghê tởm lắm…
Bố Trinh nghe vậy,ông ta lặng lẽ đứng dậy “ Nếu con đã nói vậy thì cứ thuận theo cả hai đứa”
Đạt nhếch môi cười khi bố Trinh đi ra…
Tại quán rượu Trinh say xưa hôn nhau với một người đàn ông lạ…
-Anh thấy tôi đẹp không?
-Đẹp chứ em rất đẹp…
-Có quyến rũ phải không
-Có chứ anh mê em ngay từ lần đầu gặp
-Thế mà tôi bị chồng bỏ đấy,anh ta coi tôi như món hàng,lợi dụng tôi sau đó bán rẻ tôi …đàn ông đều là những thằng khốn nạn…
Trinh cười rồi tu hết ly rượu…cô ta gọi cho Hà…
-Gặp nhau đi nói chuyện một lần cho rõ
Tại quán cafe Hà trong chiếc áo phông quần bo jean đi đôi thể thao ngồi chờ vẻ mặt hồi hộp…Trinh bước tới rồi nhìn Hà ánh mắt mỉa mai…
-Hẳn hai đứa con trai,cô giỏi trói anh ta quá nhỉ
-Tôi chỉ đẻ thuê theo phương pháp cấy chứ chúng tôi k có bất cứ mối quan hệ nào,tôi biết tôi đã sai nhưng khi biết anh ta có vợ cũng là lúc tôi đã bầu to,nếu từ đầu tôi biết thì tôi sẽ k làm vậy!
-Phải có lý do gì đó anh ta mới thuê cô chứ nhỉ,đàn bà rất nhiều ,anh ta bảo vệ cô rất chu đáo đến mức tôi k hay biết đến tận 9 tháng qua…anh ta đã đưa đơn ly hôn với tôi rồi ,toà đã xử nhanh hơn tôi nghĩ giờ anh ta tự do,nhưng tôi nhắn cho cô nhớ nếu cô có bất cứ tình cảm gì với kẻ như hắn thì sớm muộn sẽ có ngày hắn đá cô như đã đá tôi vậy…giờ hãy nuôi con cho tốt
Trinh đứng dậy quay đi
-Tôi sẽ sớm rời đi,cám ơn cô đã nhắc nhở…cô cũng là người tốt,tôi tin là vậy chỉ là trong khoảnh khắc nào đó cô đã đi sai hướng nhất là khi cô phá bỏ cái thai thì có lẽ hôn nhân tan vỡ sẽ là điều sớm muộn…
Trinh rơi nước mắt rồi bước đi…
Hà thở dài đứng dậy,cô ra điện thoại công cộng gọi về cho mẹ ở dưới quê
-Mẹ à,là con,mẹ có khoẻ không
-Mày đang ở đâu ,tại sao mày biến mất gần cả năm qua mà không gọi về cho mẹ một câu hả
-Con bất hiếu mong mẹ bỏ qua cho con,có nhiều chuyện con k thể về ngay lúc này được,con vẫn khoẻ ,con báo để mẹ yên tâm…
-Mày đi đâu cũng được nhưng ngày giỗ cô Hạnh nhất định mày phải cùng mẹ ra mộ cô ấy thắp hương
-Con nhớ rồi ngày đó con sẽ về…
Mẹ Hà dập máy bà buồn bã nhớ lại năm xưa bà và Hạnh là hai người cùng làm công nhân ở nhà máy sát gạo…cả hai thân thiết coi nhau như chị em cho đến ngày cô ấy đi sinh con thì bị băng huyết…
-Này em chắc chẳng qua được,con bé con nhờ chi chăm sóc đừng đưa nó vào trại trẻ mồ côi
-Em yên tâm em sẽ vượt qua mà
-Em chắc k qua được rồi chi ạ,sau này đừng nói là con em hãy cứ nói chi nhặt được nó,vì em mang tiếng chửa hoang rồi em k muốn con em mặc cảm ,thà là đứa trẻ bị bỏ rơi còn hơn là mang tiếng con hoang…như thế người ta sẽ thương nó nhiều hơn và cũng là để cho vợ anh ấy không tìm thấy…
-Bố nó tên gì
-Tên Thịnh,sau này nếu anh ta tìm con bé chị giúp em để cháu nhận lại bố cũng được ,giờ anh ấy phải phụ thuộc nhà vợ em tin có ngày anh ấy sẽ đi tìm con của chúng em…để anh ấy bù đắp cho con bé…
Mẹ Hạnh buồn bã rồi bỏ ảnh hai chị em chụp ra và lau “ Hạnh à,con bé số khổ như em vậy đấy,chị vẫn luôn chờ bố nó đến tìm ,mong con bé sẽ được hạnh phúc ,em phải phù hộ cho con em nhé”…
Hà đi lẩn thẩn về nhà đúng lúc Đạt đi về tới cửa,cả hai chạm mặt nhau…Hà cười nhẹ cho có phép ý chào hỏi rồi quay đi…Đạt gằn giọng nói từ sau
-Nói chuyện đi…
-Anh nói đi…
-Em giận tôi vì chuyện gì?
-Tôi đâu có giận anh,cũng không có tư cách để mà giận…
Đạt tóm tay ôm lấy Hà
-Lấy anh đi,giờ anh tự do rồi …
Hà nhớ lại lời Trinh nói “ Anh ta cũng sẽ đá cô như tôi thôi”…
-Ngay từ đầu mục đích của tôi là đẻ thuê cho anh,tôi nợ anh một ân tình nên tôi đồng ý,tôi nhờ anh báo thù nữa nên giữa chúng ta chỉ là sự trao đổi mà thôi…
-Vậy ý em là giờ em đã xong trách nhiệm,tôi chiều em quá nên em hư phải không,em ăn nói với tôi như kiểu xong là xong…nếu em đã nghĩ vậy giờ em có thể ra khỏi đây…
-Con còn nhỏ
-K cần em ở đây nữa ( Đạt quát lên)chị Kha mang đồ của Hà ra đưa cho cô ấy rời khỏi đây…
-Anh…con đang cần mẹ…anh làm vậy để làm gì
-Tôi có thể lấy mẹ khác cho chúng nó,cô tự mãn vậy thì cút khỏi đây…
Cô Kha sách túi đồ xuống lưỡng lự “ Cậu Đat”
-Đưa cho cô ta,đóng cổng lại…
Cô Kha nháy mắt Hà “ Kìa cháu”
-Cháu k sai gì cô ạ,anh ta tự dưng nổi khùng lên như vậy đấy ạ…
-Cháu k biết tính cậu ấy rồi cậu ấy nói k cho vào là cô cũng k dám cho cháu vào đâu…
-Vậy cháu đi dạo vài vòng khi nào anh ta xuôi thì cháu về…
-Ừm chịu khó vậy…
Đạt bên trên thấy Hà sách túi đồ rời đi,anh ta nhìn hai đứa trẻ “ Cô ta đã k có tình cảm như lời cô ta nói thì bố cũng sẽ k bận tâm,k giữ nữa”…
Hà đi bộ đến tối quay lại cổng vẫn đóng ,cô gọi cho cô Kha k nghe máy,sau đó gọi tiếp cho Đạt…
-Alo,tôi nhớ con quá anh mở cổng đi
-Đi đi giờ cô tự do rồi
-Tôi chưa chuẩn bị tinh thần xa con
-Đi báo thù việc của cô đi,như cô nói thì sự trao đổi giữa chúng ta đã xong
-Anh trẻ con vậy,mở cửa đi tôi mỏi chân lắm rồi trời lại sắp mưa nữa…
Đạt cúp máy,Hà cứ đứng bên ngoài khi trời mưa trút xuống cô vẫn đứng ở cổng…cô Kha giục Đạt
-Cậu cho cô ấy vào có chuyện gì thì nói sau cũng được mà,mới sinh xong vẫn yếu dầm mưa lại ốm
-Tôi k có lý do gì để giữ cô ta nữa…chị đi nghỉ đi hai đứa cũng ngủ rồi
-Không đâu,hôm nay cậu có đuổi tôi thì tôi cũng phải xuống mở cổng
Cô Kha chạy xuống mở cổng ,Hà cười nhẹ
-Cám ơn cô
-Cháu vào đi ,cháu bướng quá làm gì cho khổ,đàn ông họ ưa nhẹ nhàng…
-Cháu k thấy cháu nói gì sai mà anh ta giận cơ
-Lên xin lỗi một câu đi,cháu muốn các con xa cháu thật à,giờ lỡ sinh xong rồi thì có muốn rời đi không?
Hà đi lên nhìn vào nôi thấy hai đứa ngủ ngon lành ,môi mút chùn chụt như đang bú mẹ…Hà xoa má con rồi cười nhẹ,cô như thấy nhẹ lòng khi thấy được các con…
Bước về phòng cô thấy Đạt đang ngồi ở bàn làm việc vừa làm vừa hút thuốc…cô chẳng nói gì đi vào lấy quần áo
-Ướt thảm rồi
Đạt lên tiếng Hà ngại lùi lại ra khỏi thảm,anh ta ngẩng lên bỏ cặp kính xuống…Hà ấp úng
-Tôi sẽ lau …
-Đứng lại…giờ ý cô thế nào,tôi k thích vòng vo
-Thế nào là thế nào ạ
-Một là cưới hai là chẳng là gì của nhau cả
-Anh điên à cưới
Hà nhìn ánh mắt Đạt nghiêm túc …
-Tôi k thích chờ đợi cũng k có kiên nhẫn,cô thích có tên trong giấy khai sinh của con hoặc tên mẹ để trống cô chọn đi…
-Anh mới bỏ vợ xong lại cưới có hơi quá k
-Đó là việc của tôi…tôi hỏi lại em có cưới hay không?
-Anh cho tôi suy nghĩ
-Trả lời luôn …nếu k ra khỏi nhà ( kiểu ép Hà) cưới hay không
-Vậy cưới …cưới ạ…
-Tốt đi tắm đi k cảm đấy ( lại giọng ngọt)
Hà vào trong nhà tắm Đạt mím môi cười anh ta lướt xem nhẫn cưới ánh mắt rất vui vẻ hạnh phúc…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!