Danh Môn Ác Nữ
Chương 41: Chương 41
Editor: Puck
Khi Cao thị thấy Chương ma ma thì gần như sợ hết hồn hết vía, hơn nữa trên tay Chương ma ma còn cầm một cái cồng bằng đồng lớn, khi nhìn thấy bà đi ra thì cây gậy gõ lên cồng bằng đồng này càng gõ thêm vui sướng, cồng bằng đòng càng không ngừng phát ra tiếng vang.
Chương ma ma gõ một trận rồi thu tay lại, lập tức hắng giọng gào lên, “Hàng xóm láng giềng mọi người tới đây mà xem, chính là gia đình này chiếm tòa nhà của tiểu thư ta không chịu trả, người hạng này, thiệt thòi cho tiểu thư nhà ta tới nay đều đối xử với cả nhà bọn họ rất tốt, ngày lễ ngày tết đồ tốt đều vội vàng đưa tới đây, kết quả cho mặt mũi mà còn lên mặt định chiếm nhà không trả. Trong Ung đô nào có hạng người như vậy, nao có hạng người như vậy chứ!”
Chương ma ma vừa gõ một trận cho tới đây, người cả con phố nhìn thấy, người không biết chuyện gì cũng đi theo cùng nhau náo nhiệt một đường, mà người sống trong ngõ hẻm này đều mở cửa ngó dáo dác nhìn ra ngoài.
Chương ma ma cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, bà nhận làm bà vú đi theo bên cạnh Vạn Thục Tuệ, tính tình trước sau như một vẫn ôn hòa, trước kia bà chưa từng làm chuyện cay cú như vậy, nhưng bây giờ vừa nghĩ tới Vạn Thục Tuệ và Vân Thù chịu tức, Chương ma ma cũng không quản chuyện cay cú hay không cay cú phúc hậu hay không phúc hậu nữa, sau khi Vân Thù nói ra liền đầy miệng đồng ý.
Cao thị nhìn những người kia sau khi Chương ma ma kêu la chính là chỉ chỉ chỏ chỏ vào mình, cho dù da mặt của bà dầy hơn đi chăng nữa cuối cùng vẫn hơi mất tự nhiên rồi. Bà đỏ mặt lên, đôi tay chống nạnh mắng lại: “Ta nhổ vào! Tòa nhà này nào phải tòa nhà của tiểu thư nhà ngươi, đây là tòa nhà nhỏ của Vân Hầu gia, từ tám năm trước cả nhà ta đã vào ở đây, đây là Vân Hầu gia cho phép, dính dáng gì đến Vạn Thục Tuệ kia nhà ngươi nữ nhân đã không ai muốn còn có mặt mũi đi đòi công đạo là chuyện gì! Bà ta đây là ghét bỏ Vân Hầu gia khi hưu bà ta không cho phí an ủi thì đi đòi ông ta đi, chẳng lẽ còn muốn tới chiếm tòa nhà Vân Hầu gia dùng để bố trí cho cả nhà chúng ta là đạo lý gì!”
Cao thị hoàn toàn có vẻ đúng lý hợp tình, dáng vẻ kia lời nói kia cho thấy bà bị uất ức, bà lập tức cúi đầu ngồi xuống đất, cả người giống như một túi da nhàm chán rách nát khóc vang trời đất.
“Ông trời ơi quan đại nhân ơi, ngài tới nhìn một cái xem, có vài người chính là như vậy, đây chính là định ép chúng ta đi cưỡng chiếm tòa nhà này! Cả nhà chúng ta được Vân Hầu gia bố trí yên ổn ở đây, cũng đã tròn tám năm, kết quả có vài người đã bị hưu lại tới định giành, tâm địa đen tối này, lại không sợ bị thiên lôi đánh xuống rồi!”
Cao thị ngồi dưới đất than vãn, chỉ thiếu không lăn lộn trên đất hai vòng. Trong lòng Cao thị rất rõ ràng, tòa nhà này là của Vạn Thục Tuệ, nhưng lúc này, chuyện nhi tử của bà được tiến cử còn chưa rơi xuống, cuộc sống mấy năm nay đều chỉ dựa vào Vân gia tiếp
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!