Đánh Thức
Phần 6
Tôi cảm giác như mọi đau thương đã làm trai sạn đi trái tim mình,đau đớn liên tiếp có những chuyện k thể nói lên lời…bàn tay yếu ớt trong đống lửa…và tôi mong được gặp mẹ 1 lần trước khi chết…3 tháng sau tôi đã được trải qua 3 cuộc phẫu thuật cấy ghép da mặt bởi ngọn lửa huỷ hoại hoàn toàn gương mặt …bác sỹ đang tháo băng cho tôi…
Bác sỹ: Chúng tôi đã cố hết sức rồi ( tôi nhìn mình trong gương 1 nửa khuôn mặt bị biến dạng k thể cứu chữa)…
Thư kí: Cô chủ chúng ta sẽ lại làm lại sẽ khác hơn thôi cô đừng bi quan
_3 lần rồi măt tôi bị biến dạng hoàn toàn giờ được như vậy là tốt rồi,đẹp cũng đâu để làm gì?
_Kìa cô chủ ( tôi kéo chăn nằm xuống k còn nước mắt để rơi)…xuất viện tôi xoã tóc và buộc chiếc khăn mỏng che nửa khuôn mặt…đi tới trước 2 ngôi mộ…1 bên là bố và 1 bên là dì…
_Hai người đã gặp được nhau chưa con thấy mệt mỏi thật sự …hai người có thể đưa con đi cùng được không,con người k ra người giờ là 1 kẻ quái dị rồi…dì ơi cám ơn dì đã ôm con cứu sống con …( hồi tưởng)
Dì: Trúc mau tỉnh dậy đi con…( lay lay tôi mở mắt) chúng ta phải lao qua đám lửa giờ dì sẽ ôm con chạy qua ( tôi k dậy nổi)
_Không dì chạy đi
_Trúc này hãy tha lỗi cho Linh dì xin con hãy hứa với dì con hãy tha lỗi cho em
_Con k thể con xin lỗi dì ( Dì kéo ôm tôi chạy qua đám lửa người dì bị bén cháy như ngọn đuốc sống)
_Hãy tha lỗi cho Linh dì xin con …( tôi với tay lăn lộn bởi lửa bắt trọn tôi)…trở lại hiện tại tôi ngồi giữa 2 ngôi mộ…nhặt cỏ rồi nước mắt cứ vậy rơi…
_Bố rốt cuộc là mẹ ở đâu vậy sao mẹ vẫn chưa đến đón con như dì nói…mẹ ơi con mệt mỏi lắm con đã thoát chết 2 lần rồi …liệu con có nên sống k mẹ…( tôi ôm mặt)…
(N): Linh trở về thiên giới cô ta đang hưởng cuộc sống của 1 tiểu quận chúa…
Linh: Mẹ ơi ( 1 người pnu đẹp đang đọc sách quay lại) mẹ xem hoa con trồng đẹp không?
_Đẹp lắm con gái mẹ làm gì cũng đẹp vậy
_Điện hạ sắp đăng cơ con muốn biết mặt điện hạ
_Suỵt đó là phạm giới khuôn mặt điện hạ khi đăng cơ k ai dc biết mặt cả ,ngài có thể biến ra 10 chàng trai với 10 khuôn mặt nhưng khuôn mặt thật sự thì k ai biết…
_Mẹ có bao giờ điện hạ qua nhà ta chơi k ạ
_K có đâu con chúng ta chỉ là 1 gia đình quân vương nhỏ nhoi sao ngài ý có thể tới dc…giờ thì chuẩn bị đi mua đồ mẹ sẽ để con gái mẹ đẹp nhất đêm nay…
_Dạ con yêu mẹ
_Con nhỏ này dẻo mồm ghê cơ,à con mẹ định xuống âm giới ( âm phủ) 1 chuyến thăm bố con mẹ có lỗi với ông ý giờ mẹ có thể thăm dc rồi ( Linh sợ vã mồ hôi)
Linh: Con k muốn gặp con ghét ông ta…mẹ có biết ông ta đối xử vs con thế nào k,ông ta k yêu mẹ ông ta lấy ng pnu khác rồi họ đuổi con đi mẹ biết k ( Lệ quận chúa ôm Linh)
_Mẹ xl để con chịu khổ ngày đó con chưa đủ tuổi nên mẹ k thể đưa con đi cùng dc …nhưng mẹ có lỗi với bố con …đừng khóc ( Linh cười nhẹ rồi giả vờ khóc trên vai Lệ Quận Chúa)…
Tôi lau bia mộ 2 người rồi quay đi…về nhà mở ngăn kéo k thấy chiếc trâm tôi lục tung phòng…
Thư kí: Có chuyện gì vậy cô chủ
_Đồ của tôi k thấy nó đâu hết ls đây đó là kỉ vật của bố tôi mà…
_Cô bình tĩnh đi ạ để tôi tìm cùng cô xem sao…
(N): Lệ Quận chúa đi xuống âm giới gặp bố của Trúc
Bố Trúc: Em đến rồi ( tay bị xích trói)
_Hãy tháo xích cho ông ta ( ngồi xuống sờ lên má ông ta) mình hãy tha lỗi cho em…( ông cầm tay)
_Em đón con chưa
_Em đón con bé rồi,xin lỗi anh ngày đó còn trẻ dại trốn xuống hạ giới rồi gặp yêu và sinh con cho anh ,mỗi đêm em suy nghĩ sợ có ngày phải quay về và cuối cùng ngày đó cũng đến em k kip nói lời nào …anh đã phải nuôi con 1 mình chịu khổ rồi…
_Anh k ngờ anh lại lấy người trên trời ,anh thật sự đau khổ và đi tìm em khắp nơi anh đã trút giận lên con mỗi khi anh say có lẽ giờ con bé vẫn hận anh…
_Rồi sẽ xuôi thôi em sẽ xuống gặp anh thường xuyên
_Anh sẽ chờ em ( Lệ quận chúa rơi nc mắt)
_Hãy chờ ngày điện hạ lên em sẽ xin điện hạ lệnh cấm yêu con người ,điện hạ mới nghe nói là người rất đáng sợ nhưng em tin rằng người sẽ hiểu ,em yêu mình luôn mong sẽ dc sống bên mình…
_Tôi sẽ k đầu thai tôi sẽ chờ mình ( hai người ôm nhau khóc lớn)…
_Con gái của chúng ta nếu có thể được điện hạ để ý tới có lẽ đó là tu ngàn kiếp,trong vô số quận chúa hy vọng ngài ý thích con gái của chúng ta…con của chúng ta đẹp như 1 loài hoa vậy…
Tôi tìm mãi k thấy ngồi đần mặt nhìn ra bên ngoài ,nhìn vào gương thấy gương mặt của tôi đáng sợ đến tôi còn giật mình…tôi cười lăn lộn…cười như kẻ điên…tại sao những người tôi yêu quý đều ra đi bỏ lại mình tôi như thế này…tại sao…tại sao vậy …tại sao …( tôi hét lên )…hôm sau tôi đi như kẻ mất hồn tới bãi đất trống địa chỉ ngày trước bố tôi đưa…thấy bà cụ ngồi ăn ở góc bên trong tôi ngồi cạnh
Ăn mày: Sao chưa đi xuống chơi sao???
_Cháu đã chờ mãi nhưng mẹ k tới ( tôi bỏ khăn ra gương mặt tôi bà cụ rơi bát cơm)
_Tại sao lại thế này ( bà bấm tay) k ổn rồi chiéc trâm đâu
_Cháu làm mất rồi…
_Tại sao lại bất cẩn vậy nếu k có chiếc trâm đó cháu sẽ chẳng là gì
_Cháu k hiểu mẹ cháu gặp cháu thế này thì sẽ thế nào nhỉ ?giờ là 1 con vịt xấu xí rồi…
_Đi theo ta ( bà đưa tôi đến 1 cái hang đá nước chảy róc rách)…bà dã vài chiếc lá đắp lên mặt tôi rồi bảo tôi tắm) tăm đi thử xem sao ( xong xuôi tôi lên bờ)…khuôn mặt vẫn vậy…) k ổn rồi ta k thể chữa khỏi mặt cho cháu dc rồi…
_K sao đâu ạ y học tân tiến như vậy còn k hết mà
_Hôm nay trăng vẫn tròn nhanh lên còn kịp
_Gì vậy bà
_Cháu muốn gặp lại mẹ không ,ta có thể đưa cháu đến đó …
_Tại sao mẹ k đến tìm cháu
_Ta chưa biết do lý do gì nhưng hiện tại có vật cản…mẹ cháu là người trên đó ( bà chỉ trên trời …tôi cười)
_Bố cháu trước khi mất cũng nói vậy có lẽ mẹ cháu mất rồi phải không
_Không đâu mẹ cháu là người trời hay nói đúng hơn là Thiên Giới …trời đất chia làm 3 nơi Thiên Giới ,Hạ Giới và Âm giới…
_Cái đó chỉ có trong truyền thuyết thôi mà bà đừng dối con nữa ( Bà lão xoay tay tôi cảm nhận hang đá như đang rung chuyển nước dưới hồ sôi lên bà lão tóm áo tôi nhẩy xuống khiến tôi chưa kịp định hình)…nổi lên tôi thở bò lên bờ hổn hển…vừa bò lên bờ tôi thấy 1 bàn chân…tôi sợ lùi lại…ôi mẹ ơi ( tôi ngẩng lên 1 người đan ông đang nhìn tôi )
Ông ta: Con người ( tôi run run ông ta bước tới)
_Stop đây là đâu???
_Stop là gì ( bên ngoài)
kẻ hầu: Ngũ Vương gia tịnh như công chúa đang chờ người ạ…
_ta biết rồi ( ông ta nhìn dòng nước sôi sục lên) ngươi có lẽ kb đây là đâu nhưng ta sẽ giúp ngươi quay về
_Vậy cám ơn rất nhiều ( Tôi cúi đầu bước xuống lặn xuống rồi nổi lên) về rồi ( cười thấy ông ta vẫn đứng đó) ơ…
_tại sao ta k thể đưa cô về được nhỉ cô gái cô tên là gì?
_Tôi tên Phan Thanh Trúc ( bầu trời sấm đoàng giây phút này người đàn ông với khuôn mặt men lì đàn ông đang ngồi trên bờ nhìn xuống )
_Người đâu (người ập vào)
_Bắt cô gái này nhốt lại chờ ta điều tra ra xem cô ta là ai
_Khoan đa thời nào còn bắt người vậy buông tay ra …( họ kéo tôi lên) đây là đâu vậy ( a ta quay lại)
_Đây là Thiên Giới…ngươi k hẳn là con người ta phải điều tra …
_Này tôi làm gì sai…buông tay ra nào ( tôi gạt)
Lính: Thật xấu xí ( họ lôi tôi đi nơi đây hoa cây cỏ thác nước như trong 1 bức tranh vậy)…đây thật sự là đâu…
(N): Linh đang được người hầu đo đạc quần áo với những bộ trang sức lộng lẫy…cô ta quay quay trước mặt Lệ Quận Chúa
_Mẹ đẹp k ạ
_Con gái mẹ đẹp lắm
_Liệu điện hạ có chú ý đến con k nhỉ?
_Nếu vậy quá phúc phần cho con rồi sẽ khó con ạ nên đừng nên mơ mộng,ngài ý là mục tiêu của các quận chúa và công chúa Thiên Giới nhưng…
_Nhưng sao mẹ
_Ngài ý nổi tiếng lạnh lùng con ạ tam cung lục viện ngài ý chưa hề ghé mong rằng khi đăng cơ chính thức có thể thay đổi…
_Con sẽ làm ngài ý thay đổi ( Linh với đôi mắt đầy khao khát )…khi ấy con sẽ dưới 1 người mà trên vạn người…
(N): Tôi bị họ giam vào 1 căn phòng tối om không chút ánh sáng …tôi đập cửa…
_Mau thả tôi ra các người là ai vậy tại sao lại nhốt tôi…( tôi sợ ngồi co ro lại)…mẹ ơi con sợ đây là đâu…mẹ ơi…mẹ đang ở đâu mẹ …( tôi vã mồ hôi sợ sệt)…
Ngũ vương gia đi tới gian phòng nơi Tịnh Như công chúa đang uống trà
Tịnh Như: Anh …sao để em chờ lâu vậy???
_Em học thuộc bài chưa
_Em học hết rồi mẹ nói cho em sang phủ của anh để chơi
_bên này thì có gì để chơi chứ
_Mẹ nói thi thoảng điện hạ qua đây chơi với Anh còn gì
_Điện hạ sắp đăng cơ k còn là Thái Tử như trước nữa nên k thể sang đây như trc dc
_Mẹ nói biết đâu em dc gặp điện hạ ở đây nên bảo em qua phủ anh ở luôn rồi
_Về đi về chuẩn bị cho ngày điện hạ đăng cơ
_Em chuẩn bị đến cả tháng nay rồi …anh là anh trai mà k đầu tư cho em gái gì cả
_Ngoài kia có biết bao quận chúa và công chúa tài giỏi hơn em ,anh k thê làm gì khác nếu Ngạc Phi k ưng em thì cũng bằng 0 ,anh nghĩ nếu dc thì tốt còn k dc thì thôi…
_Anh thật là …em sẽ dc …anh này điên hạ trông thế nào già hay trẻ ,ngài ý sống mấy ngàn năm rồi nhỉ ,sao k ai biết mặt ngoài người trong cung vậy…
_Điện hạ rất xấu xí ( Ngũ Vương Gia Cười)
_K đùa với anh nữa em sẽ ở đây …
Kẻ hầu: Vương gia tiểu thần đã điều tra cô gái đó là con người nhưng chưa hiểu tại sao lại có thể lên đây được…
_Thái độ cô ta thế nào
_Sợ sệt đúng với bản chất con người ạ
_Tại sao thần lực của ta lại k thể đưa cô ta về ,mau đưa cô ta ra hoa viên ta muốn trực tiếp tra khảo…
_Vâng thưa Ngũ Gia…
Tôi đang ngồi co ro cánh cửa mở ra…tôi được họ đưa ra ngoài…phía dưới chân tôi như là những áng mây vậy…tôi đang đứng trên mây…
Lính: Quỳ xuống ( họ đẩy tôi)…tôi ngồi lặng yên người mà họ gọi là Vương Gia đột nhiên hiện lên trước mặt tôi…
Vương Gia: Ngẩng mặt lên
_Tôi k có nghĩa vụ phải nghe theo anh ( a ta ngạc nhiên)
_ồ hay ghê cô k muốn về nữa sao
_Nếu tôi muốn mà anh k muốn thì lời tôi nói liệu có ích ( a ta vỗ tay)
_Hay thật ta ít khi tiếp xúc với con người nên thấy cô kì lạ chăng ,nói đi tại sao lại xuất hiện trong phủ của bổn vương
_Tôi k biết tôi cũng muốn về ( Vương gia nhắm mắt rồi mở ra)
_Ta k thể đưa cô về ta cũng chưa biết lý do tại sao mà khuôn mặt của cô ( tôi cúi đầu)
_Tôi là kẻ xấu xí nên xin ngài hãy mau trả tôi về lại hạ giới …
_Cô tạm thời hãy giúp việc trong phủ ở đây ngoài nhưng người như ta thì lính hay cung nữ đều k sử dụng thần lực dc ,bên ngoài cũng giống như con người vậy sẽ có nhiều điều xấu xảy ra …ta sẽ đi hỏi thêm xem sao rồi sẽ cho cô câu trl ( ông ta biến mất)…Tôi được cung nữ đưa đi thay đồ và tôi xin 1 chiếc khăn để buộc che khuôn mặt mình…mọi thứ ở đây cũng k khác gì con người …
Cung nữ: Cô mau ra phòng sách lau từng quyển sách cho Vương Gia
_Vâng ( tôi ra ngoài vô tình va phải 1 cô gái)
Tịnh Như: Ngươi đi kiêu gì vậy
_Tôi xin lỗi
_Sao ngươi lại che mặt ( cô ta với tay định giật khăn tôi né quay đi)
_Tôi xin phép đi trước
_Đứng lại chủ nhân chưa đi ai cho cô đi trước hả,ở đâu có cái kiểu như vậy ( đám cung nữ bên trong lo cho tôi) bỏ khăn ra ta xem kì lạ sao ngươi lại che mặt
Cung Nữ: Ngũ vương cho cô ý che mặt thưa công chúa
_im đi ta phải xem xem cô ta xinh đẹp hay xấu xí mà phải che mặt ,Điện Hạ có thể ghé qua bất cứ khi nào ta phải là người xinh nhất ( cô ta giật tôi hẩy tay)
_Xin cô tự trọng
_Sao cơ tự…tự trọng..giữ nó lại cho ta ( họ giữ cô ta tiến tới giật chiếc khăn xuống) eo ôi kinh khủng gì thế này …quái vật…ghê quá ta phải đi rửa tay…sao a trai ta lại tuyển cung nữ ghê vậy …người đâu đuổi nó ra khỏi phủ cho ta
Cung nữ: K dc đâu công chúa chờ vương gia về rồi
_Ai trái lệnh ta đuổi nốt ( tôi đỏ mắt nhưng k khóc 1 giọt nc mắt nào cầm chiếc khăn buộc vào)…
Tôi: Chị em ở lại tôi đi đây ,đừng vì kẻ xa lạ như tôi mà vạ lây…khi nào vương gia về nhắn với vương gia cố giúp tôi quay về…ngày mai tôi sẽ quay lại…
_Cô trúc bên ngoài nguy hiểm lắm cẩn thận nhé khi vương gia về tôi sẽ báo lại ngay chờ ở gần đây nhé
_Được rồi đừng lo ( tôi quay đi mới rơi nc mắt)…ra bên ngoài là 1 khu rừng…phủ của anh ta ở trong rừng…tôi vừa đi vừa thở dài…bà cụ đó và những thứ ở đây thật sự là thiên giới nơi có thần lực tà phép thật sao…tôi khát nước đi men theo ra bờ suối tôi vục nước uống…nước ở đây trong và mát thật…( tôi ngồi bên bờ suối bẻ cành cây ném xuống)…mình muốn về nhà….phải sao đây ( tiếng loạt xoạt phía sau)…tôi thấy loé lên như có con gì đang nhìn…( tôi quay lại rồi nuốt nước bọt khi thấy 1 con hổ)…tao ăn ở hiền lành k làm gì đâu mày cứ đi đường của mày đi ( con hổ bước nhẹ nhàng nó đang nhắm vào tôi,tôi đứng dậy ) mày cứ đứng đó nhé tao đi ,may k đi thì tao đi ( tôi quay chạy thật nhanh con hổ đuổi theo)…chạy đến mức k thể chạy dc nữa tôi ngã bệt xuống…con hổ chạy tới vồ lấy tôi ( tôi ôm đầu cơn gió rất nhanh ôm lấy tôi đẩy bắn con hổ)…
Vương Gia: Cô k sao chứ ( tôi tóm áo anh ta nói yếu ớt)
_Tôi sợ quá,cứ nghĩ chết rồi chứ ( khóc lớn anh luống cuống) sao anh đến muộn vậy ( Ngũ Vương Gia nín cười ) tôi suýt bị ăn thịt rồi…
_Dc rồi k sao rồi ( xoa xoa Trúc a ta cười khi Trúc vẫn sợ gào mồm lên)…khi về tới phủ Ngũ Vương Gia đưa cho Trúc chiếc khăn buộc che mặt…( tôi vội cầm lấy rồi buộc)
_Cám ơn anh
_Tôi đã đi hỏi rồi nhưng k ai biết đa số con người bán linh hồn cho người của Thiên Giới thì lại khác còn cô chỉ là 1 con người bình thương có lẽ chỉ có điện hạ mới biết
_Điện hạ là ai ở đâu để tôi đi hỏi
_Nếu ta có thể gặp dễ dàng thì đã k có chuyện rồi…ngày mai khi ngài đăng cơ ta có thể gặp và trao đổi xem sao…
_Vâng ở đây tôi thấy k dc thoải mái
_Tịnh như đã về rồi nên sẽ k có ai đuổi cô nữa hãy về nghỉ ngơi đi
_Vâng cám ơn anh phiền anh giúp tôi ,cụ già đó nói Thiên Giới gì đó tôi k tin giờ thì tôi tin rồi ( ỉu xìu quay đi)…
_Cô đã ăn gì chưa
_Chưa ( quay lại măt sáng long lanh)…
_Đi theo ta ( đi theo anh ta vào phòng ăn)
_Nhiều món quá có ăn được k ạ
_Ăn đi ( tôi bỏ khăn ra ăn ngon lành) anh k ăn ạ
_Chúng ta ăn và sinh hoạt cho có lệ vốn dĩ k đói không khát …
_À vâng còn tôi là con người mà nên rất đói và khát ( a ta cười)
_Nơi đây con người làm nô lệ rất nhiều nên cô k phải chỉ có 1 mình đâu …
_Vâng tại sao anh ở trên núi vậy
_Đây đâu phải núi
_Vậy đây là đâu ạ kp mở cửa ra là núi sao ạ
_Đó là vườn của ta ( vườn gì như rừng)
_Vậy còn cổng chính ở nơi khác ạ
_Đúng vậy cô đi nhầm cổng rồi ( tôi gãi đầu)…
_Tôi no rồi ạ cám ơn anh sau này khi có dịp xuống hạ giới liên hệ cho tôi nhé …ở dưới đó tôi rất giàu có và anh muốn ăn gì cũng dc ( tôi cười tươi ngũ vương lặng yên nhìn rồi quay đi)
_Cô mau về nghỉ đi mai ta sẽ hỏi điện hạ…
_Vâng ( tôi quay về nằm ngủ)…mình bh là đứa trẻ dù có biến mất cũng k ai mong…bà lão đó tại sao lại đưa mình đến đây…dù là đâu mình cũng chỉ muốn về nhà thôi…Hôm sau tôi cùng đám cung nữ chơi nhẩy dây phía sân sau…
(N): Ngũ Vương đi qua nhìn thấy Trúc đang dậy mọi người nhẩy dây ,ông ta cười nhẹ
Kẻ Hầu: 5h nữa mới đến lễ đăng cơ xin vương gia về nghỉ ngơi
_Ta biết rồi hãy đảm bảo Tịnh Như được lọt vào mắt Ngạc Phi
_Dạ thần hiểu mọi vc đã dc sắp xếp …còn cô gái kia thì sao ạ
_Ta k biết nhưng nếu cô ta có duyên với ta thì ta sẽ giữ lại…( Thấy Trúc buộc áo lên cổ để xông Phi ông ta cười lớn) lâu lắm rồi phủ ta mới vui đến vậy …
Tôi nhẩy xông phi đến rách cả quần …
Cung Nữ: Mệt quá ở chỗ em hay chơi môn này hả
_Đúng rồi chị em có đứa ban thân chiều chiều là buộc dây vào hai cái cây rồi chơi ( ý Giang)ở đây em thấy vô lo vô nghĩ,k bị áp lực gì cả
_Vậy ở đây đi về làm gì ở Phủ Vương gia có cái ăn lại đc hưởng không khí tốt
_Ơ các chị kp là tiểu thần ạ
_Không chúng tôi là con người thật ra chúng tôi đã bán linh hồn để dc sống mãi mãi
_Sống lâu quá cũng cô đơn lắm
_Mai điện hạ đăng cơ đấy ngoài phố đang thắp đèn chăng hoa hết rồi…
_Là lên làm vua ạ
_Đúng vậy ( tôi chợt nhớ tới Vương rồi lắc đầu)
_Người đó bn tuổi ạ
_Sống độ 8 ngàn năm rồi ( tôi lắc đầu)
_Thế kp rồi em có quen 1 người nhưng trẻ cơ ( họ cười)
_Tất nhiên rồi em sao có thể biết điện hạ dc chứ ,bọn chị đi dọn dẹp đây tối ra ngoài kia xem chăng hoa đèn nhé …
_Vâng ( tôi thấy rách toạc quần nhìn như cái bang)…ngẩng lên thấy ngũ Vương đang nhìn ông ta k cười chỉ nhìn…tôi ngại quay đi…
(N): Bên phủ lệ Quận chúa Linh đang quát người làm
_Eo phải thắt chặt thêm rộng vậy sao mà mặc dc ( Lệ quận chúa đứng ngoài cửa)
_Kìa con sao nổi nóng vậy
_Họ làm vậy hỏng hết chiếc váy rồi
_Để mẹ bảo họ sửa lại đừng giận sẽ mất xinh đấy
Kẻ hầu: Lệ quận chúa hiền từ bao nhiêu thì tiểu quận chúa tình ngược hẳn ( bên ngoài kẻ hầu bàn tán)…
Linh: Mẹ con muốn đeo bộ trang sức khác
_Được rồi mẹ sẽ bảo người làm chuẩn bị…( bà thở dài)
Tôi được cung nữ rủ ra ngoài ,đường phố như dưới hạ giới chỉ khác là k có nhà chỉ có sạp của các cô gái đang tết hoa thả xuống dòng suối…
Cung nữ:Ở đây chỉ có phủ của các vương tôn quý tộc thôi k có nhà dân đâu
_Uk ở đây đẹp thật tối được đứng nhìn các vì sao gần thế này thật đẹp…
_Trúc sao cô k bán linh hồn cho Vương Gia đi sẽ dc ở lại đây sống 1 cuộc sống vĩnh hằng
_Tôi muốn đến tuổi rồi ra đi k cần sống mãi mãi chỉ cần sống 1 đời đủ ý nghĩa là dc…
_Trời cô k có tham vọng sao…
_Tôi chỉ muốn gặp mẹ 1 lần rồi có chết cũng cam tâm…
_Mẹ cô hiện đang ở đâu ( trên trời nổ pháo hoa rơi xuống những bông hoa thật )
_Hoa thật sao
_Uk đây là Thiên Giới mà hoa thật đấy bên trong cung điện chắc rộn ràng lắm
_Nó nằm ở đâu vậy
_Xa ngàn dặm k có thần lực k thể tới đó…hoa đã rơi điện hạ có lẽ săp xuất hiện…ra kia xem đi ( họ chạy đi tôi lại gần bàn xin 1 ngọn đèn)…ra sông tôi ngồi ước được gặp lại mẹ và mong bố mẹ dù ở nơi đâu cũng phải luôn khoẻ mạnh…( tôi thả rồi té nc cho chiếc đèn trôi)…đèn trôi tôi cười thở nhẹ…quay sang nhìn bên cạnh 1 người đàn ông mặc vest đỏ choàng áo đỏ đang thả đèn ngay cạnh ta…anh ta mặt đeo mặt nạ còn tôi đeo khăn phút giây nhìn nhau…chiếc khăn của tôi bay ra…bay tới tay người đó …tôi sợ …anh ta đeo 1 chiếc mặt nạ trắng tinh …anh ta đưa ra ( ý tôi cầm lấy) …tôi chưa kịp cầm chiếc khăn tự động buộc lên mặt tôi gọn gàng…tôi ngạc nhiên ngẩng lên…người đó biến mất…
(N): Bên trong cung điện của vị Vua của Thien Giới tiếng nhạc ngân nga,nước được hứng từ những hạt sương mai để mời khách…luồng khí khiến khán phòng im lặng ( Linh hồi hộp) …
Linh: Mẹ ơi có phải
_Trật tự ngài ý đang đến…( những cánh hoa những chiếc rèm buông xuống)
Tịnh Như: Điện hạ của em
Vương Gia: Đừng nói gì lúc này hãy tỏ ra nhẹ nhàng nhất có thể …( hoa rơi nhẹ rơi)
Kẻ Hầu: Cung nghênh điện hạ nhập môn ( Tiếng vút các cung nữ cận vệ tản ra 1 người đàn ông đi tới)
Linh: Điện Hạ ( mắt long lanh)
Ngừoi đàn ông: Tiểu thần đại diện cho Chính Cung ( Linh ỉu xìu vì kp điện hạ) bắt đầu khai tiệc ( Ngạc Phi bước tới mọi người cúi đầu)
Ngạc Phi: Mọi người đừng đa lễ hãy cứ tự nhiên
Linh: Mẹ ơi Ngạc Phi đẹp quá vậy con trai người sẽ đẹp lắm đúng k ạ
_Đừng nói nữa con…
Đại Diện: Điện hạ xin người ban phước ( Mọi người ngạc nhiên ông ta đa ngồi sau tấm rèm từ bao giờ)…
Vua: Khai tiệc ( giọng nói vang trời)…
_Chúc điện hạ thiên an ngàn năm ( họ đồng thanh)…
Tôi đi về cứ suy nghĩ mãi về người đó
_Này mấy chị có thấy ai đeo mặt nạ trắng không
_Như nào cơ
_Đeo mặt nạ trắng k hở tí gì ra trên mặt ý
_Có phải hội hoá trang đâu trên này k có hội ý đâu
_K em vừa thấy mà
_Mơ ngủ à làm gì có ai chúng ta về thôi trc khi Vương Gia về
_Ơ nhưng mà em có nhìn thấy thật mà
(N): Tiệc suốt cả buổi Vua đều nhắm mắt
Ngạc Phi: Con k thích sao ,nhân tiện con gái của các vương tôn đều ở đây con chọn đi ( ông ta k nói gì biến mất)
_Thật là …mẹ chưa nói xong mà…
Vua đứng trên cầu nhìn dòng suối Ngũ Vương Gia đi tới cúi chào
_Điện hạ Thiên an
_Miễn lễ đi
_Tiểu thần có điều muốn xin điện hạ chỉ giáo…
_Ngươi cứ nói
_Trong trường hợp nào mà thần lực của thần k thể đưa con người về hạ giới dc ạ ( Vua cười lớn)
_Ngũ gia ngươi thật sự điên rồi sao
_Dạ tiểu thần thật sư muốn hỏi điện hạ
_Vạn vật yếu ớt nhất vẫn là con người tuy nhiên nếu k thể đưa con người trở về thì phải xem lại Ngũ Vương liệu có phải đang suy yếu
_Dạ k có thưa điện hạ thần lực của thần vẫn rất tốt…
_Ồ vậy thì thật sự kì lạ con người đó đến đây kp bán linh hồn cho ngươi rồi sao
_Dạ kp bán linh hồn cho thần ( vua bắt lấy cánh hoa rơi nhẹ nhàng …đã đứng dưới vườn cây của phủ Ngũ Gia)…
_Muốn trị bệnh phải xem người bệnh chứ
_Tiểu thần hiểu…( Ngũ Vương biến mất Vua đứng chắp hai tay ra sau lặng nhìn hoa rơi từ cây xuống)…chợt vua nghe tiếng cộp cộp phía sau thân cây…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!