Đánh Thức - Phần 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1004


Đánh Thức


Phần 7


Tôi đang nhặt đá khắc lên cây tên của tôi để làm kỉ niệm…Phan Thanh Trúc đã tới đây ( tôi cười rồi đập bộp bộp)
(N): Vua bước nhẹ nhàng ra …điều đập vào mắt ông ta là Trúc đang sắn ống quần ngồi khắc khắc …Trúc thấy Vua đúng lúc hầu nữ gọi
Hầu Nữ: Ngũ vương tìm cô đấy Trúc đang đâu vậy ( Tôi với tay kéo người đàn ông đeo mặt nạ trắng nấp sau cây)
Tôi: Này theo tôi về tận đây cơ à…suỵt ( tôi nắm chặt tay)…Ngũ Vương có lẽ tìm dc cách đưa tôi về rồi ,đừng chơi trò này nữa cậu cũng làm ở phủ này đúng không ,nếu k làm sao vào đươc ( tôi tháo khăn che mặt ra) tôi hơi xấu xí nhưng lúc nãy bạn nhìn thấy tôi rồi ,xin chào tôi là Phan Thanh Trúc ( cười tươi) tôi đi lạc tới đây ( cười ngu ngu)…bạn sao che mặt mãi vậy k muốn tôi nhìn thấy sao …k sao hết chào bạn nhé tôi đi đây ( tôi buông tay quay đi)
(N): Vua dơ bàn tay lên nhìn ông ta có vẻ hoảng vì sự vô tư quá đỗi của Trúc…
Tôi chạy ra sân Ngũ Vương xuất hiện
Ngũ Vương: Đi đâu vậy có tin tốt đây Điện Hạ đang ở đây
_Thật ạ vậy tốt quá rồi ( ra tới nơi thấy 1 người đang ngồi là người đeo mặt nạ đó)
Vương gia: Điện hạ tiểu thần xin lỗi đây là cô gái loài người đó ạ ( Ông ta quay ra nhìn tôi đứng yên) còn làm gì đấy quỳ xuống ( Giật tay tôi còn tôi đơ người)…
Vua: Miễn lễ
Tôi: Người là điện hạ ạ
Ngũ Gia: Vô lễ ai cho ngươi hỏi vậy
Vua: K sao …ngũ gia hôm nay căng thẳng vậy lớp trẻ phải thoải mái lên chứ…
_Dạ vâng ( tôi nghe tiếng rất quen)
Tôi: Xin hỏi điện hạ tên gì ( trời nổi sấm chớp)
Ngũ Gia: Cô chán sống rồi ( Vua dơ tay)
_Ta biết tên ngươi rồi còn ngươi thì chưa như vậy k phải phép nhỉ,ở đây ngươi là khách ta là Hoàng Vương ( sấm chơp đoàng tôi ngã khuỵ)…
Ngũ Gia: Điện hạ xin đưng giận
Vua: Ta đâu có giận trong mắt các ngươi ta là kẻ đáng sợ vậy sao
Tôi: Chắc kp đâu chắc có nhầm lẫn ( tôi lắc đầu tiếng vang lên của Sâu Già)
Sâu Già: Điện hạ ơi chàng ở đâu ( sét đánh thẳng vào sâu già anh ta bò tới chân Vua) kìa người đưng nóng tiểu thần đa mệt mỏi lắm điện hạ biết không ( biến thành con sâu ôm lấy chân vua) …
Vua: Đúng lúc thật gặp lại bạn cũ đi
_Dạ ai vậy ( Sâu già nhìn sang tôi nhưng che mặt) tiểu thần k quen ( vua búng tay khăn che của tôi bay ra,sâu già đơ người)…cô Trúc phải cô không???( vua ngay từ lần thấy Trúc ông ta đã nhìn thấy quá khứ của cô và nhận ra)…
Tôi với vội chiếc khăn che mặt đi
Sâu Già: Điện hạ xin hãy tha cho cô ý
_Ngươi đã cứu cô ta 3 năm trước
_Điện hạ tiểu thần có lý do của mình mà
_Im miệng ta đã xem lại quá khứ đó rồi yêu con người thật dơ bẩn ( tôi cười lớn)
Tôi: Dơ bẩn ( Sâu già bịt mồm tôi ,tôi gạt)…bây giờ anh đã trở về như ban đầu và anh nghĩ đó là dơ bẩn nhưng đối với tôi đó là cả 1 kí ức…tôi đợi chờ …tôi mong ngóng để nói răng tôi cũng thích anh ( Vua quay đi) nhưng tôi biết khi đó anh nhất thời mà thôi…
Vua: Ngũ Vương giết cô ta đi ( Ngũ Vương ấp úng)
sâu Già: Đừng điện hạ tiểu thần xin điện hạ ,dù là nhất thời nhưng xin điện hạ hãy tha cho cô ý…( Tôi đứng dậy)…
Tôi: Tôi sẽ k thích anh nữa ,tôi hứa đấy dù có thế nào tôi cũng k yêu anh nữa,kẻ máu lạnh…( gió lớn lên vua người rực lửa lao tới tóm lấy Trúc)
Sâu Già: Điện hạ đừng cô Trúc k có tội lỗi ở thần ….
Ngũ Vương: Rốt cuộc cô gái đó là ai…
Anh ta tóm tôi lên trên không trung lửa đang thiêu tôi…tôi cười …
_Tôi hy vọng anh sẽ tìm thấy người anh yêu …
_Ngậm miệng ( nước mắt tôi rơi)
_Thấy anh thế này là tốt rồi ,tôi là kẻ k còn gì cả nên có chết cũng sẽ không ai thương tiếc đâu…( Trúc bắn vào cây ngọn lửa trói lại)…
Sâu già: Đừng xin người cô Trúc là 1 cô gái hiền lành tốt bụng ,chuyện Đánh Thức người là do tiểu nhân k tốt…cô Trúc mau xin điện hạ đi …
_Sâu già thi thoảng xuống chơi với Giang nhé ( tôi cười rồi ngất lịm trong đống lửa)…
Khi tỉnh dậy tôi đã thấy nằm ở nhà tiếng nói vang lên
Ngũ Vương: Tỉnh rồi sao
_Vâng tôi về rồi ạ
_Ta đã cứu cô khi điện hạ bỏ đi ta đã cứu cô
_Cám ơn anh nhưng số tôi chết hụt nhiều quá rồi
_Hãy bán linh hồn cho ta đi
_Là sao ạ
_Chỉ cần cô bán linh hồn cho ta,ta sẽ giúp cô tìm mẹ ( tôi ấp úng)…
_Cái nay…
_Ta về đaY cứ suy nghĩ cho kĩ rồi hãy trl ta…( ông ta biến mất)…tôi dậy đầu tóc bơ phờ nhìn gương soi mặt xấu xí …1 tháng trôi qua đến ngày trăng tròn Ngũ Vương sẽ tới…ông ta đã cứu mình mình làm gì để trả ơn đây….hôm nay là ngày 14 đang ăn cơm nhìn ảnh gia đình tôi bật khóc…1 chiếc bàn ăn lớn 1 căn nhà lớn nhưng con cô đơn lắm bố mẹ ạ …( gục đầu xuống bàn khóc cánh cửa bật ra)
_Ngẩng mặt lên ( Giọng phụ nữ tôi ngẩng lên là 1 pnu)
_Người…người là
_Ta là Ngạc Phi ( tôi bật dậy)
_Ngạc Phi là ai ạ ( bà ngẩn tò te dùng tà thuật nhấc bổng tôi lên ra gần chỗ bà) ta là mẹ của Hoàng Vương ( tôi luống cuống)…
_Vâng vâng mời bác ngồi cháu đi pha trà
_K cần đâu ngồi xuống đi ,mặt bị lửa bén hả trước ta nhìn xinh xắn cơ mà
_Vâng cháu bị tai nạn
_Ta sẽ chữa cho là khỏi đơn giản ( bà vuốt tóc ra sau)
_Nhưng tại sao bác lại giúp cháu vậy ( sâu già xuất hiện)
Sâu Già: Ta đã đi chim lợn cho Ngạc Phi sau khi ủ mưu bàn bạc tính toán đã quyết định đón cô lên Thiên Giới
_Làm gì vậy ( tôi tròn mắt)
Ngạc Phi: Sâu Già đã nghe thấy ngũ vương nói muốn con bán linh hồn cho ngũ vương
_Vâng
_Con biết bán linh hồn là thế nào k
_Dạ không
_Sâu già đưa con bé đi lên ta nói sau
_Ơ cháu đi lên đó làm gì ạ
_Lên ta đào tạo đi ( bà kéo tôi ôm ghế )
_Không cháu k đi đâu ( Sâu Già kéo 1 chân )
Sâu Già: Đi ,,,đi nào ( tôi bám chặt ghế)
_Không bác gái con lên đó làm gì ạ
_Nhỏ này bướng ghê dùng vũ lực ( chớp cái tôi ngất lăn quay)…thấy buồn buồn ở ngực tôi mở mắt ra thấy có người đang đo ngực …vôi bật dậy…
_Các người là ai vậy ( bên ngoài tấm rèm tôi thấy có người đang ngồi uống trà)…
Ngạc Phi: Xong chưa lâu thế sao
_Dạ đo xong rồi ạ ( tôi trong trạng thái k mặc gì)
Tôi: Làm gì đây ạ
_Con ngực to được đấy
_Ý con hỏi cái khác cơ ạ sao lại đưa con lên đây
_Lên giúp ta xíu ta nhờ con chút việc
_Vc gì lại liên quan đến ngực to nhỏ ạ…
_Thì là việc ấy ấy mà ( tôi đơ người)
Kẻ Hầu: Ngạc Phi Ngũ Vương muốn gặp người
_Ồ đến rồi nhanh hơn ta nghĩ nói ta đã đi nghỉ rồi ,con lại đây ( tôi đi tới bà lấy gương) con muốn để gương mặt này mà sống sao
_Dù sao con cũng k có gì để mất nữa
_K lẽ mất ấy rồi
_À không bác nghĩ gì vậy con chưa có bạn trai mà
_Làm ta hết hồn,đùa thôi ta nghe nói ngũ vương nói con muốn tìm mẹ
_Vâng nhưng con kb mẹ con còn sống hay là…
_Ngũ Vương k thể tìm mẹ cho con,cậu ta nói dối đấy
_Thật vậy ạ nói dối con để làm gì ạ
_Cậu ta muốn có linh hồn con 1 linh hồn thuần khiết k bị vẩn đục khi đó thần lực của nó sẽ mạnh hơn…dù nó có tu luyện thêm đi nữa cũng k thể bằng con ta được nhưng ta muốn linh hồn con thuộc về thằng bé
_Cháu xin phép đi về ( nhắc đến anh ta tôi quay đi luôn)
_Ơ này chưa gì đã từ chối rồi
_Gặp anh ta sẽ lại giết cháu mất
_Ai nỡ giết chứ trc ta k hiểu nhưng nghe sâu già kể biết đâu cháu làm thay đổi nó
_Thay gì dc ạ
_Nó k chịu cưới vợ
_Thì sao ạ
_K lẽ dòng dõi quý tộc nhà ta đến đời nó tịt ư
_Cháu là con người mà
_Con người chỉ k dc danh phận thôi chứ vẫn sinh con được mà
_Bác nói gì vậy cháu chưa kết hôn mà
_Có ngươi sẽ giúp cháu biết mẹ đang ở đâu
_Ai vậy ạ
_Điện hạ nó biết mọi thứ
_Thôi cháu sợ gặp anh ta lắm cháu xin phép
_Ta sẽ giúp con khỏi mặt nếu có ngày gặp lại mẹ của mình con cũng sẽ để mẹ con nhìn thấy con trong bộ dạng này hay sao…
_Bác giúp con thật ạ
_Uk lại đây ( bà dắt tôi ra sân sau hái những búp hoa cúc thổi lên mặt tôi)…tôi cảm thấy đau rát khó chịu….đến khi bác đưa tôi ra trước mặt nước tôi sờ lên mặt…
_Cháu hết rồi ( tôi cười tươi ôm bà) cám ơn bác
_Được rồi chuyện nhỏ mà xinh lắm ( bà vỗ mông) thế bh xong rồi trả ơn ta đi
_Bác cần gì ạ con giàu lắm
_K ta cần cái khác
_Là gì bác cứ nói ( bà cười đểu đểu tôi sởn da gà)…
_Ta cần cháu sinh con cho con trai ta ( tôi đơ ngươi buông thõng tay đã bị đưa vào thế)
_Cháu xin phép ( bà kéo tay)
_K đi dc đâu nhé giúp ta và giúp chính bản thân con nó có thể tìm mẹ của con chỉ bằng cái nhắm mắt thôi…
_Nhưng anh ta k yêu cháu mà cháu xin từ chối
_Vậy nói chuyện vs nó bảo nó lấy vợ cho ta
_Gặp lần nào anh ta giết cháu lần ý rồi sao mà dám chứ ạ
_K giết đâu ai lại nỡ giết con chứ
_Anh ta làm 2 lần rồi
_Con muốn gặp mẹ của mình không?( tôi ấp úng) cộng vơi việc trả ơn ta k làm ư chỉ là nói chuyện thôi biết đâu nó giúp con tìm mẹ
_Chỉ là nói chuyện thôi ạ nếu anh ta có gì bác ứng cứu con ngay nhé
_Dc rôi yên tâm ( 10 p sau bà mặc cho tôi bộ váy ngủ đỏ chót hở 9/4)
_Đi nói chuyện mà mặc vậy ạ,con k làm đâu ( bà xua)
_Ấy còn áo choàng mà ( bà choàng áo)
_Đang xuân mà bác mặc thế bất tiện lắm
_Đâu có con đi xa bh ,Sâu già điện hạ đang ở đâu ( Bà hỏi r nghe qua lời của gió bà cười rồi chớp mắt tôi đã ở nơi tuyết gió vù vù) Chịu khó nghe con nó đang cho gấu ăn ở Bắc Cực ( tôi lầm bầm rét run người đi theo dấu chân gấu trên tuyết)…thấy mấy con gấu trắng chạy còn anh ta mặc áo sơ mi trắng mỏng quần trắng…trong khi mình chơi 3 lớp áo thì mặc thế kia mà k lạnh sao…tôi đi lật đật thụt trên tuyết rồi đơ ra k nhấc nổi chân …tôi gọi lớn
_Cứu…( tôi vẫy tay)…anh ta quay ra nhìn mái tóc rũ trong cơn gió tuyết tôi đứng đơ người nhìn …chết dở hắn đẹp trai quá ( tôi cười 1m)…sao trc k để ý nhỉ…( a ta quay đi cho gấu ăn k thèm cứu tôi cố nhấc từng chân lên)…chạy ra chỗ có con gấu nó xồ đến tôi ngã kềnh ra …( gấu trèo lên tôi nó liếm mặt)…tôi buồn cứ cười khúc khích…ều đừng hôn tao chứ tao còn chưa hôn ai đâu đấy…( tôi đi ra chỗ cái thùng cá đẩy vua) Tránh ra nào ( tôi lấy cá ném)…gấu chạy theo …tôi đùa đến nỗi mệt nằm vật ra ( quên nhiệm vụ chính)…
(N): Vua nhắm mắt anh ta nhìn thấy mẹ anh ta đón Trúc …tất cả…Vua mở mắt cười nhẹ…
Vua: Mẹ thật ấu trĩ…( Nhìn con gấu cắn áo Trúc đang nô Vua thở dài)…
Tôi: Này anh tôi biết mặt anh rồi nhưng k noi đâu với lại chuyện cũ đừng có hơi tí là giết tôi nhé ( Vua biến mất)…ơ này …anh k đưa tôi về thì tôi về bằng gì ( Bão tuyết ngày 1 lớn gấu chui vào hang tôi chạy theo)…
(N): Vua trở về thay đồ rồi ngồi thổi sáo …vọng sang cung Ngạc Phi
Ngạc Phi: Sâu già đâu rồi xuất hiện đi
Sâu Già: Dạ có thần sao điện hạ đang ở Bắc cực mà
_Chắc mới về
_Còn Trúc đâu,k lẽ nó để lại ở đó
_Chắc …( Sâu già mếu) chắc thế thật rồi để thần đi đón ( Ngạc Phi Cản)
_Ta phải liều 1 phen
_Người biết tính điện hạ mà liều gì cô Trúc sao chiu được
_Hãy hiểu cho ta ,ta k ngờ tính cách con mình lại đến mức như hiện tại…nếu nó thật sự k động lòng thì số phận cô gái đó coi như đã đến lúc k thể sống…
Tôi ôm gấu mẹ rét run lên…lông mày tôi dường như tuyết cũng đang đóng băng lại…tao còn chưa làm nhiệm vụ nữa…lạnh vậy mà chú mày ở được sao…( tôi xoa xoa tay)sao chưa ai đến đón mình vậy…
(N): Vua mời Ngạc Phi qua dùng cơm
Ngạc Phi: Điện hạ hnay lại có nhã hứng dùng cơm sao
_Người k thích ăn cùng con sao
_Đâu có mẹ thích mà ,con này ở đây chỉ có hai mẹ con nên mẹ sẽ k xưng điện hạ nữa nhé
_Mẹ cứ tự nhiên
_Con có quên thứ gì k ( Ý nhắc)…
_K có con sao có thể quên gì dc
_Ví dụ quên 1 cô gái chẳng hạn ( Vua đặt đũa)
_Mẹ dùng đi ( Vua đi ra sau anh ta lấy trà uống mặt biến sắc)…
Tôi có lẽ sắp chết…cảm giác nhịp tim k còn đập nữa …tôi cố hát cho gấu nghe hơi thở yếu ớt rồi mặt tái đi tay tím lại…
(N): Vua vẫn ngồi uống trà anh ta bàn bạc chuyện với các tiền bối còn Sâu Già và Ngạc Phi đi ra đi vào…
Sâu Già: Cô trúc sẽ chết mất
_Ta nói rôi ta phải liều …phải liều ( bà lo lắng)…
lát sau Vua họp xong anh ta nhìn ra ngoài và nghe đoạn hội thoại của Sâu già và Ngạc Phi
Sâu Già: Cô Trúc có lẽ mất mạng rồi trời ơi sao đây ( Vua nắm chặt tay biến mất)…đến hang động anh ta ngạc nhiên khi hai chú gấu che cho Trúc …Trúc nằm như 1 cái xác thấy Vua đến gấu nhổm dậy liếm vào mặt Trúc…
Vua: Ngươi thích cô ta sao ( Hỏi con gấu,gấu rơi nước mắt) …Vua bế Trúc lên người Trúc cứng đơ ( trở về cung anh ta bỏ hết đồ của Trúc ra rồi thả xuống hồ nóng bế Trúc đứng dưới hồ)…
Tôi mở mắt yếu ớt …tôi vẫn cười nhẹ
_Cuối cùng anh cũng đến đón tôi rồi ( Vua lặng yên k nhìn Trúc)…tôi muốn hỏi anh nhiều thứ lắm mặc dù biết tôi k thể hỏi…nhưng em luôn nhìn trời cao khoảng trời yêu mà em lỡ dành cho anh,sợ mây đen quyện thành bão giông tố kéo đến khi đó em sợ sẽ phải xa anh ( tôi rơi nước mắt) em yêu anh…( vua nhắm mắt )…
_Ta không thể yêu cũng k muốn yêu dĩ vãng đã qua hãy để nó mãi là dĩ vãng khi đó ta k phải là ta nên tình cảm đó vô nghĩa…( Tôi vẫn cười rồi ngất lịm buông tay ra khỏi người vua)…trước khi nhắm mắt tôi đã biết càng xa lánh thì định mệnh sẽ vẫn đẩy lại…em chỉ mong có thể thấy anh sống bình yên vậy là đủ rồi….
(N): Cung của Lệ Quận Chúa đang tất bật cho việc Linh nhập cung
Linh: Mẹ ơi ai đã tiến cử con vậy ạ
_Do ông của con có công nên ngạc Phi ưu ái con cho con nhập cung ,mẹ thật sự lúc này k muốn con đi
_Tại sao vậy mẹ
_Điện Hạ là người k bh động lòng đó là sự thật k thể thay đổi,ở cạnh ng đàn ông k có tình cảm sẽ chỉ đau khổ…
_Con sẽ chiếm lấy trái tim người mẹ đừng lo …
Phía bên Phủ Vương Gia anh ta ngồi lặng yên người làm bưng trà ra anh ta hất đổ
_Tại sao …tại sao các người luôn chiếm mất những thứ ta thích…linh hồn của cô gái đó nhất định phải là của ta…
Tịnh Như: Anh em vừa dc gọi vào cung…Ngạc Phi chấm em rồi
_Hãy tự lo liệu sao cho tốt
_Anh đừng lo cho em em sẽ mang thai và là niềm tự hào cho gia tộc
Ngạc Phi đi đi lại lại
Sâu Già: Chết rồi
_Sao
_Thần qua đó k thấy cô Trúc đâu nữa
_Vậy thì con bé đâu ( Hầu gái chạy vào)
Hầu Gái: Phu nhân hnay các quận chúa nhập cung
_Sao lại nhập cung đúng lúc này,ai …ai chọn chúng ( Sâu già và đám cung nữ lừ mắt Ngạc Phi ấp úng) tại sao nhìn ta như vậy
Sâu Già: Chính người nói chọn họ còn ai trồng khoai đất này
_Là ta ư thôi xong rồi ( Ngạc Phi ôm đầu)…
Tôi mở mắt thấy đang nằm trên cây…nghe tiếng sao vi vu tôi dụi mắt thấy người quấn mỗi cái khăn mỏng…tôi hét lên
_Quần áo của mình đâu rồi ( xoay xoay ngã nhào xuống tôi nhắm mắt thấy chạm đất an toàn mở mắt thấy Vua anh ta bế tôi 1 tay ,tay kia cầm sáo) quần …quần áo của tôi đâu rồi ( nói vấp đĩa )
_Ta không biết ( câu trl chán nhất năm)
_Anh kb thì ai biết ( quát lớn hoa rơi xuống vừa nhặt cánh hoa rơi trên bụng tôi ,tôi nhặt rồi gài lên tóc anh ta) hoa đẹp ( vua ngạc nhiên bất giác ông ta đặt Trúc xuống bắt lấy cánh hoa rất nhanh rồi gắn thành 1 vòng hoa nhỏ ông ta đội lên đầu Trúc ( rồi biến mất)…tôi nhìn xuống mặt hồ…đẹp thật ơ nhưng mà đây là đâu lại bỏ tôi lại à…tên điên kia…( ngó 4 xung quanh toàn hồ nước)…Sâu già xuất hiện
Sâu Già: Đây rồi cô đây rồi con quỷ ngta lo muốn chết…
_Này vòng hoa này điện hạ làm cho tôi đấy
_Xạo
_Thật tôi xạo làm gì…
_K tin đâu đừng hòng bịp tôi nhé tôi ngây thơ vẫn trong trắng lắm …( tôi đập vai)
_Mau tìm quần áo cho tôi đi ( tôi ngồi bên hồ tâm sự về cuộc đời mình cho Sâu Già nghe chợt có tiếng khóc dưới hồ) ai khóc vậy
_Ngạc phi chứ ai đang nghe đấy,k ngờ số cô khổ vậy tôi cứ nghĩ khổ khi bị điện hạ làm tổn thương nào ngờ…
_Mà sao tôi thấy trong ánh mắt anh ta k có chút cảm xúc nào vậy…có gì xảy ra trước đó k
_Cái đó hỏi Ngạc Phi tôi chỉ là kẻ hầu mới nên k thể biết dc …
_Thật sự điện hạ có thể biết được mẹ tôi ở đâu sao
_Có gì trong trời đất mà điện hạ k biết chứ cô thử hỏi người đi
_Tôi sợ anh ta lại giết lắm
_Tôi nghĩ k đâu cô thoát chết 3 lần rồi ngài ý sẽ k làm lần nữa đâu từ giờ cô ở đây vs tư cách là nữ nhân sướng nhé ( tôi vả trán)
_Cho tôi về đi k thèm chức ý
_Thế có muốn gặp mẹ k ,cô k định trả ơn Ngạc Phi vì đã giúp cô trở lại xinh đẹp sao?
_Tôi…tôi kb được…
_Đi thôi về cung thôi Ngạc Phi đang chờ ( vưa về cung thấy mọi ngừoi chạy như tên bắn)
Cung nữ: Ra xem các quý nhân đi nghe nói toàn xinh đẹp như tiên luôn…
Sâu Già: Xinh gì sao bằng Trúc điên đươc
_Này biệt hiệu ý có từ bao giờ đấy có đổi ngay k
_Đổi là gì
_Trúc xinh ( tôi cười tủm Sâu già ôm mồm nôn oẹ)…
_Đi ra xem đi
_K tôi đói lắm
_Họ là tình địch đấy ra xem kẻ địch chứ
_No no tôi là tôi ,ai tranh giành đâu mà ( mồm nói Sâu Già kéo tôi đi)…
Ra tới nơi thấy Ngạc Phi ngồi trên cao cười nhẹ nhàng…các cô gái tiến vào tôi chợt thấy 1 cô gái rất xinh và rất giống Linh…len theo dòng ngươi tôi chạy lại gần hơn để xem…nhạc ca hát vũ công nhảy múa và cô ta cũng đang nhẩy múa …
Ngạc Phi: Điện Hạ bận sẽ k ghé nên chúng ta cứ bắt đầu khai tiệc đi ( tôi cố nuốt nước bọt tiến lại gần hơn vì k tin vào mắt mình)…rồi buông thõng tay khi thấy Linh đúng là cô ta…trên đầu cô ta gài chiếc trâm mà bố tôi đưa…tôi nắm chặt tay tiến ra phía dòng người nhẩy múa…( Sâu già kéo tay)
Sâu Già: Đi đâu vậy điên à ra đấy thêm phiền phức…
_Tôi nhất định phải ra đo ( tôi gạt tay sâu già chạy ra đó tôi chỉ) Linh là mày đúng không ( cô ta đang múa vội sợ hãi dừng lại) đúng là mày rồi mày đã hại chết mẹ rồi vẫn sống nhởn nhơ đc ( mn xì xào)
Ngạc Phi: Sao Vậy có chuyện gì vậy ( Tôi tiến xuống tóm tay cô ta)
_Đi mau theo tôi về quỳ trước mộ mẹ mà ăn năn hối hận đi ,k đúng loại như mày k hề ăn năn hối hận ( tôi tát bốp cô ta kêu như bị ức hiếp)
Linh: Ai đó lôi cô ta ra đi chuyện gì vậy cô điên sao ,tôi là quận chúa sao lại đi quen con người dc
_Mày chối bỏ giống loài mà kb nhục chiếc trâm của tao ( cô ta giữ chặt chiếc Trâm) mau trả cho tao ( tát bốp vào mặt Linh)
Ngạc Phi: Dừng lại đi ( Ngạc Phi kéo tôi lại)
Đại Thần: Tại sao có con người ở đây tại sao lại dám làm nhục quận chúa chứ phải xử cô ta….
Tôi giật chiếc Trâm cô ta giữ chặt
_Buông ra cây trâm của tôi ( cánh hoa xoẹt qua bàn tay tôi chảy máu Vua từ trên đáp xuống đất chiếc mặt nạ màu đỏ)
Đại Thần: Điện hạ thiên an ngàn năm ( quỳ sụp)…
Ngạc Phi: Trúc con có sao k ( Vua giữ tay Ngạc Phi)
Vua: Mẹ đang mất tư cách là người đứng đầu hậu cung đấy ,người đâu 1 con người phàm lại dám làm nhục tiểu quận chúa giam cô ta lại,k có lệnh của ta k ai dc thả cô ta…
Ngạc Phi: Kìa điện hạ con bé phải sao mới vậy sao k suy xét hỏi
_Dù thế nào đi nữa cô ta vẫn là người sai ( Linh đẩy mạnh tôi ngã ra)
Tôi: Mau trả chiếc trâm đó cho tao nhanh
Linh: Cô thật điên đây là đồ của mẹ tôi mà ,tại sao lại có lòng tham vậy chứ tôi có thể cho cô món khác mà
_Mày đừng giả nhân nghĩa nữa ( tôi lao tới tay chảy máu ròng vua giữ tay)
Vua: Lần này k ai có thể xin cho cô đâu
_Trong đời tôi giây phút này k còn gì quan trọng ngoài chiếc trâm đó cả…đó là tất cả đối với tôi ( tôi nc mắt lã chã nhìn anh ta,anh ta buông tay)
_Giam cô ta lại ( Linh ngất xỉu)…
Đại Thần: Điện hạ cô ta đã phạm thượng nên..
Vua: Cứ theo luật mà làm
Ngạc Phi: Con thật sự làm vậy sao?
Vua: Mẹ cũng hãy về đóng cửa tự kiểm điểm đi ( Vua biến mất)…
Tôi bị đưa xuống dưới hồ nước sâu …họ trói và đánh tôi
Lính:Dìm nó tiếp khai ngay mục đích muốn hại quận chúa…
_Tôi k sai ( họ cầm vật nhọn đâm liên tiếp vào ngón tay tôi)…mẹ ơi ( tôi bật khóc đau đớn) mẹ ở đâu
(N): Lệ quận chúa đang thêu bỗng kim đâm vào tay
Kẻ hầu: Người có sao k ạ
_Bé Trúc vào cung an toàn chứ
_Dạ rất ổn ạ
_Sao lòng ta lại thấy xót ruột như vậy chứ…
Tôi mồm ộc máu nằm bất động dưới Thuỷ Cung …họ thả rắn ra
Linh: Rắn độc con người như ngưoi k sợ mới lạ ( rắn cứ bò đến tôi)…tôi viết bằng máu lên sàn…
” Đông sang hoa rơi cây cỏ mong
Người đến gọi chim quay trở về”…
(N): Ngạc Phi bị phong ấn k thể ra ngoài
Ngạc Phi: Nếu con bé thật sự chết con sẽ ân hận cả đời con biết không ,mau để ta ra nhanh lên điện hạ ( Vua ngồi bên chính cung nắm chặt tay ông ta nhắm mắt)..
Sâu Già: Thuỷ cung tra khảo nổi danh khó sống dù là thần tiên huống chi con người,điện hạ xin điện hạ hãy rủ lòng
_Rốt cuộc cô ta là gì mà câc người bảo vệ đến vậy ,cô ta k sai vậy ta sai sao ( Sau già quỳ)
_Điện hạ k sai thần sai,hãy để thần đưa cô ý trở về…sẽ k để cô ý gặp người nữa…
_Ngươi lui ra đi ( Ông ta hất tay sâu già văng ra ngoài) ….
Tôi nhìn đàn rắn bò ,,,tôi đã sai rồi ,anh ta k phải người mà tôi từng yêu…yêu là như thiêu đốt tim gan mỗi khi ai kia lạc bước…( đám lính hô lên)
Linh: Xin vương gia quay về người đang làm chúng tôi khó xử
_Ta chỉ cần đưa cô gái đó đi r sẽ đi ngay
_Điện hạ có lệnh k có lệnh của người thì k ai dc thả cô ta ra
_Ta k cần biết tránh ra ( Vương gia hất đám lính dùng thần lực kéo Trúc về phía anh ta rồi quàng Trúc lên vai mồm Trúc k ngừng chảy máu) ta sẽ cứu cô …cố lên
( N): Vua đang thổi sáo ông ta dừng lại rồi lừ mắt vụt biến mất…Ngũ Vương Gia chạy trong gió…nhanh như chớp bỗng dưng lại khi thấy Vua đang đứng cùng lính trong chiếc áo choàng đen Vua quay lại cười nhẹ
_Ngươi dám trái lệnh ta
_Tiểu thần xin điện hạ ban cô gái này cho thần
_Ồ ngươi yêu rồi sao ,yêu con người chẳng phải phủ ngươi có rất nhiều hầu gái xinh đẹp sao ,tại sao lại thích tù nhân của ta vậy…cô ta cũng rất bt mà
_Tiểu thần thích cô gái này ( Vua nhếch mồm xoa tay đám lính biến mất ông ta bỏ mặt nạ ra đi tới gần )
_Ngũ Gia ta và cậu hiểu rõ về nhau nhất mà hôm nay nể tình cũ đặt xuống và đi đi
_Tiểu thần thật sự cần cô gái này ( Cánh hoa khẽ đâm xuyên qua tay Ngũ Gia a ta khuỵ)
_Lần đầu tiên ngươi thay đổi vì 1 cô gái có đáng k? ( Vua cười lớn tóm lấy Trúc rồi biến mất theo cánh hoa)
Ngũ Gia: Không…điện hạ…( anh ta nắm chặt tay)…Tôi đang mơ đến mẹ của mình mơ dc mẹ chơi bóng cùng…mẹ ơi…con nhớ mẹ ( Trúc khóc dẫy dụa)…Vua tóm tay Trúc…) mẹ ơi đừng bỏ con …con cô đơn lắm ( vua xoa trán các vết thương lành lại)…ông ta nhìn vào hồ nước dòng chữ mà lần đầu Trúc gọi ông ta dậy Trúc ghi lại bằng máu của chính mình…
Sâu Già: Điện hạ thần sẽ đưa cô ý đi ,cô gái này chịu nhiều tổn thương lắm điện hạ ơi xin người thương tình…( Vua lặng yên)
_Cô gái này không hẳn là con người nếu là con người đã chết rồi,ngươi ngu đến mức k nhận ra sao ( Sâu già ngạc nhiên nhìn Trúc,Vua ôm Trúc biến mất)…về Bắc Cưc vào hang động ông ta đặt Trúc cạnh những con gấu ,gấu liếm tay Trúc)…Tôi mở mắt thấy Vua đang ngồi ở cửa hang thổi sáo bản nhạc buồn…tôi đi ra ngồi cạnh rồi cười tươi…
_Chào buổi tối ( Ông ta dừng thổi sáo khi Trúc vẫn cười nụ cười rạng rỡ) lạnh quá ( tôi xoa xoa tay rồi áp lên má ông ta) ấm rồi ( cười tươi) tôi lại sống rồi ( vua kéo tay choàng khăn lên tôi) bên ngoài hang đá tuyết vẫn rơi còn tôi đang nằm trong lòng của vị vua uy quyền…bất giác khi đó tôi ôm lấy ông ta mùi hương hoa trên người ông ta rất ấm áp Vua ngại dừng thổi sáo)…thế này sẽ ấm hơn…trước đi học nhé tôi chịu rét giỏi nhất lớp lạnh tuyết rơi như vậy mà tôi vẫn mặc quần đùi nhé…quen Giang bạn thân nó có bạn trai rất sớm hay cãi nhau mỗi lần cãi nhau là nó đòi giết tên đó nhé ( kể đủ thứ chuyện Vua thở dài)…rồi sau đó tôi vào rừng gặp anh và sâu già cho 2 ng ở nhờ rồi là …
_Đủ rồi nói vc chính đi
_Tôi muốn hỏi anh mẹ tôi còn sống hay đã ( chưa nói đã khóc)
_Còn sống
_Thật sao ( tôi ôm mồm) vậy bà có khoẻ không có nhớ đến tôi không anh có thể giúp tôi gặp mẹ k?
_Ta chưa giúp ai điều gì
_Sao người đâu mà xấu tính vậy chúng ta trao đổi đi tôi có tiền anh giúp tôi gặp mẹ ( a ta k thèm trl) vậy anh muốn gì
_Linh hồn của ngươi ngoài thứ đó ra ngươi chẳng có gì cả…
_Cho anh linh hồn được tôi đồng ý
_Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa
_K có gì phải suy nghĩ cả tôi đồng ý luôn
_Vậy rằm tháng sau hãy đến ( đang nói Trúc nằm vào lòng)
_Đừng giết tôi nữa nhé ,tôi ngủ đây ( nói xong đã ngủ lăn quay )…vua bế về phòng đắp chăn rồi biến mất…. Hôm sau tôi tỉnh thấy Sâu Già đang ngồi cạnh giương) ôi giật mình
_Cpi khăn gói quả mướp lên đường
_Ô hqua anh ta nói là giúp tôi tìm mẹ mà…
_Có lệnh rồi đưa cô về hạ giới
_Tên khốn đó nuốt lời ( Sâu gia bịt mồm)
_Chết ở cái mồm tạm thời vê đi đã rồi tính…( sâu già lôi tôi đi)
_Anh ta đồng ý tôi bán linh hồn cho anh ta mà
_Cái gì cô đồng ý rồi
_Uk
_Ngạc Phi ơi ( vụt xuất hiện sau lưng tôi giật mình)
Ngạc Phi: Ta nghe thấy rồi này hẹn nhau bao giờ bán ( bán linh hồn mà như mớ rau ở chợ)
Tôi: Nghia là bán hồn cho anh ta khi ngủ chứ gì đơn giản ( Ngạc Phi và sâu già ngẩn người)…
Sâu Già: Người chưa nói vs cô ý về vc bán linh hồn sao ạ
_Định nói mà quên mất ,Trúc nay bán linh hồn kp là bán hồn k đâu ,mà tất cả mọi thứ của con sẽ thuộc về người mua bao gồm cả…( bà đánh vần mãi k xong)
_Cả gì ạ …
_Cả việc đấy đấy ý
_Đấy đấy là gì ạ
Sâu Già: Là bị chén ý khổ lắm nói mãi k xong ( Ngạc Phi đạp xông Phi sâu già) …
_Vậy con xin phép rút lại lời và cáo từ mẹ con vẫn sống tốt con nghĩ vậy là đủ…sâu già đưa tôi về đi…( Sâu già đưa tôi về)…tôi vội thu xếp hành lý ra nước ngoài…mình phải ra nước ngoài…
Thư ki: Cô chủ mặt cô
_Cpi vé cho tôi đi Nhật khẩn cấp nhé
_Vâng…( tôi ôm đầu )…Sao hôm qua mình còn ôm hắn cơ chứ nị…điên rồi…điên rồi …người mình thích là chàng trai năm ấy hiền dịu với nụ cười toả nắng…kp hắn…( tôi ra sân bay vội vàng)…tới Nhật gặp Giang tôi sướng hét loạn lên
Giang: Mặt khỏi rồi sao
_Uk khỏi rồi
_Sao đột nhiên sang đây vậy
_Thích thì sang đi trốn đấy ( tôi về biệt thự kêu ngươi dán bùa khắp nơi)…ổn rồi cám ơn mọi người…giờ có thể kê cao gối ngủ rồi…1 tháng trôi qua hnay là ngày trăng tròn…tôi nhìn trăng nghĩ tới mẹ…mẹ còn khoẻ ở đâu đó là con vui rồi mẹ ạ ,mà quên sao Linh nó lại ở trên ý dc nhỉ…con bé độc ác ý…
Giang: đi chơi đi
_K hnay tao k ra ngoài đâu
_Xì dạo này bị ma ám à mà dán bùa gớm vậy…
_Còn hơn cả ma
_Đi đi hôm nay lễ hội hoa đấy mang bùa theo là được mà…
_Mang theo là dc nhỉ ( tôi dán bùa khắp mặt trong áo khoác) …ra tới gốc cây có khắc tên tôi và anh ta năm đó…tôi cúi đầu …có lẽ tất cả sẽ là 1 kỉ niệm đẹp…
Giang: Nhẩy nào ( tôi và Giang hát hò dưới cây hoa vui vẻ) mình hợp nhau đến như vậy thế nhưng k phải là yêu ( Bạn trai Giang đang đứng trc mặt tôi đá chân)
_Sến quá đấy ( dưới sông mọi người vỗ tay khi tiếng sáo vang lên tôi quay lại rồi buông thõng tay tắt nụ cười)…
Giang: Sao như gặp phải ma vậy ( Vua đang ngồi dưới thuyền thổi sáo trong chiếc áo sơ mi đen)…bùa k có tác dụng ư ( G cười)
_Uk k có tác dụng ( Vua dưới thuyền dơ tay ra)
Vua: Trăng rằm đã tới ta đến để lấy linh hồn ngươi ( ông ta mặt lạnh tanh nhìn tôi)… phải sao đây tôi đã trót tráo đổi 1 sự ngu dốt nhất cuộc đời chăng?….cánh hoa vẫn vậy luôn nhẹ rơi quanh ông ta….
_
_
_
– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN