Trình Dập cấp tốc đuổi tới bến tàu.
Sau khi xuống xe, anh nhìn thấy Giản Ninh đang đứng trong gió đêm, sợi tóc bị thổi bay bay, cô ngắm nhìn mặt biển, ánh mắt như biết kể chuyện, giống như những nữ chính phong tình vạn chủng thập niên 80 90, mỗi một cử chỉ đều đẹp như thế.
Nhận thấy được có người nhìn mình chằm chằm, Giản Ninh quay lại, thấy là Trình Dập, khẽ nhếch miệng, không cười cũng không có chào hỏi, đứng đó chờ anh đến.
Trình Dập thấy vẻ mặt của cô hơi ủy khuất, mỉm cười, đi nhanh tới.
Anh đứng ở trước mặt cô, “Như thế nào đột nhiên nhớ tới rồi bảo tôi xuất hiện vậy?”
Giản Ninh ngẩng đầu nhìn anh, cô không biết anh không chịu nói cho chính mình về chuyện Mr.
K, có thể có chuyện gì khó nói hay không, vì cố gắng không xúc phạm anh, cô cúi đầu suy nghĩ, lại ngẩng đầu lên, ánh mắt càng thêm sáng rõ hỏi: “Tôi muốn hỏi anh một vấn đề, anh không có nghĩa vụ phải trả lời tôi, cho nên anh có thể chọn không trả lời tôi, như thế từ nay về sau tôi cũng không phải vướng mắc vấn đề này nữa.
Nhưng nếu anh đồng ý trả lời, tôi hi vọng anh có thể nói cho tôi biết sự thật.”
Trình Dập không thể tưởng được là vấn đề gì, có thể để cô phải rào trước đón sau như vậy, mang theo nghi hoặc gật đầu.
Giản Ninh hít sâu một hơi, ánh mắt sáng như ngọn đuốc, “Anh có phải là Mr.
K hay không?”
Trình Dập ngẩn ra, không nghĩ tới cô muốn hỏi lại là chuyện này.
Anh kỳ thật không quá coi trọng thân phận Mr.
K này, nhưng về chuyện này chính anh đã từng lừa gạt cô, mà cô lại cực kỳ thích Mr.
K, cho nên lúc này sắc mặt Trình Dập có chút ngưng đọng.
Giản Ninh nín thở chờ đợi câu trả lời của anh, nhìn gió biển thổi tung sợi tóc trên trán anh, liền giống như sự phiêu bạt ở trong lòng mình lúc này.
Trình Dập đút hai tay vào túi quần, “Ừm” một tiếng, lại trả lời rõ ràng: “Đúng vậy.”
Trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt Giản Ninh cực kỳ phức tạp, có kích động, có buồn bực.
trong trẻo như mây đen, Trình Dập vô cùng may mắn khi không có nhìn thấy sự thất vọng ở trong mắt cô.
Giản Ninh kích động tiến lên một bước, bắt lấy tay áo của anh hỏi: “Vì sao anh lại gạt tôi.”
Lúc lơ đãng cổ tay cô quẹt qua mu bàn tay của Trình Dập, lạnh như băng, đoán chừng cô đã đứng thật lâu ở bến tàu này.
Lập tức Trình Dập cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người cô, áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể anh, đồng khởi khoác lên trên người Giản Ninh.
Giản Ninh quả thật lạnh, trong nháy mắt bị ấm áp bao phủ, khiến ánh mắt cô nhìn anh cũng mềm mỏng đi vài phần.
Hai tay Trình Dập nắm lấy hai vai cô, giọng nói dịu dàng giống như tuyết mùa xuân bị gió xuân hòa tan, “Thực xin lỗi, tôi không nên lừa dối em.”
“Lần đầu tiên tôi nghe em nhắc tới Mr.
K là lúc nữ chính của “Chuyện cũ Dân Quốc” còn chưa có quyết định.
Khi đó tôi không biết em là thật sự thích những cảnh quay trước kia của tôi, hay là vì tranh thủ nhân vật mà tận lực lấy lòng tôi, bởi vì sự ngờ vực vô căn cứ trong lòng tôi, nên tôi mới không thảo luận sâu hơn về vấn đề này với em.”
“Về sau lại nhắc tới bộ điện ảnh này, là sau khi tôi té xỉu, lúc đó là em chăm sóc tôi.” Anh nói tới đây thì ngừng lại, tình cảm dành cho cô bộc lộ qua ánh mắt không chút nào che dấu, “Từ đó trở đi, tình cảm tôi đối với em không giống như trước nữa.”
Hai mắt Giản Ninh trợn to, không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên thổ lộ.
Hay tay Trình Dập nắm lấy bả vai Giản Ninh, ngón cái nhẹ nhàng mà xoa nắn, giống như tâm tình lúc này của anh, rõ ràng cực kỳ bình tĩnh, lại vì nguyên nhân áp lực tình cảm đã lâu, mà có chút không bình tĩnh.
“Vì thế trong lòng tôi tham lam nghĩ muốn thông qua thân phận Mr.
K này, nghe được em nói những lời thích tôi.”
Giản Ninh đỏ mặt, quay đầu đi không nhìn đi, “Anh vì sao lại đột nhiên nói cho em biết những thứ này?”
Giữa hai người cũng chỉ còn một bước nữa, lúc này Trình Dập lại tiến lên trước nửa bước, “Từ trước đến nay anh vẫn luôn hi vọng một nửa kia là người ngoài giới, cho nên mặc dù đối với em có cảm tình, cũng không dám tiến lên phía trước một bước, sợ lặp lại con đường của cha mẹ anh.
Hôn nhân trong làng giải trí có quá nhiều thử thách.”
Giản Ninh nhìn anh một cái, “Sao anh lại nghĩ nhiều như vậy?” Vừa mới có cảm giác đã có thể nghĩ đến hôn nhân rồi…
Trình Dập tự giễu cười cười, “Thật có lỗi, chưa được sự cho phép của em đã nghĩ nhiều như vậy quả thật không lễ phép.
Chỉ là anh rất coi trọng gia đình, cho nên gặp được người trong lòng, theo bản năng đều suy xét đến vấn đề này.”
Giản Ninh biết những chuyện thời thơ ấu Trình Dập phải trải qua, cho nên cô có thể lý giải được cách nghĩ của anh.
Cô cúi đầu, nhìn đôi giày cao gót cọ cọ trên phiến dưới chân, nhỏ giọng hỏi: “Vậy…!Anh như thế nào…!Đột nhiên nghĩ thông suốt rồi hả ?”
Trình Dập lại tiến lên phía trước nửa bước, hai người lúc này chỉ cần một động tác, có thể ôm nhau rồi.
Anh cúi đầu nhìn cô, có thể cảm giác được nội tâm chính mình lúc này đang nóng cháy, “Lần trước em đi tham gia “Đại Minh Tinh đến đây” , nói rằng em nguyện ý vì tình yêu của mình buông tha sự nghiệp, cho nên anh cảm thấy được tương lai của chúng ta kỳ thật rất tốt đẹp.
Chờ em sau hai năm nữa, không muốn quay phim, chúng ta liền…”
“Đợi một chút, ” Giản Ninh cắt ngang lời của Trình Dập, ngẩng đầu hỏi anh: “Anh bảo tôi lấy việc buông tha sự nghiệp làm điều kiện tiên quyết để ở bên cạnh anh, anh mới đồng ý suy xét ở bên cạnh tôi à?” Cô cảm thấy cách nghĩ của anh cực kỳ buồn cười, nhịn không được cười lạnh một tiếng, hai tay đẩy ra, lui về phía sau một bước.
Trình Dập không nói chuyện, xem như chấp nhận.
Giản Ninh thất vọng vô cùng, cởi ra áo khoác của anh, ném lên trên người anh.
Tiếp theo cô quay đầu nhìn về phía mặt biển, đưa tay từ trên trán ra sau đầu, vuốt tóc, sau đó nói rõ ràng với anh: “Tôi sẽ làm diễn viên cả đời, nếu như quá thời không được làm nữ chính thì sẽ diễn vai nữ phụ, về già diễn không được phụ nữ trẻ thì sẽ diễn mẹ, diễn bà nội.
Tóm lại, tôi sẽ không buông tha sự nghiệp.”
Nói xong, cô bước qua Trình Dập đi về phía trước.
Ánh mắt Trình Dập có vẻ cực kỳ ngoài ý muốn, xoay người nhìn bóng lưng cô rời đi, lớn tiếng hỏi: “Chẳng lẽ ngày đó những lời em nói trong tiết mục đều là tràng diện (kịch bản diễn)?”
Giản Ninh dừng bước, quay đầu lại, “Không, lúc ấy lời tôi nói thật tâm nói.
Cái gì là tình cảm chân thành? Là tình cảm có thể cho anh không để ý đến tính mạng của mình.
Đối mặt với người yêu tối đến mức này, tôi nghĩ tôi sẽ nguyện ý hy sinh mọi thứ của tôi.
Nhưng thật xin lỗi, anh đối với tôi mà nói chỉ là một người đàn ông có thiện cảm, hơn nữa đến giờ thiện cảm tôi đối với anh đã không còn chút nào rồi.”
Nói xong, cô tiếp tục đưa lưng về phía Trình Dập rời khỏi, đi vài vài bước, cô lại dừng lại, nói với Trình Dập một câu cuối cùng: “Tôi tin tưởng người đàn ông có thể khiến tôi yêu đến không màng sống chết, nhất định người đó sẽ không bắt tôi buông tha thứ tôi yêu.”
Lúc này Giản Ninh thật sự rời đi, để lại một mình Trình Dập ở bến tàu chịu đựng gió lạnh.
Ngày hôm sau Trình Dập không đi Trục Ảnh, ngồi ở trên sàn nhà, nhìn ra ngoài cửa sổ hút thuốc lá.
Lý Dao ngồi trên cửa sổ, dùng ánh mắt không hiểu ra sao nhìn anh, “Cậu ngốc à? Nào có người nào theo đuổi con gái nhà người ta lại đi nói thật hết như cậu?”
Anh ta bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thở dài nói “Cậu chính là bị những cô bạn gái dịu dàng ngoan ngoãn trước kia của cậu nuông chiều đến hư rồi, bây giờ gặp phải Giản Ninh tác phong cứng rắn liền kinh ngạc rồi.”
Lý Dao chắp tay, cười nói: “Thế nhưng Giản Ninh cũng thật có khí phách nha, bình thường trông mềm yếu hiền lành, gặp phải vấn đề nguyên tắc thì một chút cũng không nhượng bộ.
Tôi ngưỡng mộ cô ấy!”
Trình Dập hung hăng trợn mắt nhìn anh.
Ở trong điện thoại Giản Ninh cũng kể lại việc này với Dương Hi, lại vẫn dặn dò cô ấy: “Về sau sắp xếp công việc ở bên ngoài studio, cô giúp tôi liên lạc với anh ta đi, toàn bộ tôi đều nghe theo công ty sắp xếp, nhưng tôi không muốn để ý đến anh ta nữa !”
Dương Hi say rượu vừa mới tỉnh, ngồi ở trên đầu giường xoa xoa huyệt thái dương, có một nói một, “Tôi cảm thấy một người đàn ông có thái độ rõ ràng với tình cảm của mình, có trách nhiệm với hôn nhân của mình là chuyện tốt.
Anh ta cảm nhận được trong lúc đó giữa hai người có vấn đề không giải quyết được, liền dừng lại đúng lúc, còn hơn so với loại đàn ông lừa gạt tình cảm cùng thanh xuân của phụ nữ, sau cùng lại vứt bỏ họ là cặn bã.
Nhưng ngược lại hiện giờ cô kích động như vậy, có phải hay không bởi vì cô cảm thấy anh ta không đủ thích cô, cho nên mới tức giận như vậy?”
“Mới không phải vậy!”
Cô kiên quyết không thừa nhận!
**
Thời gian tới khi bấm máy “Ánh trăng động lòng người” vẫn còn một tháng.
Tất cả các cốt truyện diễn biến của bộ phim đều quay xung quanh nhân vật của Giản Ninh, cô đoán rằng sau khi bấm máy, ít nhất hai tháng cô cũng không thể rời khỏi đoàn làm phim.
Mặc dù sẽ có một hoặc hai ngày nghỉ giữa chừng, nhưng thời gian cũng không đủ để cô về thăm nhà một chút.
Cho nên thừa dịp trước khi bấm máy còn rảnh, cô về quê một chuyến trước thăm ba mẹ…
Ba Giản làm một bàn thức ăn ngon, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, Giản Ninh cũng cùng ba uống chút rượu.
Sau khi ăn xong cơm chiều, người một nhà ngồi ở trên ghế sofa xem tivi, tiết mục đang phát sóng là “Phi Thành Vật Nhiễu”.
Mẹ Giản nhớ tới khi con gái bà đưa bọn họ ra nước ngoài năm ngoái, sau khi nhận được điện thoại của ai đó liền cười đến ngây ngất, lập tức nhịn không được hỏi: “Ninh Ninh à, hiện nay con có bạn trai không?”
Giản Ninh ngã vào ghế sofa đơn, xem tv nói: “Không có ạ.”
Mẹ Giản “A” một tiếng, trên mặt tràn đầy thất vọng, “Vậy bây giờ con có thích ai không.”
Người trong lòng? Không có! Hiện tại cô một chút cũng không thích Trình Dập nữa rồi !
“Không có.” Cô trả lời mạch lạc lại rõ ràng, quay đầu nhìn mẹ Giản nói: “Hoàng hậu nương nương, bản công chúa cảm thấy được chính mình còn nhỏ, còn chưa tới lúc đàm hôn luận gả.
Người đừng sốt ruột thay con quan tâm việc này như vậy…”
Mẹ Giản bĩu môi, vô tình phơi bày sự thật trước mặt cô không thương tiếc, “Con cũng sắp 25 rồi, còn nhỏ cái gì? Bạn học hàng xóm học cùng tiểu học với con con cũng đã sinh rồi.”
Giản Ninh không kiên nhẫn “Ồ” một tiếng, quay đầu nhìn về phía ba cô, “Phụ hoàng, người thay nhi thần nói một câu đi!”
Ba Giản vừa hạt dẻ cười vừa nói: “Ba cảm thấy mẹ con nói đúng.”
Giản Ninh vò đầu bứt tóc, “Hai người vẫn nên tán gẫu chuyện công việc với con đi.”
Mẹ Giản nghĩ thầm rằng, bọn họ đóng phim bà lại không hiểu, chỉ biết xem, tán gẫu cái gì? Sau đó bà lại nghĩ, có phải bởi vì cô là diễn viên, là người của công chúng, cho nên không tiện tìm đối tượng hay không?
Tiếp theo, bà quay đầu nói với chồng mình: “Ba đứa nhỏ này, Ninh Ninh không biết sốt ruột, chúng ta không thể mặc kệ con bé.
Hai chúng ta đều hỏi một chút đồng nghiệp cùng bạn bè xem, xem nhà ai có đối tượng tốt thì giới thiệu một chút.”
Ba Giản lập tức cầm điện thoại ra, “Được!”
Một tuần sau, trong phòng họp của Trục Ảnh vừa mới họp xong về kế hoạch của bộ phim “Ánh trăng động lòng người”.
Trong phòng hội nghị chỉ còn lại Trình Dập, Lý Dao cùng Dương Hi, cùng nhau nghiên cứu một chút vài vấn đề còn chưa có quyết định chính xác.
Di động của Dương Hi đặt trên bàn vang lên, là Giản Ninh gọi tới.
Cô thấy Trình Dập cùng Lý Dao đang bàn bạc, chính mình tạm thời không tiện nghe, liền mang theo tai nghe bluetooth, muốn nghe xem Giản Ninh nói với mình cái gì.
Không ngờ cô lại quên kết nối với bluetooth trước khi nhận điện thoại, giọng nói của Giản Ninh được phát ra trực tiếp từ loa ngoài – –
“Dương Hi! Tôi kể cho cô nghe! Gần đây tôi thật là bị ngược mà! ! ! Cô đoán xem sau khi tôi về nhà, ba mẹ tôi đã làm chuyện gì? Bọn họ lại có thể sắp xếp cho tôi đi xem mắt! Trời ơi, người nào tôi cũng không thấy tốt…”
Giọng nói Giản Ninh vang vọng ở trong phòng hội nghị.
Trình Dập đang thảo luận vấn đề cùng Lý Dao liền dừng lại, cả người cứng ngắc nhìn di động của Dương Hi.
Dương Hi cùng Lý Dao không hẹn mà cùng im lặng, đồng thời nhìn Trình Dập.
Sau một lát, Trình Dập giống như tướng quân trên chiến trường ban bố quân lệnh, nói không cho cự tuyệt: “Thông báo Giản Ninh ngày mai liền trở lại! Nữ chính trước khi khai máy sao có thể rảnh rỗi như vậy!”
Tiếp theo, anh nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng họp, để lại hai người Lý Dao cùng Dương Hi đang nhịn cười.
Có sự sắp xếp công việc, nhất định Giản Ninh sẽ không chậm trễ, sau khi nhận được thông báo từ Dương Hi, lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay lại thành phố A.
Sau khi quay về, cô ngồi ở trong văn phòng Dương Hi, nhìn đến lịch trình mà công ty sắp xếp cho mình có thể chất thành núi, thở dài nói, “Trời ạ, đây là muốn tôi mệt chết sao?”
Dương Hi uống một ngụm trà lài, khí định thần nhàn nói: ” Nữ chính trong “Ánh trăng động lòng người” là biên tập viên của Fashion Magazine, cho nên hiện tại sẽ sắp xếp cho cô làm người mẫu cho các tạp chí khác nhau.
Cô đừng thấy số lượng nhiều, chỉ tốn thời gian nhưng không mất quá nhiều sức lực.”
Trước khi Giản Ninh quay về, Dương Hi đã suy nghĩ tường tận, sau cùng quyết định vẫn không nên nói cho Giản Ninh, chuyện cô đi xem mắt đã bị Trình Dập biết rồi.
Không phải sợ cô ấy trách tội chính mình, mà là bây giờ quan hệ giữa cô ấy cùng Trình Dập quá mẫn cảm, Dương Hi sợ chính mình mù quáng tham gia cuối cùng lại biến khéo thành vụng.
Vì thế sau khi Giản Ninh quay về, ở dưới mí mắt Trình Dập, bận rộn đến mức hoàn toàn không có thời gian đi xem mắt.
**
Sau khi “Ánh trăng động lòng người” bấm máy được một tuần, ba Giản cùng mẹ Giản sắp xếp nghỉ đông trước, cùng nhau tới đoàn làm phim thăm dò.
Sau khi Trình Dập biết tin, vừa vặn ngày mai phần diễn của Giản Ninh không nhiều lắm, quyết định cho Giản Ninh nghỉ một ngày, để cho cô ở cùng cha mẹ.
Chập tối.
Trình Dập quay xong cận cảnh cuối cùng của ảnh đế trong phân cảnh này, đang ngồi tại trước màn hình nhỏ, cúi đầu xem kế hoạch chuyển phân cảnh.
Lý Dao đi đến ngồi xuống bên cạnh Trình Dập, đốt điếu thuốc, liếc mắt nhìn anh, “Cậu vẫn còn có tâm tư ở chỗ này xem phân cảnh?”
Trình Dập ngẩng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Lý Dao đưa cho anh một điếu thuốc, “Cậu biết chuyện ba mẹ Giản Ninh tới thăm đoàn làm phim rồi hả ?”
Trình Dập nhận lấy điếu thuốc, “Biết, tôi còn cho cô ấy một ngày nghỉ.” Anh suy nghĩ, cho rằng chính mình bắt được trọng điểm trong lời Lý Dao nói , “Có phải cậu cảm thấy tôi nên nhân cơ hội này đi làm quen với ba mẹ cô ấy hay không ?”
Lý Dao lắc đầu cười cười.
Trình Dập thấy anh cười đến vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, càng ngày càng nghi hoặc.
Vì sao cha mẹ Giản Ninh tới đoàn làm phim, Lý Dao lại có dáng vẻ đang xem kịch vui?
Lý Dao nói: “Ba mẹ Giản Ninh mang đến một người thanh niên tuổi còn trẻ, nghe nói là muốn giới thiệu cho Giản Ninh quen biết.”
Trình Dập nhíu mày, dùng ánh mắt để gầm thét: Cái gì? !
Anh ném kế hoạch chuyển phân cảnh cho phó đạo diễn, liền đứng lên đi ra ngoài.
Lý Dao hỏi anh, “Này, cậu đi đâu vậy?”
Trình Dập cũng không quay đầu lại nói: “Đi ba mẹ cô ấy ăn cơm!”
Lý Dao vội vàng đứng lên, theo sau, “Tôi đi với!”.