Sau khi Trình Dập dặn dò phó đạo diễn chuyện ở trường quay xong, liền vô cùng lo lắng đi ra ngoài studio, nhắn WeChat cho Giản Ninh.
Trình Dập: “Đang ở đâu vậy?”
Giản Ninh nhìn ba với mẹ ngồi đối diện vẻ mặt cười dịu dàng.
Giản Ninh: “Đang cùng cha mẹ ăn cơm.”
Trình Dập: “Gửi định vị cho tôi, tôi muốn mời cha mẹ em ăn cơm.”
Giản Ninh lại quay đầu nhìn đối tượng xem mắt của mình giống như cá hồi trên bàn đồ biển.
Giản Ninh: “Cám ơn anh, lần sau đi.”
Trong lòng Trình Dập vốn sốt ruột, lần này Giản Ninh lại từ chối, để cho anh nghĩ đến chẳng may Giản Ninh cùng đối tượng xem mắt thân cận nhau thì làm sao bây giờ?
Trình Dập: “Cha mẹ cô bình thường đều phải đi làm, lần sau không biết khi nào thì mới có thể quay lại tham quan.
Tôi phải nắm chặt cơ hội, cảm tạ bọn thật tốt đã sinh ra được một người có thiên phú nghệ thuật như vậy.”
Giản Ninh bị anh trêu nở nụ cười, bắt đầu do dự có nên gửi định vị cho anh hay không.
Qua khoảng một phút đồng hồ, Trình Dập lại vẫn không nhận được hồi âm, trong lòng càng thêm sốt ruột, giống như anh đến trễ một giây, Giản Ninh liền cùng đối tượng xem mắt thân quen hơn một chút.
Trình Dập: “Nhanh lên!”
Giản Ninh bị giọng điệu thúc giục của anh làm cho khó chịu.
Giản Ninh: “Liền không nói cho anh.”
Trình Dập gửi xong liền hối hận, nhưng không đợi thu hồi lại tin nhắn, Giản Ninh đã hồi âm lại rồi.
Anh gãi gãi đầu, tiếp tục ấn điện thoại.
Trình Dập: “Đừng làm loạn.”
Một câu “Đừng làm loạn” giống như hai người bọn họ đang liếc mắt đưa tình vậy.
Lúc này Trình Dập lơ đãng không nề hà sủng nịch, để cho trong tim Giản Ninh như bị phỏng, đầu óc loạn lên.
Cô đơn giản nhét di động vào trong túi, làm bộ nhìn không thấy.
Trình Dập thấy Giản Ninh vẫn không hồi âm lại cho mình, lông mày vặn đến độ có thể thắt lại rồi.
Lâm Vân nhìn từ đàng xa thấy Trình Dập cùng Lý Dao, đi lên chào hỏi.
Lâm Vân: ” Anh Trình Dập ca, chế tác Lý, hai anh muốn ra ngoài sao?”
Lý Dao nghe được xưng hô Lâm Vân gọi Trình Dập, mày kiếm nhíu lại, nhìn về phía Trình Dập.
Trình Dập thấy ánh mắt Lâm Vân cùng người khác không giống: “Nhìn thấy Giản Ninh sao?”
Lâm Vân nghe anh lại nhắc tới Giản Ninh, trong mắt vừa nhìn chợt lóe lên, cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngẩng lên, vẻ mặt vô hại nói: “Em mới vừa từ bên ngoài trở về, gặp được chị Ninh Ninh đang cùng ba mẹ chị ấy còn có một anh chàng đẹp trai lịch sự đi cùng, họ đi tới nhà hàng Nhật Liêu rồi.”
Trình Dập vừa nghe đến hai chữ “anh chàng đẹp trai”, ánh mắt đều đã đỏ, vội vàng nói tiếng cám ơn, liền đi thẳng đến Nhà hàng Nhật Liêu.
Lý Dao không vội rời đi, cười hề hề hỏi: “Tại sao cô không gọi tôi là anh Lý Dao vậy?”
Lâm Vân chớp mắt: “Tôi cùng anh Trình Dập quen biết từ nhỏ, lúc tôi còn nhỏ vẫn luôn gọi anh ấy như vậy.”
Lý Dao giống như không tin lắm liền “A…” một tiếng.
**
Bên trong nhà hàng Nhật Liêu, không khí có phần xấu hổ.
Rõ ràng trước đó cha mẹ Giản Ninh vẫn chưa giới thiệu hai người với nhau, nếu không cũng sẽ không chọn nơi yên tĩnh như thế này làm địa điểm lần đầu gặp mặt.
Nam nữ chưa từng quen biết nhau khi gặp lần đầu tiên dễ ngại ngùng, nếu như chung quanh náo nhiệt hơn, bọn họ cũng có thể thả lỏng một chút, thế nhưng hiện tại…
Giản Ninh nhìn đĩa cá sashimi* trên bàn, cảm thấy được bầu không khí xung quanh mình cũng giống như những miếng sashimi này, lạnh băng và dễ vỡ.
*Sashimi: Là một món ăn truyền thống Nhật Bản mà thành phần chính là các loại hải sản tươi sống.Sashimi được cắt thành từng lát mỏng có chiều rộng khoảng 2.5 cm, chiều dài 4 cm và dày chừng 0.5 cm, nhưng kích cỡ có thể khác nhau tuỳ vào loại nguyên liệu và người đầu bếp, ăn cùng với các loại nước chấm như xì dầu, tương, các loại gia vị như wasabi, gừng và một số loại rau nhất là tía tô, bạc hà và củ cải trắng bào sợi hoặc một số loại tảo biển
Cha mẹ Giản Ninh nhìn nhau, cũng không biết nên xử lý loại tình huống này như thế nào.
Trong lúc gió lạnh đang thổi khắp phòng thì có người gõ cửa.
Cửa vừa mở ra, mọi người nhìn về phía cửa thì thấy là đại băng sơn Trình Dập cùng Lý Dao ở phía sau anh đang cười phất tay chào hỏi.
Giản Ninh kinh ngạc hỏi: “Sao các anh lại ở chỗ này?”
Trình Dập không có trả lời cô, khẽ nâng cằm, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh chàng xem mắt bên cạnh cô.
Người đàn ông đeo mắt kính, lịch sự, mặc áo sơmi kẻ sọc màu xanh lam, nhìn thấy Trình Dập xuất hiện, ánh mắt sáng lên, rất nhanh lại khôi phục như thường.
Trình Dập tự mình giới thiếu với cha mẹ Giản Ninh nói: “Chào chú dì, cháu là Trình Dập, đạo diễn bộ phim lần này của Giản Ninh.”
“Cháu là nhà sản xuất Lý Dao.”
Cha mẹ Giản Ninh nhìn thấy lãnh đạo của con gái, vội vàng mời hai người bọn họ ngồi cùng.
Trình Dập cùng Lý Dao một trái một phải ngồi xuống cạnh cha mẹ Giản Ninh, bên trái Trình Dập là Giản Ninh, anh bất mãn liếc mắt nhìn Giản Ninh một cái, lại quay đầu khách khách khí khí rót rượu cho cha Giản.
Kỳ thật Trình Dập không cần tự giới thiệu, những người đang ngồi cũng đều biết anh là ai.
Lúc đầu cha mẹ Giản Ninh nhìn thấy anh còn có chút khẩn trương, nhưng thấy thái độ anh có lễ lại cung kính, còn luôn khen ngợi Giản Ninh, Giản Ninh nghe thấy cũng nhịn không được ghé mắt, cha mẹ cô cũng dần dần thoải mái.
Mọi người trở nên sôi nổi, không khí trong phòng cũng không còn ngượng ngùng nữa.
Lý Dao là người tích cực nhất cải thiện không khí, anh ngồi ở bên cạnh mẹ Giản, luôn nói bà tuổi trẻ xinh đẹp, một mực kiên trì gọi bà là chị, dỗ cho mẹ Giản vẫn luôn che miệng cười.
Trình Dập quan sát một lúc, Giản Ninh cùng đối tượng xem mắt của cô ngồi cạnh nhau, nhưng mỗi người đều cố gắng dịch thân thể về phía mép bàn, khoảng trống ở giữa khiến người cao lớn như anh ngồi vào cũng không có vấn đề gì.
Điều này làm cho tâm tình của anh cảm thấy thoải mái, quay đầu chuyên tâm tấn công bố vợ tương lai của mình, cố gắng tạo ấn tượng tốt ban đầu.
Cha Giản uống ly rượu lót bụng, máy hát liền mở ra rồi.
Ông lôi kéo Trình Dập nói: “Ninh Ninh nói muốn làm diễn viên, ngay từ đầu tôi cùng mẹ con bé cũng không xem trọng, nhưng nghĩ rằng chỉ cần con bé thích là được, không nghĩ tới con bé thật đúng là không chịu thua kém.
Những chuyện này đều phải cảm tạ đạo diễn Trình lúc trước tuệ nhãn biết châu (có mắt nhìn người), cho Ninh Ninh nhà chúng tôi cơ hội!”
Trình Dập cùng cha Giản cụng chén một cái: “Cũng là Giản Ninh giúp đỡ cháu, bộ phim trước cô ấy diễn rất tốt, khiến cho phim nhận được rất nhiều lời khen, chúng cháu mới có thể nhận được giải thưởng.”
Cha Giản nghe xong trong lòng cảm thấy rất vui, nhưng đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại thở dài: “Hiện tại cho tới lúc này tôi cùng mẹ con bé đều không lo lắng chuyện công việc của nó, mà giờ là lo lắng vấn đề cá nhân của con bé.
Cậu thấy đấy, con bé cũng lớn rồi mà ngay cả một cậu bạn trai cũng chưa có.
Chúng tôi lo con bé sẽ giống những nữ minh tinh khác, đều bốn mươi năm mươi tuổi mới kết hôn, hoặc là cả đời cũng không kết hôn, vậy phải làm sao bây giờ!”
Trình Dập nhìn dáng vẻ mày chau mặt ủ của cha Giản nghĩ thầm: “Sẽ không, có cháu đây.”
Nghĩ đến sự chấp nhất đối với sự nghiệp của Giản Ninh, Trình Dập liền cảm thấy đau đầu.
Vừa hay cha mẹ cô đều ở chỗ này, anh cũng muốn tâm sự với họ về vấn đề này.
Nếu như họ có cùng suy nghĩ với anh, lời nói của người trong nhà có lẽ cô có thể nghe vào một chút.
“Công việc của chúng cháu tính chất cũng giống như bộ đội đặc chủng vậy, đến đoàn làm phim giống như là vào nhiệm vụ, ngắn thì một tháng lâu hơn nữa thì nửa năm đều phải ở trong trong đoàn làm phim, hoàn toàn chẳng quan tâm được chuyện trong nhà.
Trong hôn nhân cần bù trừ lẫn nhau, nếu một bên công việc quá bận rộn, thì bên kia phải chăm lo cho gia đình nhiều hơn mới tốt.”
Lúc này cha Giản vỗ bàn một cái: ” Đạo diễn Trình! Cách nghĩ của hai thật giống nhau!”
Trình Dập vừa nghe thấy, nghĩ thầm rằng mọi chuyện thực thuận lợi.
Tiếp theo cha Giản hất cằm về phía đối tượng xem mắt hôm nay, đến gần Trình Dập nhỏ giọng nói: “Tiểu Hồ là con trai đồng nghiệp của tôi, hiện tại đang là giảng viên tại đại học A, lớn hơn Ninh Ninh hai tuổi, công việc ổn định, ngày nghỉ nhiều, nhân phẩm cũng không tệ.
Nếu cậu ta có thể cùng Ninh Ninh ở một chỗ (thành đôi), Ninh Ninh chủ ngoại, cậu ta chủ nội, cậu nói xem bù trừ cho nhau như vậy, thật tốt nha!”
Mặt Trình Dập đều đã tái rồi, tuyệt đối không nghĩ tới vấn đề này có thể xoay chuyển theo hướng như vậy.
Điều tồi tệ hơn là, chỉ trong nháy mắt anh không để ý đến, Giản Ninh và đối tượng xem mặt đã bắt đầu trò chuyện với nhau.
Hồ An nhìn thấy đạo diễn lớn cùng ngôi sao nổi tiếng, anh ta không hề kích động giống như người bình thường, anh ta vẫn luôn duy trì thái độ tươi cười.
Giản Ninh vượt qua sự bối rối lúc đầu, lại thêm có Lý Dao xoa dịu không khí nữa, hiện giờ cô đối mặt với Hồ An cũng thoải mái hơn.
Hồ An thấy dáng vẻ cau mày nhàn nhạt của cô đã biến mất, mới tiếp lời nói: “Cô Giản, bình thường quay phim rất mệt sao?”
Giản Ninh cười lắc đầu, “Bộ phim trước có vẻ vất vả, bộ phim này diễn không sao.” Cô nhớ tới bộ phim trước, Trình Dập mệt đến ngất xỉu, lại bổ sung một câu: “Đạo diễn là mệt nhất.”
Hồ An thấy khi Giản Ninh nhắc tới Trình Dập, ánh mắt trở nên cực kỳ dịu dàng.
Anh ta liếc thoáng qua Trình Dập, nhận được ánh mắt lạnh như băng của anh, giống như anh ta chính là người thứ ba đi phá hoại hạnh phúc của Trình Dập.
Anh ta né tránh ánh mắt kia, cúi đầu uống một ngụm trà ấm.
Trình Dập như là không để tâm hỏi Giản Ninh một câu: “Có phải sáng mai 4:30 chúng ta phải tới phim trường để quay cảnh đầu tiên không?”
Giản Ninh gật đầu: “Ừm, sáng mai tôi phải quay cảnh mặt trời mọc.”
“Anh ấy hỏi mình cái này để làm gì? Thân là đạo diễn không phải anh biết rất rõ sao, hơn nữa anh ấy lại là người hận không thể chuyện gì cũng đều ôm đồm vào mình.”
Hồ An cúi đầu nhìn nước trong chén trà, biết Trình Dập có ý tứ gì rồi.
“Sớm như vậy sao?” Mẹ Giản đau lòng nhìn con gái: “Ninh Ninh, vậy lát ăn xong con về đoàn phim sớm một chút, đêm nay nghỉ ngơi sớm đi.”
Bà cùng cha Giản vốn đang tính toán đợi cho Giản Ninh cùng Hồ An ăn cơm xong, để chúng nó đi dạo với nhau.
Sau khi cơm nước xong, Trình Dập với Lý Dao: “Cậu đưa chú dì cùng với anh Hồ trở về, tôi cùng Giản Ninh về đoàn phim trước, còn phải kiểm tra lại kịch bản.”
Giản Ninh liếc mắt hoài nghi nhìn Trình Dập.
Lý Dao hiểu ý, cười sảng khoái đồng ý.
Trước khi chia tay, cha mẹ Giản Ninh cảm ơn Trình Dập đã mời bọn họ ăn cơm, Trình Dập cũng cười nói: “Khó có dịp chú dì đến chơi thành phố A, cháu cùng Giản Ninh lại đều phải quay phim, mấy ngày này để cho Lý Dao cùng chú dì đi tham quan một chút.
Lần sau chú dì tới đây, nhất định phải báo cho cháu biết, cháu khẳng định sẽ dành thời gian tự mình đi cùng chú dì.”
Cha mẹ Giản Ninh cảm thán con gái nhà mình mệnh thật tốt, gặp được cấp trên tốt như vậy.
Khi Lý Dao đi ngang qua bên cạnh anh, lặng lẽ nói nhỏ: “Yên tâm đi, mấy ngày nay tôi nhất định có thể giúp cậu xây dựng hình tượng con rể tốt vạn năm khó gặp.”
Trình Dập vỗ vỗ cánh tay anh: “Cảm ơn.”
Sau khi Giản Ninh lên xe liền hỏi: “Sáng mai không phải diễn cảnh một mình tôi độc thoại sao? Lại phải kiểm tra cái gì.”
Trình Dập không được tự nhiên khẽ ho một tiếng, nhìn về phía trước nói: “Chọn lại cách dùng từ cho lời bộc bạch.”
Giản Ninh liếc anh một cái, nghĩ thầm: “Chuyện đó không phải mình anh thay đổi là được sao?”
Đing đong một tiếng, điện thoại Giản Ninh báo có tin nhắn.
Cô cầm mở ra xem, là Hồ An gửi tin nhắn tới.
Hồ An: “Xem ra đạo diễn Trình rất lo lắng cho cô, hãy quý trọng người trước mắt nhé.”
Trái tim Giản Ninh lập tức cảm động.
Trình Dập nhìn qua kính chiếu hậu thấy nét mặt Giản Ninh dịu dàng, trong lòng như treo lên: “Người nào vậy?”
Giản Ninh vừa cúi đầu ấn điện thoại vừa trả lời Trình Dập: ” Là Hồ An.”
Trình Dập giống như là khi vị tướng quân nghe được đội quân của mình thua thảm bại vậy, kích động nói: “Hai người đã thêm WeChat với nhau rồi!”
“Đúng vậy.
” Giọng điệu Giản Ninh nói chuyện giống như đang nói buổi sáng hôm nay cô ăn sữa đậu nành vậy: “Khi vừa gặp mặt, cha mẹ tôi đã yêu cầu thêm rồi.”
Trình Dập hít một hơi thật sâu, cầm thật chặt tay lái.
Anh muốn bảo Giản Ninh xóa Hồ An đi, nhưng anh có tư cách gì để cô phải làm như vậy đâu.
Từ trong kính chiếu hậu, Giản Ninh nhìn được ánh mắt của anh như muốn phun lửa, khóe miệng khẽ nhếch lên, lại lập tức đè ép xuống, giả bộ như không biết chân tướng hỏi: “Sao anh lại tức giận như vậy?”
“Còn không phải sợ em yêu người khác sao.”
Trình Dập hoàn toàn không nghĩ muốn chơi đùa với cô.
Giản Ninh có vẻ đăm chiêu, nghĩ thầm rằng có nên cho anh ấy một cơ hội nữa hay không? Cô muốn thử thăm dò nên ngập ngừng nói một câu: “Hai chúng ta là không thể nào, anh vẫn nên đừng tức giận, không đáng đâu.”
Nếu như là nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, lúc này sẽ phải nói: “Anh thật sự yêu em, không có chướng ngại nào mà tình cảm anh dành cho em không thể vượt qua, em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa, để cho anh yêu em thật tốt.”
Nhưng Trình Dập vẫn đang suy nghĩ: “Tôi không thể nào, vậy anh chàng kia liền có khả năng sao?”
Trong lòng anh rối bời: “Em làm sao mà biết tôi không phải người yêu em thật lòng?”
Hóa ra là anh có cái suy nghĩ này!
Giản Ninh khinh thường “Hừ” một tiếng.
Thôi, không cho anh cơ hội nữa.
**
Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi Lâm Vân quay xong phân cảnh của mình, thừa dịp Trình Dập đang rảnh, đi qua nói: ” Anh Trình Dập, ngày hôm qua anh có tìm được chị Ninh Ninh không?”
“Tìm được, cám ơn cô.” Thái độ của Trình Dập đối với cô nàng vẫn khách sáo và lạnh nhạt như cũ.
Lâm Vân không quan tâm, mỉm cười hỏi: “Anh thích chị Ninh Ninh?”
Trình Dập ngẩng đầu nhìn cô, cau mày nói: “Rõ ràng như vậy sao?”
Như vậy sẽ có ảnh hưởng tới công việc trong đoàn làm phim.
Lâm Vân lắc đầu: “Không có, em không có nghe thấy người khác nói tới, chỉ là thấy anh hay nhắc tới chị Ninh Ninh nên mới hỏi như vậy.”
Trình Dập “Ừm” một tiếng, không muốn cùng Lâm Vân tiếp tục nói về đề tài này.
Hôm nay Lâm Vân xịt lên người loại nước hoa đặc biệt nhẹ nhàng và gợi cảm, cô tiến sát lại gần Trình Dập một bước: “Chị Ninh Ninh đối sự nghiệp thật dã tâm, cũng thanh cao nên sẽ không theo đuổi dễ dàng nhỉ? Anh đừng thấy em còn nhỏ tuổi, nhưng em luôn làm cố vấn tình cảm cho các bạn mình đó, nếu như anh gặp phải bất kỳ trở ngại nào, biết đâu em có thể giúp anh đưa ra ý kiến”
Trình Dập nghĩ thầm: ‘Tôi là một người đàn ông trưởng thành còn cần cô giúp đưa ra ý kiến sao?
Anh nhìn cũng chưa nhìn Lâm Vân một cái: “Trước hết cô vẫn nên đọc thuộc lời thoại của mình đi.”
Lâm Vân bĩu môi, còn muốn tranh thủ làm “Cố vấn tình yêu” của Trình Dập một phen, chỉ thấy đại ảnh đế đang từ xa đi tới.
Hình như ảnh đế tìm Trình Dập có việc, Lâm Vân không tiện quấy rầy bọn họ liền rời đi.
Sau khi cô ta đi xa, lại quay đầu nhìn Trình Dập một cái.
Đừng có gấp, rồi sẽ lại có cơ hội.
Vai nam chính trong《 Ánh trăng động lòng người 》 do Trục Ảnh bỏ ra số tiền lớn, lại do Trình Dập tự mình thuyết phục thật lâu, mới mời được đại ảnh đế, Lương Chấn Hiên không dễ dàng.
Lương Chấn Hiên năm nay gần bốn mươi tuổi, nhưng được bảo dưỡng tốt, nhìn như ngoài 30, đúng là người có sức quyến rũ của đàn ông lại có dáng vẻ trưởng thành.
Anh đi tới, nói với Trình Dập một cách nghiêm túc: “Giản Ninh diễn rất tốt, kỹ xảo cùng tiết tấu đều phù hợp, diễn những phân cảnh bình thường không vấn đề gì.
Nhưng bây giờ cô ấy đang quay những cảnh nhấn trong tình cảm, rõ ràng cô ấy không thể diễn tốt nếu chỉ có kỹ năng.
Nếu như cô ấy diễn không được cảm giác yêu, đó sẽ là một thiếu sót lớn trong bộ phim này.”
Trình Dập cũng phát hiện ra vấn đề này, anh cau mày, hai tay đút túi quần: “Anh Lương, anh hãy dạy cô ấy.”
Lương Chấn Hiên lắc đầu: “Đã dạy, vô dụng.
Hẳn cô ấy không phải không diễn được, mà là không có cảm giác yêu.
Tôi thấy, hay là anh đi hướng dẫn cho cô ấy một chút đi.”
Vừa nói anh ta vừa cường điệu chữ “anh”.
Trình Dập sờ sờ cái mũi, nghĩ thầm rằng những người khác trong đoàn làm phim thật sự không nhận thấy anh thích Giản Ninh sao?
Sau khi quay lại vài lần, Giản Ninh cực kỳ uể oải.
Lương Chấn Hiên một giây trước trong mắt vẫn còn có tình cảm đối với cô, đạo diễn một hô cắt xong, một giây sau trong mắt anh đã là bất đắc dĩ rồi.
Giản Ninh thấy Lương Chấn Hiên nói chuyện với Trình Dập xong liền đi đến bên cạnh vợ anh ta ngồi một lúc.
Ánh mắt anh ta nhìn vợ mình, giống như ánh mắt vừa mới nhìn mình trong lúc quay phim.
Giản Ninh cúi đầu, mũi giày cọ vào đất, không biết nên diễn như thế nào mới tốt.
Giản Ninh là nữ chính, bộ phim này lại chủ yếu nói về nữ chính, nếu trạng thái của cô không phù hợp sẽ khiến cả bộ phim đều quay không tốt.
Trình Dập lo lắng nhìn cô, cúi đầu suy nghĩ, cùng người xung quanh nói: “Ngày mai cho mọi người nghỉ một ngày, mọi người nghỉ ngơi cho tốt.”
Mọi người xung quanh vỗ tay hoan hô.
Nhiếp ảnh gia nói với người phụ trách ánh sáng: “Nhân công, thiết bị, sân bãi đều là tiền, đoàn làm phim đình công một ngày, ít nhất phải hao tổn ba bốn mươi vạn, đạo diễn Trình thật sự là tài đại khí thô.”.