Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Beta:
Công ty Điện ảnh Ngụy thị, văn phòng tổng giám đốc.
Chu Nhụy ngồi trên ghế sofa, vừa khóc vừa lau nước mắt, “Tổng giám đốc Ngụy, không phải anh nói đã chào hỏi với giám đốc Chu rồi sao? Nếu đã điều động nội bộ Giản Ninh từ trước, hà tất phải khiến em cố gắng tranh thủ lâu như vậy.”
Ngụy Chính Nam ngồi bên cạnh, trong mắt hiện lên một tầng mây đen.
Chu Nhụy thấy anh ta không nói lời nào, xích lại gần anh ta một chút, “Tổng giám đốc Ngụy, em không tiện nói tiếp, nhưng em muốn tiếp tục thuê thủy quân lên tiếng nghi ngờ Giản Ninh liệu có đảm nhiệm được vai trò này hay không, nhất định là Trình Dập ở sau lưng giúp đỡ cô ta.”
Ngụy Chính Nam trừng mắt nhìn cô ta, “Thua một lần rồi vẫn chưa nhớ kĩ sao? Lần trước em bôi đen Giản Ninh đã đắc tội Trình Dập, lúc này lại bôi đen Giản Ninh nữa là đã đắc tội tất cả nhà phát hành của phim quân sự rồi.”
Chu Nhụy nắm chặt ta: “Vậy phải làm sao đây? Em không thể nuốt được cục tức này! “
“Không nuốt được cũng phải nuốt.” Tổng giám đốc Ngụy đã nâng đỡ được rất nhiều nữ minh tinh nổi tiếng, Chu Nhụy là người không hề có ý với anh ta, “Tôi thấy em hai năm qua em bay bổng quá nên đã xem mấy lời khen trong mấy bài khen ngợi PR kia là thật rồi à? Những ngành đầu tư để quay phim có thể nghĩ đến việc dùng em đã là vinh hạnh, không cần em thì có thể để em giở thói ngang ngược ư?” Anh ta đẩy đầu Chu Nhụy, “Trong đầu của em đầy c.ứ.t à?”
Chu Nhụy mím môi, nén nước mắt trở ngược vào trong, không nói thêm gì nữa.
Ngụy Chính Nam đứng dậy, bước hai bước về phía cửa sổ, tay chống lên hông, giữa hai hàng lông mày nhăn lại thành chữ xuyên 川.
Việc các sao nữ tranh giành tài nguyên là chuyện quá bình thường, Chu Nhụy trong mắt anh ta chỉ là một quân cờ, đi được một bước thì tốt, đi không nổi thì vứt bỏ.
Đối thủ thật sự của anh ta là Trình Dập, cũng là mở một công ty điện ảnh, thị trường chỉ có như thế, Trình Dập chiếm nhiều chút thì anh ta sẽ kiếm được ít đi một chút.
Vốn dĩ anh ta không phải lo lắng Trục Ảnh sẽ đe dọa quá lớn đến điện ảnh Ngụy thị, tuy nhiên Trục Ảnh mấy năm trở lại đây ngày càng bành trướng, Trình Dập là Lý Dao đều là người tài ba, nhưng dù sao cũng không đủ sức nặng để so với Ngụy thị.
Nhưng nếu để Trình Dập quay xong bộ phim quân sự này, thiết lập được mối quan hệ với phía trên, Trình Dập sẽ càng gặp nhiều thuận lợi hơn về mọi mặt trong tương lai.
Mối đe dọa tiềm tàng này, Ngụy Chính Nam cần nghĩ cách để bóp chết từ trong trứng nước.
Anh ta quay đầu lại nhìn Chu Nhụy đang khóc đến hơi chật vật, “Đừng khóc, là phúc hay họa cũng chưa biết được.”
Chu Nhụy không hiểu ý Ngụy Chính Nam.
Ngụy Chính Nam nở nụ cười khinh thường, “Trình Dập nếu quay phim quân sự tốt, đương nhiên có thể một bước lên trời nhưng nếu lỡ mà quay không tốt…”
**
Khi Giản Ninh nhận được thông báo từ đoàn phim, cũng thấy giật mình.
Cô đang ở trong văn phòng Dương Hi, cầm điện thoại bàn, nói chuyện hơi cà lăm, “Anh anh anh… Anh chắc chắn ạ?”
Giám đốc Chu bên đầu bên kia bật cười, “Đúng vậy.
Ban đầu chúng tôi đã công nhận diễn xuất của cô, hiện tại cô lại có danh Ảnh hậu, sức nặng đã đủ nên chúng tôi xác định là cô.”
“Cảm ơn cám ơn.
.
.” Giản Ninh kích động đến mức không biết nên nói cái gì, cứng nhắc nói cảm ơn, mắt, lặng lẽ meo meo hỏi: “Giám đốc Chu, có phải… Trình Dập giúp tôi tranh thủ vai diễn này không ạ?”
Giám đốc Chu có cô con gái đang học trung học, cả ngày đều hóng drama của Trình Dập và Giản Ninh nên ông ấy cũng phải gián tiếp ăn cơm tó, hiện giờ nghe được Giản Ninh hỏi như vậy, ông cười nói: “Thái độ Tiểu Trình rất đúng mực, lúc đầu có nói chúng tôi suy nghĩ đến cô nhưng chúng tôi dùng ai đều có suy tính của mình, cuối cùng quyết định dùng cô, thật ra đều do quyết định của lãnh đạo phía trên.
Ông ấy hả, cũng là bị người khác thuyết phục, nhưng người thuyết phục không phải Tiểu Trình mà là ông Trần.”
Giản Ninh ngạc nhiên: “Thầy Trần Trình ạ?”
“Đúng vậy, Giản Ninh cô có một thầy giáo rất tốt nha.”
Trong lòng Giản Ninh như mảnh đất cằn cỗi được một trận mưa đúng lúc, cảm động đến không nén nổi.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, cô ngay lập tức đến nhà thầy Trần, đích thân tới cửa để cảm ơn.
Lúc Giản Ninh về đến nhà, Trình Dập đang ngồi ở ban công, mặt hướng ra biển gõ kịch bản.
Anh nghe được tiếng bước chân, nhìn lại, cười nói: “Đã về rồi, nữ chính của anh.”
Giản Ninh cười rạng rỡ ngồi bên cạnh anh, nhấc máy tính của anh ra, nhào vào lòng anh, vui mừng chia sẻ: “Em rất vui đó! Phim này em nhất định sẽ diễn thật tốt, để lấy một giải Ảnh hậu có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục!”
“Ừ, giỏi quá.” Nói xong, nhân cơ hội hôn cô một cái.
Giản Ninh hỏi: “Anh viết kịch bản thế nào? Nữ chính là người thế nào? Có thể nói em biết trước được hông, để em còn chuẩn bị trước nữa.”
Trình Dập mệt mỏi nhìn thoáng qua màn hình laptop, thở dài, “Vẫn chưa nghĩ ra.
Đã thử cô giáo nhã nhặn, cô giáo yên tĩnh, viết xong cảm thấy giống hệt trên thị trường.”
Giản Ninh nghe xong cũng bĩu môi nói: “Hình như các nữ chính trong phim quân sự bình thường đều là mấy nghề nghiệp này.
Nhưng mà sao anh lại viết thể loại nhẹ nhàng chứ, viết nữ binh cũng được mà! Em muốn thử diễn cảnh võ thuật!”
Trình Dập nhìn cô, dùng ánh mắt hỏi: Bằng em? Diễn nữ binh? Lại còn đòi diễn cảnh võ thuật?
Giản Ninh lập tức hiểu được ánh mắt của anh, tức giận nói: “Anh xem thường em có phải hông?”
Trình Dập nghiêm túc nói: “Không phải, anh chỉ cảm thấy… một người ở trên giường bị động thôi mà cũng không chịu được
.