Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không? - Chương 55: 55: Kabedon 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?


Chương 55: 55: Kabedon 1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Buổi chiều 5 giờ rưỡi giờ Bắc Kinh, tuy rằng chất lượng không khí không tốt lắm nhưng những tia nắng hoàng hôn vẫn như cũ tản ra ánh sáng xinh đẹp lấp lánh.
Bởi vì đã đến giờ tan tầm.
Giám đốc Chu rửa xong bình giữ ấm đi trở về văn phòng, đặt bình giữ ấm trên bàn làm việc, cầm lấy cặp tài liệu, lại nhìn một vòng văn phòng, nghĩ lại để xác định hẳn là mình không còn quên chuyện gì, trên mặt ngập tràn phấn khởi vui tươi, chuẩn bị về nhà ăn cơm.
Ông ta mới bước nửa bước ra khỏi văn phòng, còn còn chưa kịp xoay đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập…
Trình Dập nhanh chóng chạy về phía ông ta, phía sau còn có Giản Ninh đang chạy chậm theo.
Giám đốc Chu đi đến cửa văn phòng, đi về phía trước vài bước, không định chậm trễ thời gian về nhà, “Tiểu Trình, sao hai người lại quay lại rồi?”
Trình Dập dùng ánh mắt tựa như Tô Bỉnh Thiêm thấy được vạch đích nhìn giám đốc Chu, đi đến trước mặt ông ta, một tay chụp lên tường, khiến giám đốc Chu hoảng sợ.
(*) Tô Bỉnh Thiêm: Là một vận động viên chạy nước rút người Trung Quốc.

Anh là vận động viên chạy nước rút gốc Á đầu tiên vượt qua rào cản 10 giây của nội dung 100 mét trong nội dung điền kinh.

(Theo wikipedia)
“Giám đốc Chu, tôi đã nghĩ ra cách quay bộ phim điện ảnh này!”
Giản Ninh cách đó 3 mét, dừng bước chân.
A, hóa ra anh thích chơi kabedon như vậy, nếu với ai anh cũng có thể dùng kabedon vậy đợi lát về khách sạn quỳ vỏ sầu riêng đi.
Giám đốc Chu vừa lòng gật gật đầu, “Vâng, không tồi, quả nhiên là đúng là thời gian đúng đạo diễn, linh cảm dạt dào nha.

Như vậy, cậu về nghĩ kỹ trước đi, ngày mai hãy tới cho tôi biết muốn quay thế nào…”
Không đợi ông ta nói hết lời, Trình Dập không biết mình sắp phải quỳ vỏ sầu riêng đã chờ không kịp mà nói: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi!”
Giám đốc Chu giơ tay nhìn xem đồng hồ, ý muốn nói mình còn có việc.
Ai ngờ, Trình Dập vậy mà trực tiếp túm lấy cái tay đang giơ lên của ông ta, kéo vào văn phòng.
Giản Ninh chứng kiến toàn bộ quá trình, nhịn không được bật cười ở cửa, cười xong mới đi vào.
Lại lần nữa đi vào văn phòng của giám đốc Chu, cô ngồi trước bàn làm việc giám đốc Chu, nhìn dáng vẻ không tình nguyện của giám đốc Chu hình như vẫn đang xem đồng hồ trên tay.

Mà Trình Dập bên cạnh lại mang theo sự nhiệt tình hiếm thấy, sinh động nói với giám đốc Chu ý tưởng về phim của mình…

“Phim quân sự của nước ta khi xưa đều vô cùng nghiêm túc, thậm chí có thể nói là nặng nề.

Phim như vậy, đối với thị trường trong nước hiện nay không chắc có thể đắt khách, huống chi là thị trường điện ảnh nước ngoài.

Nếu chúng ta đã muốn tay gấu, cũng muốn vi cá thì nhất định phải làm ra điểm gì đó đột phá.”
Giám đốc Chu dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sáng tạo ra phim điện ảnh bùng nổ, tôi biết bất kì ai cũng muốn ủng hộ.

Nhưng phim quân sự của chúng ta muốn thể hiện hình tượng tốt đẹp của quân nhân, không thể giỡn chơi, cũng không thể có quân địch giả tưởng, không thể có điểm nào có thể phá hư quan hệ ngoại giao.”
Giản Ninh nghe được thì nhíu mày, nghĩ thầm thật là khó…
Nhưng Trình Dập vô cùng tự tin trả lời: “Tôi hiểu rõ, những việc này ngài không cần phải nói, chắc chắn tôi cũng sẽ suy xét đến.”
Giám đốc Chu bắt đầu tò mò Trình Dập có thể có ý tưởng mới mẻ độc đáo gì.
“Đầu tiên, chiến sĩ nước ta chắc chắn là anh dũng chống địch, điều cần thiết là cảnh chiến đấu chân thật, có đối tượng chiến đấu thật thì người xem mới có nhập tâm, chỉ quay cảnh diễn tập hoặc cảnh huấn luyện linh tinh là không được.

Lúc này, chúng ta cần thiết lập trong phim một kẻ địch mạnh mà không gây ra ảnh hưởng nào đến việc ngoại giao.

Sau đó, phim chiến đấu có thể được quay ở bất kỳ quốc gia nào, đánh tới đánh lui thật ra cũng đều ổn, muốn để người xem nhận ra đây là phim quân sự Trung Quốc, cần phải cho vào nhiều yếu tố Trung Quốc.

Cuối cùng, hiện tại các pha nguy hiểm cũng không phải là chuyện gì mới mẻ nhưng cảnh võ thuật vẫn là Trung Quốc chúng ta tốt nhất cho nên cảnh võ thuật phải vô cùng chân thật.”
Giám đốc Chu nghe xong, cười, “Tiểu Trình, cậu nói đúng, những thứ này muốn đạt tới hiệu quả này, vấn đề là
.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN