Đao Giả Bá Vương - : Đến Lượt Tây Môn Vinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Đao Giả Bá Vương


: Đến Lượt Tây Môn Vinh



Tây Môn Vinh nheo mắt nhìn Dịch Phong với vô số ý nghĩ rốt cuộc đây là kẻ nào xuất thân từ đầu nhưng hắn có thể dám chắc một điều là Dịch Phong rất mạnh cần phải để ý kỹ.

Hắn rốt cuộc cũng đứng dậy dùng một cách thức quý tộc nhất từ trên ghế đứng dậy. Dưới ánh mắt của mọi người, Tây Môn Vinh đứng lên, toàn trường lập tức chấn động.

Cuối cùng “Sát Thần Đao” Tây Môn Vinh chuẩn bị đấu chiến, đây quả thực là một trong những cao thủ trẻ ở đây mà mọi người muốn xem hắn nhất.

Tây Môn Vinh thực chất mọi người ai cũng biết mục tiêu hắn không phải tiểu thư Mộ Dung Tâm Nhi mà đó là Mộng Nghiên Chúc, hắn muốn mượn cái hội so tài là để chứng mình cho nàng thấy hắn hơn Đình Chiến, mà thêm đó là giúp Hoa Thiên Long đạt được mục tiêu làm rể Mộ Dung gia.

Ba người Nam Cung Lăng, Đông Phương Viễn, Bắc Hải Hoa lập tức hừng hực khí thế hơi thở có chút dồn dập, cuối cùng thì đã đến lúc để ba người họ được thể hiện bản lãnh.

-Ta tới.

Bắc Hải công tử – Bắc Hải Hoa cuối cùng cũng không chịu nổi hét lớn một tiếng, phi thân lên lôi đài. Nhìn con trai lên thượng đài Bắc Hải Hùng không nhịn được mắng một tiếng.

-Cái tiểu tử ngốc, luôn lỗ mãng như vậy.

Phan Lý Hồng ngồi cạnh khuyên nhủ nhỏ nhẹ

-Chàng đó! Nóng giận có ích gì, đứa nhỏ đã lên rồi, ngươi để cho nó thoải mái đánh một chút. Hoa nhi của chúng ta không được thất bại.

-Hừ, nàng có biết là Tây Môn tiểu tử kia là ai không? Là một trong Thập Thánh Nhân đó.

Phan Lý Hồng nghe được kinh hoảng túm lấy tay trượng phu.

-Vậy giờ phải làm sao?

Bắc Hải Hùng chỉ lắc đầu thờ dài.

-Hiện giờ tình huống này, ta còn có biện pháp gì, chỉ phó mặc cho số phận. Chỉ mong tiểu tử này không quên mất võ công ngày thường ta đã dạy hắn.

Tây Môn Vinh nhìn Bắc Hải Hoa lên thượng đài liền ôm quyền chào hỏi.

-Hoa đại ca lâu lắm không gặp.

Bắc Hải Hoa ngửa đầu nhìn mặt trời chói chang, ánh nắng chói mắt không thể làm hắn nhắm mắt, trong thần sắc tràn đầy kiên định. Hắn biết ý nghĩa cuộc chiến, bởi vậy hắn đã hạ quyết tâm, huyết chiến đến cùng.

-Vinh đệ hà tất nhiều lời.

-Hảo, vậy hai ta sẽ dốc toàn lực.

Tây Môn Vinh nói xong, lập tức xuất chiêu. Chỉ thấy bóng người cùng chưởng phong của hắn đồng thời bay tới, trời đất biến sắc, gió thổi mây vần.

Bầu trời quang đãng bỗng nhiên mây đen cuồn cuộn nổi lên.

-Thiên tu trảm quỷ

Bàn tay Tây Môn Vinh xoay chuyển xé gió mà đi, chém vỡ ánh nắng chói chang trên cao, mây đen che kín bầu trời, cấp bách bổ thẳng đầu Bắc Hải Hoa.

Thân ảnh Bắc Hải Hoa vội thối lui, đao khí hạ xuống gạch đen trên lôi đài lập tức vỡ tan. Uy lực của thiên tu trảm quỷ một trong những chiêu thức của “Diệt Cực Sát Đao” mạnh như sét đánh, trong nháy mắt đã chém ra bảy chiêu.

Bắc Hải Hoa lại lui, hắn chỉ có lui, bởi vì hắn vừa không thể chống đỡ, vừa vô pháp phản kích, hắn không có cơ hội xuất thủ đánh trả, cả người đều bị uy lực của Thiên Tu Trảm Quỷ bao phủ.

Tây Môn Vinh hoàn toàn không để cho Bắc Hải Hoa có cơ hội xuất chiêu.

Mọi người đều cho rằng cứ tiếp tục như vật, có thể sẽ càng có lợi cho Bắc Hải Hoa, dù sao hắn chỉ là né tránh, mà Tây Môn Vinh lại luôn dốc hết toàn lực, rốt cục đến khi sức tàn lực kiệt, khi đó là thời điểm tốt nhất để Bắc Hải Hoa phản kích.

Đúng như dự đoán Bắc Hải Hoa đã né được toàn hết đao khí. Nhận thấy Tây Môn Vinh chưa kịp tấn công tiếp, Bắc Hải Hoa đã nhanh tay rút trường kiếm bên hông. Một loạt kiếm khí đánh ra như vô số tia sáng áp bức lại Tây Môn Vinh.

-Là Bồng Lai Kiếm Pháp – Kiếm Khí Bàng Bạc

Không ai có thể tưởng tượng nội kình đích thực được bao hàm trong một chiêu này của Bắc Hải Hoa nhưng có thể cảm nhận được cảnh vật không thể huyền ảo, ly kỳ hơn. Mọi người lại được thêm một lần chứng kiếm pháp nhất tuyệt của Bắc Hải thế gia.

Nhưng Tây Môn Vinh vẫn bình tĩnh khóe miệng lộ lên tia đắc ý, đây là cảnh rất hoàn hảo để hắn hạ gục Bắc Hải Hoa để cho Mộng Nghiên Chúc chứng kiến và cũng để thị uy với Đình Chiến.

Kiếm Pháp Bắc Hải Hoa nhanh và ảo diệu nhưng đao phong khí Tây Môn Vinh cũng nhanh thậm chí còn nhanh hơn.

-Diệt Thiên- Địa Sát

Tây Môn Vinh tung chiêu thức mà mình ngộ trong “Diệt Cực Sát Đao”. Hắn đang dùng hành động của bản thân để chứng minh cho thế nhân, hắn muốn dùng phương pháp mạnh nhất đánh bại Bắc Hải Hoa, không hề run sợ.

Khí kình từ hai người phát ra, không ngừng khuyếch tán ra bốn phía, khí thế khiếp người, phá không mà tới. Gió thổi như bão, người đứng ngoài có thể nghe thấy được tiếng kiếm và đao va chạm nhau leng keng thật mạnh mẽ.

Tốc độ lúc này rất nhanh mắt người thường căn bản không thể nhìn rõ được mà ngay cả mấy cao thủ lão luyện như ngũ đại gia chủ cũng khó nhìn được.

Dịch Phong nhấp chén trà rồi nói.

-Hắn sắp thua rồi.

-Ầm!

Một loạt ánh sáng tỏa rực rỡ khiến mọi người phải nheo mắt lại, đến khi ánh sáng dần dần tan biến. Giữa lôi đài, đứng là Tây Môn Vinh, nằm xuống là Bắc Hải Hoa.

Bắc Hải Hoa bại trong vinh quang, nhưng chính hắn cũng không thể tha thứ thất bại của mình trước Tây Môn Vinh.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi không nói lên lời. Chuyện vừa rồi, mặc dù chỉ trong nháy mắt đã trôi qua, nhưng ngay lúc này, toàn bộ sức lực của hắn đều đã cạn kiệt.

Khoảng cách giữa thắng và bại vốn chỉ trong giây lát.

Cho tới bây giờ, Bắc Hải Hoa mới có thể hoàn toàn hiểu được thắng bại và sinh tử kỳ thật rất gần nhau. Hôm nay bản thân mình còn có thể may mắn sống sót trên lôi đài, kỳ thật cũng nhờ Tây Môn Vinh hạ thủ lưu tình.

Tây Môn Vinh ngạo nghễ đứng trên lôi đài, mắt nhìn hết thảy xung quanh, ngay cả lúc Bắc Hải Hoa lã chã rơi lệ.

Nam Cung Lăng và Đông Phương Viễn hai người cũng đã không nhịn nổi lập tức phi xuống. Tây Môn Vinh nhìn mà cười lạnh.

-Hai vị đại ca muốn liên thủ sao?

-Không, người đánh là ta.

Đông Phương Viễn chỉ tay vào người mình nói lớn. Tây Môn Vinh cười ha hả gật đầu, lần lượt các công tử của ba nhà Đông Phương, Bắc Hải, Nam Cung ra tay hắn đều muốn đả bại họ một kế cục quá mĩ mãn vừa có danh vừa có hình ảnh trong mắt người hắn theo đuổi.

Nam Cung Lăng dìu Bắc Hải Hoa về nghỉ ở ghế. Dịch Phong cũng định đi tới giúp một chút nhưng bị mấy vị tiểu thư kia gạt phắt khiến hắn hơi tức.

-Mộ Dung tỷ tỷ

Bắc Hải Đường nói lớn khiến đám người ở đây chú ý được Mộ Dung Tâm Nhi đã ở đây. Mộ Dung Tâm Nhi lôi ra một hộp nhỏ đưa cho Bắc Hải Đường.

-Đưa cho Hoa đại ca uống đi.

-Vâng, cảm ơn tỷ tỷ.

Mộ Dung Tâm Nhi gật đầu cười nhẹ rồi hướng đến Dịch Phong ngồi đó.

-Ngươi theo ta một lát.

Mọi người lập tức ngạc nhiên không hiểu cái tên này sao lại quen biết được Mộ Dung tiểu thư được cơ chứ. Đi ra chỗ khuất người, Mộ Dung Tâm Nhi hỏi nhỏ.

-Ngươi chắc là sẽ đánh bại được Tây Môn Vinh chứ?

-Còn tùy, ta mới có theo dõi một trận nên cũng phải công nhận là cái tên Tây Môn Viên.

-Là Tây Môn Vinh.

-Ừ thì Tây Môn Vinh, hắn cũng mạnh đấy nhưng ta nghĩ….

-Nghĩ sao?

Mộ Dung Tâm Nhi lo lắng tưởng Dịch Phong sau khi theo dõi lập tức xuống tinh thần bỏ đi, nàng vồn vã nói.

-Là sao? Ngươi nói đi.

-Ta nghĩ hắn còn lâu mới mạnh bằng ta.

Nhận ra mình bị trêu đùa, Mộ Dung Tâm Nhi lập tức tức giận huy động “phấn quyền” đánh vào ngực hắn trông cứ như đôi yêu nhau vậy. Sau một gian nhà, một ánh mắt đầy sát khí nhìn vào hai người.

P/S: đọc xong nhớ like nha :))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN