Đao Giả Bá Vương
: Tiêu Trung Tỉnh Lại(2)
Mộ Dung Tâm Nhi hậm hực buông con dao trong tay xuống nhưng ánh mắt vẫn đầy tức giận nhìn cái tên chết tiệt đứng trước nàng, Dịch Phong không kém cạnh bĩu môi rồi lướt qua Mộ Dung Tâm Nhi vào gian phòng trước.
Đi vào phòng, Dịch Phong nhìn thấy Tiêu Trung đã tỉnh nhưng chỉ là mở mắt nhìn thôi chứ chưa có nói được gì nhưng có dấu hiệu khả quan thế này cũng tốt rồi. Lâm Vũ mặt mừng rỡ nắm chặt lấy tay Tiêu Trung chỉ vào Dịch Phong và Mộ Dung Tâm Nhi nói
-Tiêu Trung đây là hai người đã giúp đỡ chúng ta đấy
Tiêu Trung nhìn Dịch Phong thoáng lên sự kinh ngạc rồi sau đó hơi gật đầu nhẹ biểu thị mình đã hiểu tình huống bây giờ nhưng giờ hắn mới tỉnh lại nên cơ thể còn suy nhược, Dịch Phong nhanh tay áp lên trán truyền làn khí lạnh an thần đưa Tiêu Trung quay trở lại giấc ngủ.
Mà Mộ Dung Tâm Nhi đứng cạnh nhìn Tiêu Trung rồi Dịch Phong không nghĩ là tên này có thể làm cho cái người mà nàng cho là không thể tỉnh lại sớm như vậy được chí ít phải 3-4 tháng. Đây không phải là một tên tiểu nhị tầm thường mà là một cao thủ sống ẩn chăng, những suy nghĩ về Dịch Phong khơi gợi sự tò mò của nàng.
Đi theo Dịch Phong ra ngoài ngồi bàn đá, Mộ Dung Tâm Nhi bắt đầu hỏi.
-Này, ngươi không phải là tên tiểu nhị ở Hương Mãn Lâu.
Dịch Phong nhún vai như thể đó là điều đương nhiên vậy, đưa tay gãi sống mũi nói
-Thì ta đâu có nói ta làm tiểu nhị, chỉ là giúp ông chủ ở đó thôi. Ở đấy không có ai nên ta giúp một phen.
-Vậy ngươi rốt cuộc là ai?
-Ai là ai? Ta nói với nàng ta là Dịch Phong còn gì?
-Không phải, là lai lịch của ngươi, tên ta biết rồi cần gì hỏi.
-Lai lịch? Trời ạ, sao ở giang hồ này gặp ai cũng hỏi lai lịch là sao? Thế ta nói ta là kẻ bình thường thì nàng tin chứ.
-Có quỷ mới tin
Dịch Phong thở dài, thề đây sẽ là lần cuối hắn nói về lai lịch hắn thậm chí hắn còn nghĩ đến phương pháp viết ra giấy rồi hễ ai hỏi thì đưa cho người đó đọc đỡ phải lằng nhằng.
-Ta là cô nhi sống ở Vô Ưu Cốc cũng một lão già, Hết.
-Hết? Thế quái nào lai lịch lại ít như thế chứ? Ta tưởng ngươi phải xuất thân ở môn phái lớn hay là đệ tử của ai nào đó chứ? Hóa ra ngươi sống ở trên núi.
Dịch Phong hơi mệt cái bà cô này hỏi gì mà hỏi lắm hắn thế nào thì nói thế ấy cái gì mà “Ta tưởng ngươi thế này, Ta tưởng ngươi thế nọ” mệt mỏi. Mà cái câu cuối “Sống trên núi” giọng điệu của Mộ Dung Tâm Nhi có phần khinh miệt khiến Dịch Phong có phần hơi bực, giọng điệu trầm lại.
-Sống trên núi? Có ảnh hưởng gì đến Mộ Dung tiểu thư cao quý không?
Nhận thấy lời nói Dịch Phong khác đi, biết mình vừa rồi thất thố nhưng mà bản thân vốn là tiểu thư quyền quý đâu chịu hạ mình xuống để xin lỗi,mặt vẫn vênh lên kiêu giọng nói
-Hứ, ta nói thế thì đã sao? Ngươi định đánh ta chắc
Vù…..Xoạc
Mộ Dung Tâm Nhi vừa dứt lập tức một chưởng kình từ đằng trước đánh xoẹt qua tai thẳng xoáy vào thân cây lớn đằng sau tạo ra một vết xoáy sâu nổ tiếng to lớn. Mộ Dung Tâm Nhi tai ù đi cả ngươi run bần bận, đôi mắt trân trân nhìn Dịch Phong thu lại tay âm trầm nhìn mình.
Một sợi tóc trên đầu rơi xuống cùng đó là nước mắt từ đôi thu thủy xinh đẹp lã chã rơi xuống, Mộ Dung Tâm Nhi rưng rưng nước mắt, cắn môi rồi òa khóc lớn. Dịch Phong vẫn bình tĩnh rót ấm trà nhấp một hơi rồi nhìn xem bà cô này định khóc bao lâu nhưng mà cô nàng này khóc thôi mà vẫn xinh đẹp được đúng là kỳ lạ.
Một lúc sau
Một lúc sau nữa
Lại thêm một lúc sau nữa
-AAAAA….ta xin, ta xin, dừng ngay.
Vẫn là tiếng khóc
-Được rồi, ta xin lỗi vì đã làm thế, nàng mau dừng đi. Nàng muốn gì thì ta làm một chuyện giúp nàng.
-Được, là ngươi nói đấy.
Cái gì, trở mặt nhanh quá, vừa rồi là nước mắt cá sấu giờ lại chuyển sang khuôn mặt đắc thắng đầy mưu mô. Dịch Phong đập bàn suýt thì phá nát.
-Thì ra là lừa ta, hay thật.
-Là do ngươi nói chứ ta đâu có bảo ngươi nói
Nói xong Mộ Dung Tâm Nhi lè lưỡi trêu chọc mà Dịch Phong cũng chả thể làm gì được chỉ phất tay đầu hàng đúng là sống trên núi lâu năm hắn đâu có được dạy về kiến thức phụ nữ đâu. Hồi ở Vô Ưu Cốc thỉnh thoảng vô tình gặp một nữ nhân, hắn có hỏi lão nhân thì toàn bị gạt phắt đi mà chỉ nói “Ngươi gặp nhiều thì sẽ biết nhiều”.
Lâm Vũ lúc này từ trong phòng đi ra mang đến một mâm cơm, nhìn hai người ngồi đó nàng chỉ cười nhẹ trêu
-Nhìn hai người giống cặp đôi quá
Lập tức Mộ Dung Tâm Nhi xì một tiếng hất cằm
-Cặp đôi với ai chứ ta không bao giờ thèm cặp với hắn.
-Xời, cứ nghĩ ai cũng như mình.
-Được rồi, hai người lại ăn cơm đi đây là một chút lòng cảm ơn của Lâm Vũ với hai người.
——————————————————————————————–
Phía đâu đó ở khu rừng chính giữa đất trống có hai nữ tử một người che mặt mặc áo trắng, người kia mặc áo màu xanh nhạt, mặc dù không nhìn được dung mạo nữ tử áo trắng kia, nhưng nhìn tư thế lả lướt yểu điệu thì đã cảm thấy hứng thú rồi.
Nữ tử không che mặt, lại cực kỳ tuyệt mỹ. Toàn thân áo quần trắng như tuyết, dáng người thon thả, song phong đều đặn cao ngất biểu thị phong vận của tuyệt sắc giai nhân, mày liễu mắt phượng, mũi cao miệng nhỏ, trên gương mặt như ngọc thấu ra sự bóng loáng trong suốt, làm lộ ra vẻ tự tin lờ mờ và xinh tươi.
Môi hồng nhẹ mở, lộ ra hàm răng trắng muốt, má lúm đồng tiền sâu hoắm nhìn qua có thể thấy đôi phần giống Mộ Dung Tâm Nhi và đúng vậy đó là tỷ tỷ nàng Mộ Dung Phỉ Nhi đang đi cùng với mỹ nữ mà Dịch Phong phải run sợ trước dung nhan là Chung Nhược Tuyết. Hai người đã đi được hơn 5 ngày đường rồi.
-Phỉ muội còn bao lâu nữa thì đến Tô Châu?
Mộ Dung Phỉ Nhi mắt ngước nhìn lên trời rồi nói
-Sắp đến rồi tỷ, với tốc độ này chúng ta có thể đến vào sáng mai.
Chung Nhược Tuyết gật đầu nhưng trong thâm tâm nàng thì không hề muốn đi đến đây, tất cả cũng chỉ là Mộ Dung Phỉ Nhi cứ nằng nặc đòi nàng đi cùng nên đành thuận ý dù sao thì Phỉ muội cũng đã xa nhà đã quá lâu rồi sợ rằng khi Phỉ Nhi lên chức tiếp quản Hoa Di Cung thì sẽ không còn cơ hội quay về.
Chung Nhược Tuyết còn có mục đích khác là đi tìm cái kẻ đã thấy được dung nhan của mình nhưng linh cảm của nàng như mách bảo kẻ đó đang ở Tô Châu.
-Hì, tỷ lại nhớ đến người đó à?
Mộ Dung Phỉ Nhi thấy Chung Nhược Tuyết mặt cứ thần thờ nghĩ đâu đâu khi mà nàng gọi mấy lên không nghe.
-Nào có, đừng nghĩ lung tung.
-Trên mặt tỷ đang in chữ “nhớ” kìa còn chối nữa.
-Bậy nào, ta đâu có nhớ ai chứ.
-Thôi đừng giấu nữa sự thật đã phơi bày ra rồi, mà Tuyết tỷ
Mộ Dung Phỉ Nhi bỗng nghiêm túc hẳn nắm lấy tay Chung Nhược Tuyết hỏi
-Tỷ chắc là muốn tìm hắn chứ?
Chung Nhược Tuyết bất ngờ trước câu hỏi nhưng gật đầu kiên quyết
-Ta chắc chắn sẽ tìm hắn, cả đời này ta đã nhận định hắn là phu quân ta rồi
-Nhưng lỡ như hắn là một ma đầu hay là kẻ ác thì lúc đó…
Chung Nhược Tuyết rút bàn tay mà Mộ Dung Phỉ Nhi nắm, đi lên phía trước nói
-Không, ta không nghĩ hắn là người như vậy. Chẳng phải ta đã kể cho muội nghe rồi sao, lúc ta bị nạn hắn đã không bỏ đi một mình lại còn chữa thương cho ta nữa. Một người như vậy sao có thể là kẻ ác được. Chỉ là…
Chung Nhược Tuyết bất giác đưa tay lên khuôn mặt đang đeo khăn giọng nói có chút buồn về nhan sắc của mình.
-Chỉ là ta sợ khi gặp, hắn thấy dung nhan của ta không biết hắn có bỏ chạy đi không?
Mộ Dung Phỉ Nhi ánh mắt cũng đượm buồn, nàng biết Chung Nhược Tuyết rất khổ sở, mồ côi cha mẹ được chưởng môn tìm được trong tình trạng gần như là sắp chết, nàng từ lúc lên Hoa Di Cung nghe các đệ tử nói là Chung Nhược Tuyết là một người khó gần, gần như là tách biệt với các nữ đệ tử khác chỉ có giao tiếp với chưởng môn.
Một lần nàng vô tình thấy được dung nhan của Chung Nhược Tuyết nàng như hiểu ra đó là lý do mà Chung Nhược Tuyết luôn lạnh lùng với mọi người. Sau đó thì nhờ vào cái lỳ mà Mộ Dung Phỉ Nhi đã kết thân được với Chung Nhược Tuyết.
-Tuyết tỷ, muội tin người mà tỷ tìm kiếm sẽ không làm tỷ thất vọng nếu như mà hắn dám từ chối thì muội sẽ xử đẹp hắn.
Chung Nhược Tuyết khẽ cảm động gật đầu
-Ừm, cảm ơn muội
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!