Đao Giả Bá Vương
: Vô Đề
Hương Mãn Lâu yên lặng như tro tàn, cái loại cảm giác yên tĩnh tới hơi thở hay tim đập đều nghe thấy tiếng rõ ràng làm người ta ít nhiều cảm thấy lạnh gáy.
Tuy thế trên người Mộ Dung Tâm Nhi lại không hề có sát khí gì cả, nàng chỉ mỉm cười như trăm hoa đua nở làm những kẻ đang đứng ở đây đều toát mồ hôi như mưa không biết “Bà La Sát” này định làm gì cái tên tiểu nhị nữa đây, tất cả trong đầu thầm khấn trời vái phật chỉ mong nàng đừng có giận lây sang họ.
Mô Dung Tâm Nhi nhìn Dịch Phong trong đầu thầm khen ngợi cái tên tiểu nhị trước mặt rất tuấn tú tuy rằng mặc quần áo không hề tương xứng chút nào, lại nhìn vào đôi mắt Dịch Phong đang chằm chằm vào mình, nàng cười duyên hỏi.
-Ngươi thấy ta có đẹp không?
Dịch Phong cũng cười lại
-Nếu có kẻ nói nàng không đẹp thì mắt kẻ đó bị chó tha đi rồi, còn với ta đương nhiên là nàng đẹp.
-Ồ vậy sao? Thế ngươi có muốn bồi tửu với ta?
Dịch Phong ánh mắt liếc nhanh nhìn song nhãn Mộ Dung Tâm Nhi thoáng hiện lên vẻ trêu chọc cùng mưu kế chỉ là hắn không biết bà cô này có định chặt đầu hắn tiếp hay có tính toán làm gì khác đây.
Tuy thế hắn cũng chẳng sợ mưu kế Mộ Dung Tâm Nhi, hắn còn đang muốn xem nàng làm gì tiếp liền gật đầu.
-Được uống với mỹ nữ còn gì bằng
“Trời ạ” cả đám người cùng mấy tên đại hán trong đầu nổ tung lên, trố mắt nhìn cái tên không biết giời đất này, dám nói chuyện thẳng tưng với Mộ Dung Tâm Nhi lại còn mang vẻ mặt háo sắc nữa chứ, mà chưởng quầy toát hết mồ hôi thầm nghĩ sau vụ này sợ rằng Hương Mãn Lâu sập mất.
Mộ Dung Tuyết càng vui vẻ, thản nhiên cười, lập tức xoay người nói với đám đại hán ở phía sau
-Người này muốn uống rượu với ta các ngươi biết nên làm thế nào chứ?
-Thuộc hạ biết!
Bọn đại hán trăm miệng một lời đều nhất tề rút đao kiếm, hướng về phía Dịch Phong điên cuồng tấn công đao quang kiếm ảnh sát khí tận trời. Dịch Phong vẫn đứng im nhếch mép cười, cả thân hình di chuyển chỉ còn lại tàn ảnh né tránh với tốc độc cực nhanh, mỗi lần đao kiếm chém xuống vào người hắn thì tưởng như đã nhưng thực chất chỉ chém vào hư không.
Mộ Dung Tâm Nhi nhìn Dịch Phong dễ dàng né được đám thuộc hạ của mình trong lòng thoáng có một suy nghĩ “Chả lẽ là cao thủ” bởi Mộ Dung thế gia có tứ đại kim cương, bát đại hộ pháp, thập nhị gia tướng, đều là những tinh anh do Mộ Dung Chí một tay dạy dỗ, ở trên võ lâm đều là những hiệp khách tiếng tăm lẫy lừng.
Xét thấy Mộ Dung Tâm Nhi thiên sinh lệ chất chỉ học y thuật chứ không có học võ công, mỗi lần hiện ra trước mắt đám người, đều có thể mang tới nhiều rối loạn, muốn có người bên cạnh bảo vệ.
Hơn nữa Mộ Dung Tâm Nhi mới có 17 tuổi vẫn còn là cô nương nghịch ngợm ham chơi. Mộ Dung Chí không còn cách nào mới lệnh cho thập nhị gia tướng bảo hộ bên nàng.
Mộ Dung Tâm Nhi bỗng nghĩ ra một trò, song thủ nắm lấy cánh tay một tỳ nữ rồi ủn vào chỗ đám thập nhị gia tướng đang tấn công Dịch Phong. Dịch Phong nhìn thấy được cảm thấy tức giận một tay nhanh đẩy tì nữ đó ra xa rồi quát lớn kình khí cuồn cuộn chấn văng cả đám người.
-Này, Mộ Dung tiểu thư kia, ngươi dám đem tính mạng người khác ra làm trò đùa?
Mộ Dung Tâm Nhi đột nhiên giận tái mặt hừ lạnh nói
-Hừ! Ta xem ngươi nên nói năng cẩn thận đi!
Thập nhị gia tướng Mộ Dung thế gia chật vật đứng lên, gã đầu lĩnh khom người hướng Mộ Dung Tâm Nhi.
-Chúng thuộc hạ đã không thể hoàn thành mệnh lệnh
Mộ Dung Tâm Nhi phất tay lạnh giọng
-Còn không mau lui đi! Hừ các ngươi làm Mộ Dung gia ta mất hết mặt mũi rồi
Nói xong nàng lại quay sang nhìn Dịch Phong đang mang cái mặt cau có nhìn nàng, Mộ Dung Tâm Nhi cười nhẹ
-Bình tĩnh nào, ngồi xuống đi, đợi ta đi thay đồ lát.
Mộ Dung Tâm Nhi lấy tay ra dấu mời ngồi, Dịch Phong chả nói chả rằng ngồi phệt xuống, nhìn Mộ Dung Tâm Nhi rời đi cùng hai tì nữ, quay lại nhìn bàn thức ăn hắn cũng không khách khí cầm đũa chiến đấu mấy ngày nay đi đường hắn chỉ ăn toàn bánh bao chay thế nên khi thấy có thịt liền ăn tới tấp.
Khi Mộ Dung Tâm Nhi cùng hai tỳ nữ của mình uyển chuyển quay trở lại nhìn bàn ăn lúc này, cảnh tượng làm nàng cùng tỳ nữ choáng váng nhìn tốc độ ăn kinh hoàng.
-Đã quá Pepsi ơi!!!!!
Dịch Phong buông đôi đũa lấy khăn lau miệng dính đầy mỡ xoa cái bụng, tay còn lại rót đầy bát rượu uống cạn sạch nhìn ba người.
-Cạn chén nha
Nói xong lại rót đầy bát rượu tu ực một hơi tiếp gắp cái đùi gà.
-Khoan đã
Mộ Dung Tâm Nhi lên tiếng. Dịch Phong tay cầm đùi gà xé ra chấm muối hỏi
-Có việc gì?
Mộ Dung Tâm Nhi kéo ghế ngồi dịu giọng
-Đừng vội uống rượu, ta có lời hỏi ngươi.
Dịch Phong bĩu môi mặt khó chịu
-Có gì nói thẳng đi hay Mộ Dung tiểu thư lại có ý định trêu đùa gì khác
Với tính tình nóng như lửa của Mộ Dung Tâm Nhi đã sớm tát cho hắn một cái rồi, nhưng tâm trạng của nàng hôm nay dường như rất tốt. Cho nên Dịch Phong may mắn không ăn mấy cái bạt tai.
-Ta còn chưa biết tên của ngươi
-Dịch Phong
-Dịch Phong? Sao ta chưa từng nghe thấy trên giang hồ có nhân vật nào như vậy?
-Thế để ta nói cho nàng biết nhá. E hèm! Ta là Dịch Phong vô môn vô phái, năm nay 18 tuổi, cao 1m82, hiện có hai vợ không con nếu như nàng muốn làm vợ ta thì để ta suy xét
-Khốn khiếp, hôm nay không đánh ngươi ta không mang họ Mộ Dung
Song thủ liền đánh ra nhắm vào yết hầu Dịch Phong nhưng lại bị hắn vòng qua sau người điểm ngay huyệt đạo khiến cơ thể cứng đờ. Dịch Phong nhìn mà buồn cười
-Cảm ơn đã mời cơm
Sau đó cắp đít đi xuống tầng tẩu nhanh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!