Đao Giả Bá Vương
: Chiêu Ngọc Về Nhà
Trên con đường tới Bắc Thần Cung, một bạch sắc nhân ảnh đang lẳng lặng hướng Châu Giang nơi mà Bắc Thần Cung ở đó mà đi.
Người này không phải ai khác, chính là Chiêu Ngọc đã rời khỏi Dịch Phong, lúc này trên khuôn mặt Chiêu Ngọc đã dịch dung làm khuôn mặt trở nên quá đỗi tầm thường.
Làm như vậy cũng giảm đi rất nhiều số người truy theo phía sau, tránh được những phiền phức phát sinh.
Chiêu Ngọc đi được bốn ngày thì tới hạ lưu của Hán Thủy, lộ trình chỉ còn cách Châu Giang chỉ vài ngày đường.
Đi tới bờ sông Hán Thủy, Chiêu Ngọc quyết định chọn thủy lộ, vừa nhanh chóng lại thoải mái, không cần phải lên đường dưới vầng mặt trời chói chang chịu đựng khổ cực, thuận theo dòng nước mà xuôi xuống bên dưới, sau ba ngày đã tới Châu Giang.
Lại thêm một canh giờ đi xe ngựa nữa thì đã đến Bắc Thần Cung.
Trong phòng của chưởng môn Bắc Thần Cung toàn là nghi ngút của khói thuốc, nằm ở giường là Chiêu Tuyết tỷ tỷ của Chiêu Ngọc thân thể cực kỳ mê người, song nhũ cao vút, cảm giác như vươn tới trời cao, eo thon nhỏ, đai lưng tử sắc quấn quanh tiếu yêu lộ ra vẻ duyên dáng. Trên mặt có một nét cao quý cùng vẻ thanh lịch tao nhã, trong đôi mắt lóe tia quang hoa của sự trí tuệ.
Nhưng giờ nàng trúng Âm Hàn Chi Cực khiến toàn thân vô lực nằm bẹp dí trên giường khiến người nhìn mà đau lòng cứ như một bông hoa đẹp đang chống lại cái lạnh.
Cửa phòng đang đóng chặt mở toang, có một người chạt vội vã vào, người này không ai khác là Chiêu Ngọc. Nhìn thấy tỷ tỷ cả người run cầm cập trong cái lạnh, Chiêu Ngọc không tự chủ được nước mắt chảy lã chã như mưa nghẹn ngào lấy tay gảy vài sợi tóc rối trên mặt Chiêu Tuyết.
-Tỷ, muội về rồi đây
Chiêu Tuyết thì thào như đã có hết sức nói nhưng cũng đã chìm trong nước mắt chỉ khác là mỗi lần chảy ra lại đóng băng lại
-Ngươi còn dám vác mặt về ư. Ta đã nói với ngươi thế nào? Trong mắt ngươi thì lời nói của tỷ không có trọng lượng sao? Một thân một mình dám vào địa bàn Ngũ Yêu Nhân thật tức chết ta mà.
Chiêu Ngọc lại khóc to hơn vừa gỡ mấy vệt băng trên mặt vừa nói
-Nhìn tỷ ngày ngày chịu cơn đau lạnh thấu xương, muội không chịu được! Đây, tỷ nhìn xem muội lấy được nó rồi đó.
Chiêu Ngọc lấy trong ngực một viên minh châu gói trong bọc vải, nhanh tay gỡ lập tức cả căn phòng được chiếu rọi bởi thứ ánh sáng trắng âm dịu mà Chiêu Tuyết lại cảm thấy trong người không thấy cái lạnh đâu mà lại thấy rất thư thái.
-Đây là Đàm Liên Châu đó tỷ, tỷ mau phục dụng nó mau đi.
-Là Đàm Liên Châu sao? Ta chưa có nghe về nó.
-Ưm, muội cũng chưa có nghe về nó nhưng tỷ yên tâm công dụng của nó còn hơn Tị Thủy Châu đó.
Chiêu Tuyết không cầm lấy Đàm Liên Châu ngay mà nghiêm giọng hỏi
-Tiểu Ngọc! Làm sao muội có được nó? Ta không tin với võ công hay mưu trí của muội có thể đoạt được.
Nghe tỷ tỷ nói đến đây, Chiêu Ngọc bất giác nhớ đến phu quân của mình khuôn mặt bỗng chỗ đỏ lựng nhưng che giấu rất nhanh không để Chiêu Tuyết nghi ngờ chỉ đáp lại qua loa. Chiêu Tuyết nhận thấy được Chiêu Ngọc có vẻ né tránh liền túm nhanh vào cổ tay kéo tay áo lên.
-Vết thủ cung sa đâu?
Chiêu Ngọc bị bất ngờ không rút tay kịp đôi mắt trân trân nhìn tỷ tỷ run giọng mà không nói nên lời. Mà Chiêu Tuyết thì nằm bẹp dí trên giường chảy nước mắt, điều nàng lo sợ nhất đã xảy ra, trinh tiết của muội muội đã bị hủy hoại, trong đầu nàng bây giờ chỉ còn là mảng hỗn độn, nhớ đến lời hứa với mẫu thân sẽ chăm sóc muội muội thật tốt giờ đây nàng đã thất bại.
Cả căn phòng chỉ còn tiếng khóc hai người, Chiêu Ngọc bò lên giường nắm lấy tay tỷ tỷ nói trong tiếng khóc nức nở
-Tỷ, cái này không liên quan đến Đàm Liên Châu, mà chính là muội tự nguyện hiến dâng.
-Là ai?
-Tỷ đừng bận tâm bây giờ tỷ hãy mau chóng hồi phục đã
-Ta nói LÀ AI?
-Là….là….Dịch…Phong.
Nói được hai chữ ” Dịch Phong” Chiêu Ngọc cắn môi run rẩy nói ra từng tiếng nặng nề nhìn tỷ tỷ không biết nàng đang nghĩ gì.
-Dịch Phong? Trên giang hồ có danh tiếng gì không? Hắn thuộc môn phái nào?
-Không có, chàng mới xuất môn được hơn tuần còn môn phái thì không có nhưng mà chàng rất mạnh đó tỷ
Chiêu Ngọc nhắc đến phu quân của mình giọng nói có phần vui vẻ hơn pha thêm chút khoe khoang khiến Chiêu Tuyết nóng đầu lấy tay cốc vào đầu nàng một cái, Chiêu Ngọc chỉ biết rưng rưng nước mắt bị cam chịu.
-Giờ còn khoe khoang, đợi ta hồi phục xong ta sẽ đi tìm hắn tính sổ.
Chiêu Ngọc vội lớn tiếng can ngăn nàng sợ rằng nếu như để tỷ tỷ tìm được thì e cả hai người sẽ nổ ra cuộc chiến mà bên bị thương đương nhiên là tỷ tỷ.
-Không! không được! Tỷ không được làm vậy.
-Hắn đã dám hủy hoại trinh tiết của muội thì phải giết hắn. Bắc Thần Cung có luật các nữ đệ tử phải giữ gìn tiết hạnh tránh xa nam nhân mà muội lại bị như thế này nhỡ như cái tên đó là loại dâm tặc lừa các thiếu nữ thì sao hả? Đến lúc đó muội hối hận không kịp nữa.
-Tỷ không được nói thế! Chàng không phải người như vậy.
Chiêu Tuyết gồng mình quát lớn từ khi nào mà muội muội ngoan ngoãn của mình luôn nghe lời lại thay đổi chỉ sau chuyến đi.
-Hay thật giờ còn bênh vực hắn sao? Giỏi, vậy ngươi đi mà tìm hắn đi. Bắc Thần Cung không có ngươi cũng không sụp được đâu mà ta thì vẫn sống qua ngày được đây. Cầm lấy cái viên bi này rồi đi ra đi.
Chiêu Ngọc giật mình trước tiếng quát tỷ tỷ đây là lần đầu tiên trong đời tỷ tỷ lớn giọng quát mắng, nàng lầm lũi gạt nước mắt cầm lấy Đàm Liên Châu đặt trên bàn.
-Tỷ nghỉ ngơi cho khỏe
Mà Chiêu Tuyết thì cả người như có một cỗ nóng giận nghĩ đến cảnh muội muội bị dấy bẩn lên cơ thể thánh khiết nàng không sao mà xóa được cái ý nghĩ đó, đôi mắt liếc sang Đàm Liên Châu đang phát sáng nàng lầm bầm
-Dịch Phong! Ta sẽ tìm đến ngươi. Hãy đợi đấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!