Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân
Chương 111: Phong hào đấu la hội tụ
Độc Cô Bác mạnh mẽ áp chế Cúc Hoa Quan đến lợi hại khiến hắn kinh sợ cùng ngây ngốc. Cúc Hoa Quan không hiểu vì sao hắn phong hào đấu la 95 cấp mà lại thua Độc Cô Bác cấp 94? Tinh thần Cúc Hoa Quan đã có chút suy sụp. Độc Cô Bác vẫn hừng hực lửa chiến đấu.
Bích Lân Xà Hoàng hung hăng ngẩng đầu nhe nanh dài đầy độc tố bổ xuống Cúc Hoa Quan, trúng phải chiêu này Cúc Hoa Quan sẽ biến thành Cúc Hoa Héo. Làm Nana tức dậm chân là tên biến thái này mạng thật lớn, Quỷ Mị đã trở lại cứu Cúc Hoa Quan khỏi đòn đánh chí mạng. Nhìn đến Độc Cô Bác, Quỷ Mị biểu cảm không khác Cúc Hoa Quan trước đó là mấy: “Ngươi đã 94 cấp?”
Độc Cô Bác trước không biết cũng có Quỷ Mị, hắn thấy lần này Vũ Hồn Điện thật chơi lớn muốn Sử Lai Khắc không đường trở ra. Hắn sẽ không đứng nhìn Đường Tam gặp nguy hiểm, và còn, một người bạn mới. Phụ trợ có vẻ sắp hết tác dụng, Độc Cô Bác nhanh chóng đánh lại, vừa đánh hắn vừa ra đòn tâm lý với Quỷ Mị, tất nhiên là lôi Đường Hạo – Hạo Thiên Đấu La ra nói khiến Quỷ Mị tức run người. Một mình Độc Cô Bác thế mà cân cả hai phong hào đấu la, Quỷ Mị bị tấn công kịch liệt không thể phản kháng đành vội vã dùng đến vũ hồn dung hợp kĩ với Cúc Hoa Quan.
Vũ hồn dung hợp kĩ của hai phong hào đấu la? Mọi người thất kinh, Nana tự hỏi mình cũng không thể đánh lại hồn kĩ này, cô chỉ hi vọng những người đó đến kịp.
Vút!
Kiếm khí! Nana vui mừng ngẩng đầu, thật sự tới rồi.
Phía trên Cúc Hoa Quan cùng Quỷ Mị đang dung hợp thì một thanh kiếm vô cùng lớn mạnh mẽ lao đến cắt đứt vũ hồn dung hợp kĩ chưa thành của bọn chúng. Giữa không trung mở ra một khe nứt không gian, từ trong đó ba bóng người trung niên nam tử dần bước ra, một người toàn thân áo choàng đen bí ẩn, một người đi giữa trường bào màu trắng quý giá đẹp đẽ, tay hắn nâng lên một bảo tháp tán phát ra ánh sáng cửu sắc, cuối cùng một nam tử y phục và tóc dài trắng tinh phiêu dật, hắn lạnh lùng đưa tay bắt lấy thanh cự kiếm hồi trở lại bên người. Thấy bọn hắn chính là như thấy thần sinh mệnh.
Vinh Vinh kích động nhảy nhót hô lên: “Baba, Cốt gia gia, Kiếm gia gia. Chúng ta được cứu rồi, haha!”
Là một người mê kiếm, Nana không thể không biết đến người tóc trắng này, thần tượng Kiếm Đấu La – Trần Tâm. Nana lần đầu thấy được chân chính thần tượng phong hào đấu la kích động không kém Vinh Vinh, hai người ôm nhau cùng nhảy, Nana cười đến híp mắt: “Thấy, ta thấy rồi. Là Kiếm Đấu La Trần Tâm đó haha! Quá hạnh phúc!”
Tần Minh nhăn mặt nhìn Nana bĩu môi: Có cần thiết vui như thế không? Nãy ta cứu một mạng có thấy ngươi vui gì đâu, thật là bực mình.
Toàn đại lục phong hào đấu la chỉ có mười mấy người, vậy mà thoáng chốc năm người đã tập trung trước mắt, Sử Lai Khắc cùng kỵ binh chấn kinh đến hít thở không thông tiếp sau lại hoàn toàn thở phào. Không cần lo lắng, ba phong hào đấu la, thêm tông chủ Thất Bảo Lưu Ly tông phía sau có hoàng thất Thiên Đấu, Vũ Hồn Điện lần này không thể động vào một sợi tóc của bọn họ. Ninh Phong Trí là một người vô cùng thông minh, từ lúc ở thành Khoa Nhĩ thấy Quỷ Mị hắn đã luôn chú ý hành động của Vũ Hồn Điện, hôm nay mới tới cứu nguy một màn đẹp mắt. Nana rất có lòng tin với Ninh Phong Trí.
Quỷ Mị thấy tình hình không ổn, hắn nói nhỏ với Cúc Hoa Quan mấy câu khiến tên này khó hiểu sau đó gật đầu. Bọn chúng giả bộ cười làm lành nói mấy câu sáo rỗng rồi rời đi. Trần Tâm cảm giác có kiếm khí, lập tức phản ứng lại, hắn ngỡ ngàng phát hiện người đánh lén là một tiểu cô nương, kiếm pháp tuy không mạnh nhưng biến hóa bất thường vô cùng linh hoạt, cô nương này dùng cũng không phải kiếm mà là mười thanh đoản đao lạ gắn đầu ngón tay, Trần Tâm thích thú đứng im dùng một tay cầm kiếm mà phòng thủ.
Phất Lan Đức hôm nay là muốn phát điên với Nana, liên tục chọc vào phong hào đấu la lại còn dám mở phòng hộ trực tiếp tấn công. Phất Lan Đức gân cổ rống: “Nana, dừng tay lại cho ta!”
Nana nghe tiếng hét kinh khủng giật thót dừng lại, sau đó bị Phất Lan Đức phóng tới nhấn đầu xuống đau điếng cái cổ. Phất Lan Đức hướng Trần Tâm cười cười: “Kiếm Đấu La miện hạ, nó là cháu gái ta, đầu óc có chút không bình thường. Ta bắt nó xin lỗi ngài. Nana, xin lỗi mau.”
Nana xị mặt, nếu không nhân cơ hội đánh lén thì làm sao cô có thể đấu kiếm với phong hào đấu la chứ, lo sợ Phất Lan Đức giận nên Nana ngoan ngoãn: “Ta xin lỗi ngài, Kiếm Đấu La miện hạ.”
Trần Tâm gật đầu: “Không tồi, tuy nhiên lực đạo còn rất yếu, ngươi nên luyện tập nhiều hơn.”
“Vâng ạ, cảm ơn ngài chỉ bảo.” Nana ngẩng đầu hai mắt lấp lánh, được đánh nhau với thần tượng là cỡ nào vui mừng.
Sử Lai Khắc mọi người tập trung, Tần Minh kéo Nana về đứng bên người trách: “Thật to gan, ngươi có quan tâm ta chút nào không hả?”
“Ta đánh nhau có liên quan gì việc quan tâm ngươi?” Nana khó hiểu hỏi lại.
“Ngươi, thật đáng ghét.” Tần Minh giận dỗi quay mặt đi.
Nana buồn cười không nói thêm câu gì, Vinh Vinh tới cho Ninh Phong Trí, Cốt Đấu La, Kiếm Đấu La mỗi người một cái ôm.
Độc Cô Bác tới chỗ Đường Tam bắt bả vai quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ tiểu quái vật?”
Đường Tam cười lắc đầu: “Vẫn khỏe đây sao, cảm ơn ngươi lão quái vật.”
“Haha, ta phải cảm ơn các ngươi, cuộc sống cuối đời ta thật phong phú. Ta mơ cũng không nghĩ có ngày tự đánh cho hai tên đó bầm dập, quá sảng khoái đây, đúng không? Tiểu ma nữ.”
Độc Cô Bác liếc nhìn Nana, Nana bật cười: “Phải, tiểu, Độc, Độc. Á!”
Phất Lan Đức đánh Nana một cái, Nana lập tức nghiêm túc: “Vâng, Độc Đấu La.”
Mọi cười phì cười, đại nạn đi qua họ nhìn bầu trời thật sáng lạng, cảm giác dường như được tái sinh. Nhóm Ninh Phong Trí thấy Độc Cô Bác cấp 94 là ngạc nhiên nhưng nguyên nhân có hỏi cũng chẳng thể biết, dù sao Độc Cô Bác không phải địch nên họ thoáng an tâm, còn nhờ hắn vừa giúp một tay đây.
Sau khi các vị đại nhân vật rời đi, dọn sạch chiến trường cùng đá ngăn cách, các học viện không ai bị tổn thương vui mừng tiếp tục xuất phát đi Vũ Hồn Thành. Vào hang hổ nhưng Sử Lai Khắc chẳng hề lo lắng, họ có hậu thuẫn hơn nữa dù mạnh mẽ Vũ Hồn Điện không phải bá chủ cũng dám ngang nhiên làm chuyện xấu nơi đông người?
Vũ Hồn Điện, điện chính.
Đại sư vừa từ trong điện Giáo Hoàng ra tới, hắn thở mạnh một hơi bước đi: Vậy là có thể phần nào an tâm, trước mắt cô ta đã hứa sẽ không động đến bọn trẻ. Nhưng chuyện Quỷ Mị nói là thật? Gia tộc Đông Nam Á, quay về cần thiết hỏi Nana.
Giáo Hoàng nhìn đến quỳ dưới đất hai người tức giận đập tay một cái, lập tức cung điện rung động, Giáo Hoàng giận giữ: “Hay cho một Độc Cô Bác, hay cho một cái Thất Bảo Lưu Ly Tông.”
Quỷ Mị lên tiếng: “Giáo Hoàng đại nhân, vậy Đường Tam…”
“Hừ, ta đã nói thế nào? Ta không thể nuốt lời, không ai được động tới Sử Lai Khắc.”
Cúc Hoa Quan cúi đầu nghiến răng, ngẩng lên cung kính nói: “Còn con nhóc đó cùng ẩn thế gia tộc mà nó nói, chúng thuộc hạ phải làm sao?”
Giáo Hoàng nộ khí đứng bật dậy, uy áp khiến hai phong hào đấu la phải bám tay chống đỡ, Giáo Hoàng lạnh giọng: “Tạm không động tới nó, khoảng thời gian này Vũ Hồn Điện cần im lặng, chờ thời cơ. Cúc Hoa Quan, lệnh tất cả đệ tử ra sức điều tra về gia tộc đó cho ta, khiến ta không hài lòng, hậu quả…”
Một phát chống quyền trượng trên mặt đất, Cúc Hoa Quan bị thương ho mấy cái vẫn phải trụ vững thưa: “Vâng lệnh, Giáo Hoàng đại nhân.”
Giáo Hoàng ánh mắt kiêu căng nhìn về một khoảng không, nhíu mày giận giữ: “Gia tộc Đông Nam Á? Hừ, là kẻ nào cũng không ngăn được hào quang của Vũ Hồn Điện.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!