Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân
Chương 2: Gặp mặt
– Đấu La đại lục
– Học viện Sử Lai Khắc trung tâm
Bùm
Tiếng động lớn từ trên trời giáng xuống làm cho những người có mặt tại đó tất cả bị hấp dẫn lại, nhìn cái hố to dưới nền gạch, đất đã hỗn tạp ngổn ngang, mọi người không hẹn mà cùng hít mạnh một hơi.
“Ca ca, đó là gì vậy?” Cất tiếng nói là một thiếu nữ, một thân váy hồng, dáng người cao gầy, đường cong hoàn mỹ, nhìn xinh đẹp động lòng nhưng lại nhiều hơn mấy phần đáng yêu, vừa nói vừa đưa ánh mắt màu hồng bảo thạch tò mò nhìn sang nam tử tóc đen bên cạnh.
“Ta cũng không biết, Tiểu Vũ, muội đứng sau lưng ta đi.”
Thiếu nữ váy hồng tên Tiểu Vũ không có lại nghe lời nam tử nói mà là tinh nghịch bướng bỉnh chống đôi tay thon dài lên ngang hông: “Đường Tam, ta không đánh ngươi, ngươi quên ta là Tiểu Vũ tỷ sao.”
Nhìn bộ dáng vừa đáng yêu vừa hùng hùng hổ hổ dọa người của Tiểu Vũ, Đường tam chỉ biết lắc đầu cười trừ.
“Ta nói, hai người rốt cuộc ca ca muội muội hay vẫn là tỷ đệ.” Đứng đối diện Tiểu Vũ phía bên kia cái hố là một nam tử tóc đỏ, dáng người mập mạp, một bộ khó hiểu nhìn ngây ngốc, trên tay cầm chiếc đùi gà đang cắn dở:
“A ngươi, tên tiện nhân này sao đánh ta.”
“Tên mập, ăn cho nhanh cái đùi gà của ngươi, lát viện trưởng đến lại đánh cho cả lũ bây giờ, còn nữa, anh mày là Áo Tư Ca siêu cấp đẹp trai đó nha, gọi sai tên anh mày, anh mày không cho mày ăn bánh.”
“Ai cần ăn cái thứ đồ dở của tiện nhân ngươi, phượng hoàng lão gia ta đây biến ngươi thành tiện nhân nướng.” Nói rồi trên thân lập tức tán phát ra hỏa diễm đỏ rực.
“Đới lão đại, còn không mau cứu mạng a, tên mập muốn giết người.” Áo Tư Ca giật nảy mình vội vàng chạy đến sau lưng một nam tử tóc vàng.
“Được rồi, Hồng Tuấn, hôm nay không thích hợp, để lần sau cho ngươi thu thập hắn.”
Câu nói của hắn làm cho mọi người cười phá lên, còn Áo Tư Ca lại làm bộ ảo não mà khụy xuống đất, bỗng ánh mắt của hắn mở to, bờ vai run run, miệng mấp máy nói không ra lời.
“Không phải chứ, ta nói ngươi làm vậy cũng quá khoa trương đi tên tiện nhân.” Mã Hồng Tuấn ánh mắt khinh thường mà nhìn Áo Tư Ca.
“Không, không phải, là, là có người a.”
Biểu tình đầy lắp bắp kinh hãi của hắn lập tức kéo tầm mắt của mọi người, tất cả cùng nhìn về phía dưới cái hố to bị đất đá chồng chất.
“Đám nhóc các ngươi đang làm cái gì, mới tới đã phá hoại học viện của ta sao, bồi thường, nhất định phải bồi thường.” Tiến tới với bộ dáng tức giận bừng bừng là viện trưởng của học viện Sử Lai Khắc – Phất Lan Đức.
“Ca, là người chúng ta gặp ở cửa hàng đó.” Tiểu Vũ nhỏ giọng nói với Đường Tam.
“Các ngươi biết ông ta sao, ta nghe nói đó là viện trưởng của học viện này đấy, là một lão tham tiền đó hì hì.” Cô gái che miệng vừa cười vừa nói là Ninh Vinh Vinh.
“Vinh Vinh, cẩn thận đấy, viện trưởng của chúng ta không những tham tiền mà còn keo kiệt, thù dai…”
!!! Ể, sau lưng lạnh lạnh.
“Áo, Tư, Ca!”
Nghiến răng nghiến lợi, xuất hiện bất ngờ sau lưng Áo Tư Ca, viện trưởng Phất Lan Đức giờ đây đã mặt đen đến thấy không rõ biểu cảm.
“Viện, viện trưởng, không, không phải ta. A! Đây thầy nhìn xem, bên dưới có người.”
Khỏi phải nói chủ ý dời đi sự chú ý của viện trưởng vào cái hố là một chủ ý thông minh, nếu không – hắn xong đời rồi. Quả nhiên, cái hố to vẫn là làm người ta phải bận tâm, lấp dưới đống đá vụn, một cánh tay nhỏ mò mẫm bò lên.
“Á!” Ninh Vinh Vinh trực tiếp bị dọa sợ đứng nép bên cạnh Tiểu Vũ.
“Còn đứng đó làm gì, không mau cứu người.” Vẫn là Đới lão đại – Đới Mộc Bạch nhanh chân nhảy xuống, tiếp sau đó là Đường Tam, Áo Tư Ca cùng Mã Hồng Tuấn. Chẳng mất bao nhiêu công phu mọi người cũng đã dọn sạch đống đất đá và đưa người bí ẩn từ dưới hố lên.
“Thì ra là một tiểu muội muội.” Tiểu Vũ chạy lại vừa tò mò vừa quan tâm nhìn cô gái nhỏ mới được cứu – lại không phải chính là Sở Phượng Na – Nana sao.
Đang mờ mịt chưa biết chuyện gì xảy ra, nghe người ta gọi một tiếng “tiểu muội muội” Nana ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy trước mặt mình một tiên nữ, thật đẹp!
“Tiểu muội muội, tên ngươi là gì, nhà ở đâu, sao ngươi lại tới đây, làm sao lại rơi xuống ở đó?” Vừa nói vừa chỉ cái hố.
Nana khóe miệng giật giật, tình huống có chút quen thuộc a, cơ mà lại là “tiểu muội muội” sao, thiếu nữ này tuy cao hơn mình nhưng nghe thanh âm cùng gương mặt mà nói bất quá chỉ mới mười mấy tuổi, ta đây đã 23 sao?
“Ta…” Tinh tinh, gì vậy? Nghe thấy âm thanh cũng là lúc trước mắt Nana xuất hiện một màn hình ánh sáng trình bày là một màu lam nhạt, lạ kỳ thay, đó giống như là giao diện game Đấu La chi chiến.
“Chủ nhân Sở Phượng Na, Đấu La chi chiến tài khoản kích hoạt Đấu La đại lục, chiến lực bảo toàn, cốt linh đem biến trở về 12 tuổi, mục tiêu đầu tiên: Gia nhập học viện Sử Lai Khắc.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!