Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân
Chương 3: Ta là Sở Phượng Na
Cái gì? Cốt linh 12 tuổi, lẽ nào là, sờ sờ tay chân vẫn đầy đủ, chỉ gầy hơn chút haha
Khoan đã, 12 tuổi chiến lực bảo toàn, vậy không phải muốn đại gia ta xưng bá đại lục! Nana còn chưa kịp suy nghĩ xong hình tượng xưng bá đại lục của mình uy phong là như thế nào, cô đã bị dòng chữ màu đỏ trên màn hình chấn cho á khẩu:
“Mời chủ nhân lưu ý, giữ kín thân phận, không được quá can thiệp vào diễn biến mạch truyện của Đấu La đại lục, cấp độ cao cảnh báo: Không thể chiến đấu thay thế đoàn đội cùng Sử Lai Khắc Thất Quái! Nếu sai: CHẾT.”
Nana: Cũng thật là, không quá can thiệp vào, cũng bao gồm ta không thể sử dụng toàn lực ở độ tuổi này, nhưng vẫn phải tự vệ chứ, còn về Sử Lai Khắc Thất Quái ta cũng không muốn phá đi sự kết hợp của họ, đó là thần tượng trong lòng ta – Sử Lai Khắc Thất Quái. Dù sao đến được đây quả là thần kỳ, sự xuất hiện của ta chẳng phải đã là sự can thiệp to lớn rồi, mục đích cuối cùng của việc này là gì? Chết sao? Ta không muốn, vậy cứ thuận theo tự nhiên đi.
Năng lực thích nghi của Nana vẫn tính là mạnh mẽ.
“Ca ca, cô ấy không phải là bị ngã đến ngốc rồi chứ, đã ngồi đấy ngốc ngốc một lúc lâu, trên trời có gì sao, không có mà.” Tiểu vũ đưa tay vẫy vẫy trước mặt Nana rồi lại đưa tay che mắt nhìn theo hướng đó.
Lạnh băng băng không mấy quan tâm Chu Trúc Thanh, nhìn cô gái lạ lẫm đang ngồi im dưới đất cuối cùng cũng phải lên tiếng tò mò:
“Cô ta không giống người của hai đại đế quốc, trang phục của cô ta rất lạ, ta chưa từng gặp qua.”
Nana là nghe đến lời Tiểu Vũ cùng Trúc Thanh nói, cô biết mọi người không thể thấy được màn hình giao diện Đấu La chi chiến.
Dùng ý nghĩ thu hồi giao diện: Thú vị! Phải chủ động chào hỏi thôi, nếu không sợ là mọi người sẽ nghi ngờ ta là địch nhân thì toi.
Nana mỉm cười đứng dậy nhìn lướt qua một lượt rồi cất tiếng nói nhẹ nhàng mà thanh thúy:
“Chào mọi người, ta là Sở Phượng Na, ta 12 tuổi, mọi người có thể gọi ta là – Nana.”
“Ồ Nana, ta là Tiểu Vũ, đây là ca ca của ta Đường Tam, kia là…”
!!!
“Đợi đã!” Nhấc tay ngăn cản Tiểu Vũ tiếp tục nói chuyện, Nana cảm thấy như mình đã minh bạch được chuyện gì đó. Đường Tam, Tiểu Vũ, bên kia là Áo Tư Ca, Đới Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn, Ninh Vinh Vinh, còn có cô gái mặc váy đen lạnh lùng cao ngạo kia đích thực là Chu Trúc Thanh rồi. Trời ạ, ngay đây chính là học viện Sử Lai Khắc sao, quả nhiên ta tới rồi.
“Ta nghĩ ta đã biết rõ rồi. Cảm ơn mọi người đã cứu ta và ta cũng rất vui được gặp mọi người.” Kìm nén sự vui mừng quả thật rất khó a, đôi mắt Nana giờ đây là vì vậy mà híp lại chỉ còn sợi chỉ, cúi gập người che dấu đi hai bên má bầu bĩnh ửng hồng, chỉ để lại cho tất cả mọi người một dấu chấm hỏi to đùng.
Biết, biết rõ gì vậy nhỉ?
Nhìn biểu cảm của mọi người Nana bất giác trở nên tinh quái:
“À đúng rồi, Tiểu Vũ, nơi đây hẳn là Sử Lai Khắc học viện?”
“Đúng, đúng vậy, kia là viện trưởng của chúng ta, hôm nay chúng ta cũng mới nhập học ngày đầu tiên đấy.” Tiểu Vũ chỉ hướng Phất Lan Đức giới thiệu cho Nana. Ánh mắt ông ấy hình như không được thân thiện cho lắm.
Ai bảo rơi xuống động tĩnh cũng là như vậy phá hoại học viện của người ta đi, Nana giờ đây chỉ biết âm thầm khóc trong lòng, nhiệm vụ đầu tiên chưa gì đã thấy khó khăn. Ngày đầu tiên nhập học? Thời cơ cũng vừa đẹp đó nha.
“Viện trưởng tốt, em là đến báo danh.”
Toàn trường chấn động, nhìn xem tên mập còn xém ngã xuống đất.
Tĩnh
“Hahaha, ngươi? Báo danh?” Vừa cười vừa nói, nói xong lại ôm bụng cười.
Nana trong lòng mờ mịt: ông này bị gì thế, mình vừa nói sai gì sao?
“Nana, ngươi đã biết đây là Sử Lai Khắc, vậy hẳn biết câu khẩu hiệu “chỉ lấy quái vật, không thu người thường” đi!” Đới Mộc Bạch nhịn không được lên tiếng nói.
“Ta biết, ta còn rất đồng tình đây, Đới đại ca đúng không ạ! Nhìn xem ta rơi từ trên trời xuống lành lặn như vậy, còn giống người bình thường không!?” – Sử Lai khắc là ta vào chắc rồi, cơ mà cũng phải hảo hảo trêu chọc một phen, cơ hội này không phải ai cũng có, ta một khi đã xuất hiện thì phải là xuất hiện huy hoàng ahaha.(Cái hố quả nhiên rất huy hoàng!)
Nhìn lại cái đống đất đá to vẫn nằm im ở nơi đó, rồi lại nhìn tiểu cô nương trước mặt, Đới Mộc Bạch cũng âm thầm gật đầu.
“Hứ, chỉ bằng thế cũng muốn ta nhận, Mộc Bạch, cho nó thấy uy lực nắm đấm của ngươi.” Phất Lan Đức khinh thường mà nhìn Nana.
Ta phục cái ông viện trưởng này, ta mặc dù tuổi có chút lớn nhưng tâm hồn thiếu nữ mong manh, hơn nữa bây giờ ta chẳng qua chỉ là cô bé 12 tuổi, ông có cần dùng ánh mắt ấy mà nhìn người ta không hả hả hả? Nghĩ vậy thôi chứ có cho thêm cái lá gan Nana cũng không dám nói, xét cho cùng vẫn là một cô gái tốt, yêu trẻ kính già đấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!