Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân - Chương 4: Học viện Sử Lai Khắc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân


Chương 4: Học viện Sử Lai Khắc


“Bạch Hổ phụ thể”

Nana chỉ nghe Đới Mộc Bạch quát lên một tiếng, sau đó bùm, nền gạch lại mở ra một cái hố to cũng chẳng kém cái kia là bao, đem khoảng sân còn lại cũng đập nát. Viện trưởng Phất Lan Đức biểu tình liền rất khó coi, vừa rồi còn là ông bảo người ta diễu võ dương oai đây.

“Tiểu tử thối, ta có bảo ngươi phá học viện của ta!?”

“Viện trưởng bảo ta đấm còn gì, cho xem thấy uy lực, cho xem thấy uy lực a.” Đới Mộc Bạch một vẻ rất là hiển nhiên bộ dáng nói.

Phụt haha, bụm… mọi người đều là nhịn không được rồi, cơ mà ánh mắt thầy viện trưởng đã quét qua đây, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cổ nhân là không có nói sai.

Được, ta nhịn, hừ. Cố nén tức giận trong lòng, Phất Lan Đức chỉ tay về phía Nana dẫn tầm mắt cô nhìn đến mặt sân.

“Ngươi nhìn thấy chưa, đây gọi là thực lực. Học viện của ta không nhận phế vật, 12 tuổi không đạt hơn 20 cấp hồn lực thì miễn bàn, giờ nộp bồi thường rồi đi đi.”

Viện trưởng quả đúng là ham tiền nha, 20 mấy cấp phải có hai hồn hoàn, khả năng ta lại không thể hấp thu, năng lực trước kia cũng không có hồn hoàn, thật là phiền phức. Khoan đã, quái vật, không hiện hồn hoàn đây chẳng phải cũng là một điều rất thuyết phục sao, dễ dàng để ta giả heo ăn thịt hổ kaka. Nana hai mắt lấp lánh tự mình mỉm cười.

“Ngươi còn đứng ngây ngốc đó làm gì, một tên đến một tia hồn lực cũng không có, còn dám tới tận đây báo danh. Hừ.”

Phất Lan Đức quả là không vừa mắt, nha đầu từ đâu tới phá học viện của hắn, còn không đem lời của hắn bỏ vào tai, nhìn qua quần áo còn không đàng hoàng đây.

Hắn đâu có biết không phải Nana không nghe mà là đang mải suy nghĩ cách trả lời, đầu óc nó vốn chậm chạp là thế.

“Viện trưởng, ngài vừa nói, em không có hồn lực!?”

“Hừ, ngươi còn nói.”

Bằng tuổi Nana là không có cách nào áp chế hồn lực, điểm này là hắn chắc chắn, nhưng sự thật Nana cũng không có đi áp chế, chỉ là người khác không cảm nhận được năng lượng của cô mà thôi.

Có rồi, ta quyết phải vào học viện Sử Lai Khắc. Nghĩ minh bạch, Nana tinh quái nhìn về phía Phất Lan Đức:

“Viện trưởng, ngài nói xem, Đấu La đại lục rộng lớn như vậy, vũ hồn cũng là nhiều lắm, vũ hồn biến dị lại càng là không thể dự đoán tài năng. Ngài có nghĩ em là có vũ hồn biến dị, hơn nữa biến dị cũng ẩn dấu hồn hoàn và hồn lực.”

Lời vừa nói ra không khỏi khiến người khác giật mình, ẩn dấu hồn hoàn hồn lực, này là cái dạng gì vũ hồn?

Hừm, xem biểu hiện là rất ngạc nhiên đó nha, lời nói dối như vậy không mong người khác tin tưởng, nhưng cũng chẳng ai có thể chứng minh là không có vũ hồn biến dị như thế. Thứ lỗi cho ta, ta cũng không biết phải giải thích thế nào cho mọi người.

“Ngươi nói là sự thật!?” Nếu đúng thì đây có lẽ là một “quái vật” thực sự, khoan đã, ta đúng là bị lời nó làm cho hồ đồ rồi, vũ hồn tuy biến dị nhưng chưa chắc đã mạnh mẽ. Phất Lan Đức tự tiếu phi tiếu mà nói với chính mình.

“Đúng nha, ngài xem.” Nana làm bộ thần thần bí bí, phất tay múa một vòng tròn âm dương trước mặt, lập tức trên tay xuất hiện một con cáo tuyết, cửu vĩ hồ tuy chỉ nhỏ bằng bàn tay nhưng bộ dáng mỹ a, trên đầu hai tai nhỏ xíu đeo nơ hồng, tứ chi đều đeo lục lạc, lắc lắc mình phát ra tiếng kêu leng keng, nó lười biếng nằm trong tay Nana cuộn tròn lên trông thật đáng yêu.

“Oa, tiểu hồ ly thật đẹp, Nana vũ hồn của ngươi thật đẹp a.” Nhìn thấy con cáo tuyết, Ninh Vinh Vinh nhịn không được hai mắt lấp lánh thốt lên, mặt khác các nữ tử cũng là như vậy đi.

“Chưa hết đâu.”

Mỉm cười, Nana lại phất tay, bên cạnh đã là một con huyết lân mã. Trái ngược với tiểu hồ ly nhỏ bé đáng yêu, con huyết lân mã thân là hình ngựa nhưng được bao bọc bởi lân giáp màu đỏ, từng khối từng khối vảy hình tròn xếp chồng lên nhau không khỏi khiến người ta hoa mắt thần mê, vừa như dũng mãnh lại vừa uyển chuyển, kỳ lạ hơn là trên lưng nó còn đeo yên cương.

Thú vũ hồn khi nào lại có cả vật dụng như vậy!?

Viện trưởng Phất Lan Đức đã cảm thấy tầm hiểu biết của mình là như thế tiểu, vừa nãy phóng xuất vũ hồn nha đầu này đúng thật là không có cái gì dao động hồn lực:

“Ngươi là song sinh vũ hồn!?” Nhìn qua còn rất mạnh mẽ đây, chính mình còn nói người ta là phế vật, ta thật sự là đã già rồi, nhìn không thấu nữa, lớp trẻ bây giờ quả là sóng sau đè sóng trước, lại có thứ vũ hồn kỳ lạ như vậy, nhưng vũ hồn cũng có tiên thiên vô lực, không thể tu luyện dĩ nhiên cũng không có hồn hoàn. Không đúng, thú vũ hồn cửu vĩ hồ cùng huyết lân mã là hai loại thuộc cấp bậc cao thú vũ hồn, hơn nữa còn là song sinh vũ hồn, kì lạ kì lạ, thật đau đầu. Phất Lan Đức hết gật đầu rồi lại lắc đầu, làm cho mọi người càng là đau đầu hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN