Đầu ngõ có con bé bán bánh bao - Chap 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Đầu ngõ có con bé bán bánh bao


Chap 1


Khu phố 9, đầu ngõ 74 có một nhà bán bánh bao.

Chẳng còn mấy ai trong khu nhớ gia đình kia đã chuyển tới đây bao lâu rồi, độ tầm chục năm thì phải. Nhà ấy làm bánh bao ngon đáo để, sáng nào quán cũng đông khách, nhiều hôm còn phải lấn chút ít ra đường để khách có chỗ ngồi. Sáng đông mà tối cũng đông, đặc biệt là vào mấy tối có gió đông bắc, quán đông không còn một chỗ trống. Hai vợ chồng tên Sơn và Thùy, tốt tính lắm. Việc gì của khu phố cũng tích cực tham gia, lại vui vẻ với hàng xóm láng giềng nên ai cũng quý.

Chỉ khổ nỗi, đứa con gái mới tám tuổi nhà ấy lại nghịch quá thể. Con bé có cái tên nghe thuận tai gớm : Nguyễn Vân Uyên.
Tên thì có vẻ nữ tính đấy, thế mà tính nó lại ngược hẳn với tên. Người thì gầy choắt, bé con con mà suốt ngày thấy bày trò chơi ngoài đường, có lúc còn chạy chân trần trên mặt đường dưới cái nóng rát giữa trưa của mùa hè chỉ để chạy đến bãi cát gần bờ đê mà nghịch, rồi thì mới bé tí thế mà đã trèo vào vườn xoài nhà người ta mà vặt trộm, bị tóm còn trề môi ra vẻ oan ức lắm… Ôi chao, nghịch đến thế là cùng.

Nghịch ngợm thế nhưng con bé lại hơi tội nghiệp. Chẳng đứa nào ở trong khu này chịu chơi chung với nó, thành ra con bé cứ thui thủi một mình. Cũng lạ, trẻ con khu này thân nhau lắm, thế mà khi con bé muốn chơi cùng thì chúng nó lại cứ đẩy con bé ra xa. Cái Uyên biết đến cả trẻ con trong ngõ 74 cũng không muốn chơi với mình nên cứ lầm lì tự bày trò tự chơi thế thôi.

Mà Uyên không chỉ biết mỗi nghịch ngợm thôi đâu nhé, nó còn biết làm vỏ bánh và bán bánh cho ba mẹ lúc đông khách nữa. Lúc bán hàng thì nó ngoan lắm, cứ \’vâng\’, \’dạ\’ rồi gói bánh, tính tiền cho khách cẩn thận. Con bé cũng giỏi, chả cần máy tính mà vẫn tính được năm cái bánh bao với một phần bánh cuốn thì bao nhiêu tiền. Uyên đi học không cần bố mẹ đưa đón, vì nó biết bố mẹ bận lắm, thế nên sáng nào nó cũng tự giác dậy sớm, đánh răng rửa mặt, ăn sáng, phụ bố mẹ một lúc, đến giờ thì cứ dắt xe ra tự đạp đến trường. Nếu bỏ cái mặt lầm lì và cái tính nghịch ngợm dở hơi thì con bé cũng được xếp vào dạng \’ngoan\’ đấy chứ.

Đùa thôi.

Đấy là \’nếu\’ thôi, và cuộc sống thì chẳng bao giờ có \’nếu\’.

Bản tính ngang ngạnh của Uyên sẽ chẳng bao giờ thay đổi…

…ít nhất là cho đến hôm nay.

Uyên nhìn thấy đám trẻ con cùng khu phố đang bắt nạt một thằng nhóc trong lúc nó đang đi giao hàng giúp bố mẹ. Bình thường thì Uyên chả quan tâm, vì có phải việc của mình đâu, nhưng nhìn mặt thằng nhóc kia tội quá, hai mắt nó rưng rưng, trông nó chắc cũng trạc tuổi Uyên, Uyên chưa thấy nó lần nào. Hay là thằng nhóc này mới chuyển tới?

Nhưng Uyên không kịp nghĩ nhiều khi thằng Tuân béo – đầu đàn của lũ trẻ khu 9, đang xách cổ áo thằng nhóc kia lên và lấy sạch bi màu của nó. Uyên dừng chiếc xe đạp cũ của nó, chạy lại chỗ đám nhóc hổ báo kia, miệng nó hét lớn :

– Chúng mày đang làm cái gì đấy?!?

Thằng Tuân mập quay lại nhìn. Đến khi thấy Uyên và cái dáng gầy gò loắt chắt, thấp lè tè của nó thì cả lũ quay ra chế giễu :

– Tưởng ai, ra cái Uyên. Mày hét lên với ai đấy hở? Đồ Uyên không có ai chơi, blè.

Uyên không nói gì nhưng nó tức lắm. Nó nhặt cành cây và mấy hòn đá to dưới đất, ném đá liên tục vào bọn thằng Tuân, trong khi tay nó thì lăm lăm cành cây to bằng cả cái cán chổi lúa. Thằng Tuân mập hơi sợ trước bản mặt lầm lì của Uyên, nó lùi lại mấy bước, rồi phất tay cho mấy đứa còn lại thả thằng nhóc kia. Xong, cả đám nhóc kia lục đục chạy ra chỗ khác, thằng nhóc tội nghiệp được giải thoát.

Uyên vứt cành cây xuống đất, kéo thằng nhóc lại, hỏi :

– Có sao không?

– Kh…Không. – Thằng nhóc rụt rè đáp, nó có vẻ nhát người lạ.

Thấy nó trả lời, Uyên mới thở dài như người lớn rồi quay lại chỗ xe đạp đang dựng dưới một tán cây, leo lên yên xe, trước khi chuẩn bị đạp đi giao hàng còn tốt bụng dặn thằng nhóc :

– Lần sau thấy chúng nó thì tránh xa ra.

Rồi Uyên đạp xe đi thẳng. Thằng nhóc ở đằng sau í ới gì đấy, hình như là cảm ơn Uyên và hỏi tên nó. Ui chao, nó í ới gì thì kệ cha nó chứ, Uyên còn phải đi giao hàng, trễ rồi đây này!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN