Đầu ngõ có con bé bán bánh bao
Chap 2
Ngõ 72 đối diện với ngõ 74, hai ngõ cách nhau một con đường mà hai chiếc xe tải đi ngược chiều cùng lúc vẫn còn thừa một khoảng nhỏ, suy ra nhà mới đến đối diện với nhà cái Uyên luôn rồi, vì hai nhà đều ở đầu ngõ ấy mà.
Uyên đi học cả buổi sáng, trưa về thấy vợ chồng cô Lan dẫn theo thằng con trai mang quà đi làm quen hàng xóm thì nó mới biết đấy chứ. Uyên lễ phép cảm ơn và nhận túi quà từ tay chú Tùng, thầm ngó ngó quà bên trong. Uii, là bánh xốp và nho tím, toàn những thứ Uyên thích ăn. Đúng lúc Uyên đang định đóng cửa nhà thì thằng con trai của vợ chồng cô Lan ló đầu ra. Uyên trợn mắt nhìn thằng nhóc.
– Ơ…
Thằng nhóc nhút nhát kia đồng thời kêu lên với Uyên. Chú Tùng ngạc nhiên nhìn hai đứa :
– Quân, con quen Uyên à?
– À…Dạ. – Quân liếc nhanh Uyên một cái rồi gật đầu. – Con quen bạn ấy mới vào hôm qua thôi.
Chú Tùng cười vui vẻ, xoa đầu thằng con trai đầu lòng :
– Thế thì tốt quá rồi còn gì. – Chú Tùng quay người lại, giới thiệu nó với Uyên – Đây là Dương Quân, Trần Dương Quân, con trai đầu của cô chú. Nó cũng bằng tuổi cháu đấy. Nó cũng sẽ chuyển đến đây học, mong hai đứa sớm trở thành bạn. Nhờ Uyên giúp đỡ nó hộ chú nhé.
Uyên vốn muốn lắc đầu, nhưng vì ba mẹ nó đang đứng đây, nhà chú Tùng lại mới đến, nên nó đành phải gật đầu. Ui chao, nhìn thằng nhóc tên Quân kia rõ ghét! Da thì trắng, mắt thì to như mắt bồ câu, lại còn cái mũi như người Tây ấy, chả bù cho Uyên. Da Uyên rám nắng, người gầy gò, tóc ngắn cũn cỡn, khét nắng vì chạy lông nhông dưới cái nắng nóng của những buổi trưa hè mà không thèm đội mũ. Nhưng Uyên không ghét mái tóc hay làn da của mình, nó cho rằng như thế mới là khỏe mạnh, còn trắng bóc như thằng nhóc Quân mới đến kia chắc chắn là chả bao giờ đi chơi rồi, rõ yếu đuối. Uyên ơi là Uyên, mày giống bà cụ non quá!
– Cậu tên là Uyên hả?
– Bố mày vừa nói xong đấy thôi. – Uyên hất hàm.
– Cả họ và tên của cậu là gì thế?
– Mày hỏi làm gì?
– Tớ muốn biết mà. – Quân cứ rụt rè nhìn Uyên, cứ như là Uyên bắt nạt nó ấy. Vợ chồng chú Tùng về rồi thì Uyên cần gì phải thân thiện với nó nữa? Nhìn vẻ nhút nhát của Quân kìa, con trai chứ có phải con gái đâu, rõ ghét!
– Nguyễn Vân Uyên. – Nó lừ mắt nhìn Quân. – Giờ thì mày về được chưa?
Quân lùi về sau một bước, hai tay chắp đằng sau lưng, đứng thẳng, miệng cười rõ tươi làm lộ ra cái răng khểnh dễ cưng hết sức :
– Ngày mai tớ lại sang chơi với Uyên.
– Thằng hâm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!