Đế Hoàng Tôn - Chương 125: Tứ Ấn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Đế Hoàng Tôn


Chương 125: Tứ Ấn



Thời gian trôi qua rất nhanh, tính từ khi Đông tiến đến giờ, thời gian tu luyện của Việt đã gấp mấy lần thời gian di chuyển rồi.

Cũng chỉ bởi mỗi lần dừng chân tu luyện là hắn lại chìm đắm vào bên trong, chứ không theo kiểu cách thông thường là ngày di chuyển đêm tu luyện, chẳng hạn như lần này, hắn đã gần một tháng chưa ngồi dậy.

Nếu như là người bình thường chỉ cần không ăn không uống trong một tuần thôi e rằng đã ngỏm rồi, hơn nữa ngồi lâu như vậy rất dễ bị trĩ.

Sở dĩ tốn nhiều thời gian như vậy, không phải do Ma Kết Ấn quá khó ngưng tụ, mà sau khi ấn thành, hắn nhận ra bấy lâu nay mình đã hiểu và sử dụng sai hoàn toàn về những bộ ấn thuật dựa theo mười hai cung Hoàng đạo này.

Trước khi lấy được Ma Kết Ấn, hắn có trong tay ba bộ ấn pháp cung Hoàng đạo là Song Ngư, Bảo Bình và Nhân Mã, được sử dụng vô cùng hợp lý.

Song Ngư Ấn sức phá hoại lớn chính là linh thuật công kích, Bảo Bình Ấn mềm mại nhưng vững vàng là linh thuật phòng ngự, còn Nhân Mã Ấn có thể gia tăng tốc độ, đương nhiên phải là thân pháp.

Thế nhưng khi đối đầu với một đối thủ có tu vi quá cao như Huyết Lang, cùng một bộ linh thuật quá mạnh mẽ như Lang Sát, cả ba bộ ấn thuật mạnh mẽ của hắn đều vô tác dụng.

Nguyên nhân cũng không hề khó hiểu, bởi vì ấn thuật cung Hoàng đạo, vốn dĩ đều là linh thuật phụ trợ, hay còn được gọi là bí thuật-linh thuật có khả năng đặc biệt.

Thời gian qua, hắn hoàn toàn tập trung vào việc tu luyện lại bốn bộ linh thuật, cũng không hẳn là tu lại từ đầu vì đã có những tham ngộ nhất định về ba bộ bí thuật.

Song Ngư Ấn, có năng lực khuếch đại cường độ linh lực, khi sử dụng một linh thuật bất kỳ chỉ cần dùng đến một lượng linh lực ít ỏi cũng có thể tạo ra sức công phá khủng khiếp.

Bảo Bình Ấn, không phải một loại linh thuật phòng ngự, tác dụng của nó cũng không phải ngăn chặn công kích của đối phương, mà Bảo Bình hư ảnh có thể hút linh lực của đối phương, thậm chí đem một phần cho bản thân sử dụng.

Nhân Mã Ấn, không chỉ đơn giản là gia tăng tốc độ di chuyển, mà còn gia tăng tốc độ vận hành linh lực. Linh lực vận hành càng nhanh, thì linh thuật đánh ra càng nhanh, đương nhiên cơ thể di chuyển càng lẹ, hơn nữa ở một khía cạnh nào đó, tốc độ cũng chính là lực công kích. Ở tốc độ khủng khiếp, lá cây ngọn cỏ cũng có thể giết người.

Còn Ma Kết Ấn, có khả năng tăng cường linh giác, cụ thể là khi kết ấn có thể nhìn thấu lộ tuyến vận hành linh lực của đối phương, từ đó đưa ra hành động ngăn chặn trước cả khi linh thuật được phát ra.

Lúc này Việt vẫn chưa có dấu hiệu hồi tỉnh, hai mắt nhắm nghiền, các ngón tay không ngừng kết ấn biến chuyển liên tục, xung quanh thân là bốn hư ảnh đang chậm rãi quay xung quanh.

Hai con tiểu ngư không ngừng đùa nghịch tạo ra những cơn hải chấn, một chiếc bình màu xanh tím phát ra thứ ánh sáng huyền bí dịu dàng, một con dê chỉ có hai chân với chiếc đuôi cá tạo ra sự ổn định tuyệt đối, và một vị Nhân mã đang ngạo nghễ nhấc hai vó trước lên cao.

Bốn hư ảnh này lúc thì nhợt nhạt lung lay theo từng trận gió, lúc lại tỏa ra hào quang rực rỡ, tùy theo động tác kết ấn của Việt.

Cứ liên tục như vậy, lại thêm ba ngày nữa trôi qua, đến bình minh ngày thứ tư, bốn hư ảnh chậm rãi biến mất, hai mắt từ từ mở ra, lóe lên tia sáng bức nhân khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Bật người đứng dậy, Việt đưa mắt nhìn quanh xác định phương hướng, sau đó khẽ nhún chân, thân hình lập tức hóa thành mũi tên lão vút đi, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng.

– Quá đã!

Cảm giác chạy với tốc độ cao như vậy thật sự quá phấn khích, không thua gì đua mô tô vậy.

Bên tai truyền đến tiếng gió rít, Việt cứ chạy thỏa thích như vậy mà không có ý định dừng lại, nhưng linh lực vẫn chưa cạn vì tác dụng của Song Ngư Ấn giúp hắn tiết kiệm rất nhiều khi di chuyển.

Đến tận khi mặt trời xuống núi, hắn mới gặp được một nơi có nhân loại sinh sống, chỉ là một thị trấn nhỏ mà thôi.

Nếu như bình thường hắn đương nhiên không có hứng thú vào mấy tiểu trấn không lớn hơn lòng bàn tay là bao, nhưng hơn một tháng trời chìm trong tu luyện, giờ hắn chỉ muốn đánh chén một bữa thật ngon rồi làm một giấc ngủ cho quên hết sự đời.

Khổ tu giả, hắn không muốn làm và cũng không làm được!

Bước vào trong trấn, Việt phát hiện ra có không ít người tỏa ra dao động linh lực, rõ ràng cũng không phải tiểu trấn phàm nhân mà có sự tồn tại của tu giả, đương nhiên tu vi cũng không quá cao.

Việt dừng lại trước một tửu lâu lớn nhất của trấn, gọi là lớn nhất nhưng cũng chỉ là chột là vua xứ mù thôi, không bằng một góc của tửu lâu bé nhất của Đông Bá thành. Nhưng cảm giác yên bình này, những tửu lâu lớn khó mà có được.

Bước vào bên trong, tửu lâu đã chật cứng người, tất cả đều là tu giả cả, trong đó có một vài gã Linh Luân cảnh, ẩn ẩn uy thế không khác gì hạc giữa bầy gà.

Thấy khách bước vào quán, một tên tiểu nhị nhanh nhẹn chạy ra nhưng không phải đón hắn mà hơi cúi đầu nói:

– Xin lỗi công tử, tửu lâu đã hết chỗ, mong công tử thông cảm!

Việt nghe vậy cũng không tốn thời gian lằng nhằng ở đây, lập tức quay người muốn rời đi tìm quán khác, thế nhưng một thanh âm tràn đầy mỉa mai đột ngột từ phía sau truyền đến:

– Tiểu tử, về bú tí mẹ đi, đừng để đại gia ngứa mắt!

Quay đầu nhìn lại, âm thanh phát ra từ một chiếc bàn lớn ở cạnh cửa sổ, có sáu người đang ngồi ăn uống, trong đó lên kẻ tiếng châm chọc có vẻ như là thủ lĩnh trong sáu người. Lời của hắn vừa dứt, lập tức năm người còn lại há miệng cười nghiêng ngả, ánh mắt tràn đầy khinh miệt nhìn tên tiểu tử đáng thương.

Việt có chút không biết nói gì, mấy gã này rảnh rỗi quá hay sao, tự nhiên trêu chọc đến hắn, không sợ chọc phải người không nên chọc gây ra đại họa hay sao? Có lẽ những lần trước chưa gặp phải tai ương gì, nên dần dần dưỡng thành thói quen, cứ gặp người nào có vẻ dễ bắt nạt là lên tiếng châm chọc.

Con người là vậy, không gặp được bài học, thì đến cuối đời cũng không chừa!

Việt quay sang tên tiểu nhị nói:

– Tiểu nhị, dọn bàn này rồi chuẩn bị mang những món ngon nhất lên cho ta! Những vị khách ở bàn này có vẻ như muốn dừng bữa rồi!

– Khách quan, ngài…Úi!

Tiểu nhị có vẻ khá quen thuộc mấy người này, nghe thấy lời của Việt lập tức lúng túng, muốn khuyên bảo hắn mấy câu, thì một tiếng đập bàn vang dội cắt nhang khiến hắn giật nảy mình, đồng thời cùng khiến không khí ồn ào trong tửu lâu trở nên yên ắng bất ngờ.

Đám thực khách đồng loạt hướng ánh mắt về một hướng, dù chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng tâm lý đã sẵn sàng để xem kịch.

– Tiểu tử, ngươi vừa nói gì?

Đại hán vừa lên tiếng châm chọc Việt lúc này đã đứng lên, chậm rãi gằn từng chữ, khí tức Linh Luân hậu kỳ tỏa ra mãnh liệt khiến không ít thực khách cảm thấy khó thở.

– Vị lão ca này, xem ra không những mù, mà còn bị điếc nữa!

Việt nở nụ cười lạnh, một cỗ uy áp không kém gì Linh Phách hậu kỳ ập thẳng về phía đối phương, khí tức Linh Luân hậu kỳ lập tức bị nghiền nát. Chủ nhân của nó thì há miệng phun ra một ngụm máu lớn, gương mặt trở nên tái nhợt, ánh mắt tràn ngập kinh hãi nhìn gã thiếu niên trước mắt, lắp bắp nói:

– Linh Phách cảnh…

Thực khách trong quán trở nên hoảng hốt, có người không kìm được kêu lớn, nhưng rất nhanh tự mình bịt miệng lại. Có người thì lần đầu tiên nhìn thấy Linh Phách giả, mấy gã Linh Luân cảnh thì không ngờ thiếu niên ít tuổi như vậy lại có tu vi Linh Phách, nói chung đủ loại cảm xúc hỗn độn, nhưng chung quy không khí trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ.

Việt vẫn không tản đi uy áp của mình, không ngừng đè ép vị đại hán mà hắn đánh giá là vừa mù vừa điếc kia, gương mặt vẫn tỉnh bơ hỏi:

– Mấy vị đều đã ăn xong rồi chứ?

Chỉ có điều đối phương bị áp lực quá lớn đè lên ngực, muốn nói gì đó mà không thể, mỗi lần há miệng đều phun ra máu, gương mặt tím tái không chịu được bao lâu nữa. Đám người cùng bàn vội vã đáp, vừa nói vừa cẩn thận từng li nhìn thái độ ủa thiếu niên trước mắt:

– Bọn tiểu nhân đều đã ăn xong, xin rời đi ngay! Mong công tử thứ lỗi!

– Ăn xong rồi thì trả tiền rồi đi thôi!

– Đa tạ! Đa tạ công tử!

Sáu người nhanh chóng trả tiền rồi dắt nhau rời đi, thái độ vô cùng khúm núm nhưng tốc độ chỉ tăng chứ không giảm, rất sợ vị thiên tài trẻ tuổi này đổi ý, sát tâm nổi lên thì bọn hắn thảm.

– Đem hết những món ngon nhất lên cho bản thiếu gia!

– Dạ dạ, mời khách quan!

Biết được vị khách trẻ tuổi này là Linh Phách giả, chiếc bàn được dọn dẹp trong nháy mắt, thức ăn cũng nhanh chóng được đưa lên.

– Mọi người cứ tự nhiên, ta cũng không ăn thịt ai!

Nói xong mặc kệ ánh mắt của đám thực khách, Việt bắt đầu lao vào ăn như rồng cuộn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN