Đế Hoàng Tôn
Chương 126: Phần Thiên
Giấc ngủ, giữ một phần quan trọng trong cuộc sống của sinh vật nói chung và nhân loại nói riêng. Một người bình thường, dành một phần ba thời gian của cuộc đời, chỉ để ngủ mà thôi.
Giấc ngủ điều chỉnh đồng hồ sinh học của cơ thể, giúp cho não bộ được nghỉ ngơi, loại trừ căng thẳng và mệt mỏi, tăng cường khả năng tập trung, trí nhớ và sự sáng suốt, tạo ra sự hưng phấn cho cơ thể.
Hơn nữa cơ thể sau một ngày hoạt động rất cần được nghỉ ngơi và nạp năng lượng để có thể tiếp tục hoạt động. Bởi lẽ trong khi ta ngủ, mọi cơ quan trong cơ thể sẽ được thư giãn để tái tạo lại năng lượng sống, trái tim được giảm cường độ hoạt động, nhịp độ của hệ tuần hoàn ổn định hơn…
Khi con người ta đã quá mệt mỏi, một giấc ngủ dài còn có tác dụng hơn cả thần dược, đương nhiên với một tu giả thì giá trị của giấc ngủ không lớn đến mức như vậy, chỉ có điều bản thân Việt vẫn thích một cuộc sống ăn ngủ bình thường.
Vì vậy mà sau khi vào trong phòng trọ, hắn ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau, khi thái dương đã lên tới đỉnh đầu mới thức giấc.
Không những thế, liên tục những ngày tiếp theo, Việt đều ngày thi di chuyển, đến đêm lại tìm nơi ăn ngủ nghỉ ngơi, hạn chế việc tu luyện xuống mức thấp nhất cho tinh thần được thoải mái.
Cứ như vậy, hắn càng lúc càng gần biến giới phía Đông, sẽ rất nhanh thôi rời khỏi địa phận của Thiên Nam đế quốc
Đến ngày thứ mười, quang cảnh tươi đẹp trù phú đã lui về phía sau, không khí dần có chút hanh khô cùng nóng bức.
Ánh nắng nóng cháy từ trên bầu trời chiếu xuống, nướng mặt đất dưới chân đến nỗi không ngừng tản ra hồi hồi nhiệt khí, luồng nhiệt khí chậm rãi bốc, khiến cho tầm mắt của Việt cũng dần xuất hiện ảo giác vặn vẹo cùng mơ hồ.
– Ồ, không phải ảo giác…
Khẽ ngưng linh lực vào song nhãn, thế nhưng ảo giác vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ biến mất, trước mặt hắn vẫn là một tòa thành màu đỏ đường nét thô ráp đứng sừng sững. Điều đáng chú ý đương nhiên không nằm ở tòa thành này, mà chính là dải cát vàng óng ánh trải dài vô tận ở phía xa.
– Đã đến Phần Thiên Mạc rồi sao?
Việt đương nhiên nhận ra mảnh đại mạc trước mắt là địa danh nào, hắn chỉ bất ngờ khi đến được quá nhanh, so với dự tính thì sớm hơn hẳn bốn ngày.
Thiên Nam đế quốc một trong Tứ đại hiểm địa, Phần Thiên Mạc, là nơi được yêu thích nhất của đám mạo hiểm giả, so với Trấn Yêu Lâm thì được ưa chuộng hơn nhiều.
Về nguyên nhân tại sao, có lẽ là do Phần Thiên Mạc này quá rộng, mật độ gặp nguy hiểm thấp hơn Trấn Yêu Lâm, hơn nữa phía Đông mảnh đại mạc này là một quốc gia khác, Lam Nguyệt Quốc. Vì vậy lượng tu giả tiến vào bên trong lịch lãm không chỉ có người của Thiên Nam Đế quốc, mà còn cả Lam Nguyệt quốc nữa.
Càng tiến gần về tòa thành đỏ rực phía xa, chung quanh người qua đường cũng càng nhiều, trong đó nam tử phần lớn cánh tay đều để trần, cả người da dẻ ngăm đen, liếc mắt nhìn qua một cái, trông tựa hồ có chút hào sảng.
Mà thỉnh thoảng nữ tử đi qua, mặc dù da dẻ cũng hơi ngăm đen, bất quá lại có chút khuynh hướng pha lẫn màu cổ đồng bóng bẩy gợi cảm.
Nữ tử ở nơi này, không quá kín đáo, thẹn thùng giống nữ nhân bên trong Đế quốc, có lẽ giống với nữ tử ở Địa cầu hơn. Y phục được nhiều nữ hài yêu thích là áo da bó sát người, chỉ vừa vặn che lấy một nửa bộ ngực cùng phần hạ thân, còn lại vòng eo mảnh khảnh để trần, trên đôi chân thon dài phần bắp đùi chỉ quấn một ít vải ngắn ngủi.
Giữa lúc hành tẩu, vòng eo giãy dụa như rắn nước uốn lượn, kết hợp với khe vực sâu không đáy ở trước ngực, quả thực tỏa ra ý vị phong tình vô cùng mê người, đã là nam nhân thì không ai không cố nhìn thêm vài lần với sự rộn ràng trong lòng.
Một đường đi tới, Việt dần nhận ra quy mô tòa thành này không hề nhỏ như khi nhìn từ xa, thậm chí hoàn toàn không thua kém Hà Nam thành bao nhiêu cả. Tòa thành không ngờ lại được làm toàn bằng đất, chỉ là không rõ được đắp từ loại đất nào mà có thể chịu đựng được gió sương qua bao nhiêu tuế nguyệt.
Nơi cổng thành, ở phía trên không treo tấm biển đề tên, chỉ có ba chữ đỏ như máu cực lớn được khắc trên đó, từ xa nhìn lại khiến người ta nảy sinh cảm giác rờn rợn.
– Phần Thiên Thành ư?
Đọc được ba chữ khắc phía trên cổng thành, cuối cùng thì Việt cũng xác nhận được, bản thân thực sự đã đến Phần Thiên Mạc, chuẩn bị rời khỏi địa phận Thiên Nam Đế quốc.
Cổng thành chỉ có vài lên lính canh mặc giáp trụ rời rạc, cầm trong tay trường thương, đứng thu phí người vào thành nhưng thực tế chỉ thu cho có mà thôi, bởi vì phí vào thành rất thấp.
Điều này khiến Việt cảm thấy ngạc nhiên, tòa Phần Thiên Thành so với Hà Nam Thành cũng không thua kém bao nhiêu, tại sao phí vào thành lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
– Sao phí vào thành lại thấp như vậy?
Vừa giao chút phí vào thành cho đám lính canh, Việt cất tiếng hỏi, đồng thời khẽ tản ra chút khí thế của Trình tự thứ tư.
Tên lính canh tu vi chỉ là Linh Luân sơ kỳ, có lẽ trời nóng khiến hắn cảm thấy bức bối, thấy có người hỏi thì gương mặt trở nên cau có muốn phát hỏa, nhưng chút khí thế tỏa ra từ đối phương như một gáo nước lạnh giội thẳng vào đầu khiến hắn tỉnh táo lại, gương mặt lập tức chuyển thành nịnh nọt, nhanh đến mức khiến Việt cũng bị hù.
– Bẩm tôn thượng, Phần Thiên Thành không giống với những tòa thành lớn khác. Những tòa thành lớn, người tiến vào không phải thương nhân thì cũng là quý tộc, đệ tử các thế lực lớn, thân gia vô số. Còn Phần Thiên Thành người vào thành chủ yếu là đám dong binh và mạo hiểm giả, vô cùng liều lĩnh và hung hãn, hoàn toàn là đổi mạng lấy tài nguyên, Đế quốc cũng không muốn ép chúng vào khuôn phép quá mức!
– Đế quốc cũng e ngại đám dong binh sao?
– Tôn thượng cứ đùa, đó chỉ là bề ngoài mà thôi! Thực tế là do bên trong Phần Thiên thành đặt phân bộ của rất nhiều Thương Hội lớn, linh tệ thu được từ các Thương Hội này là một con số khổng lồ, nên phí vào thành có thu hay không cũng không quá quan trọng, vì vậy mà Hoàng thất chỉ thu phí cho có lệ!
Việt nghe vậy thì hiểu ra, khẽ gật đầu.
Phần Thiên Mạc là một trong Tứ đại hiểm địa, bên trong có vô số thiên tài địa bảo, cơ duyên nhiều vô kể. Đám mạo hiểm giả trước khi tiến vào nhất định phải chuẩn bị đầy đủ thủ đoạn bảo mệnh, chưa chuẩn bị đủ, thì phải mua thôi. Còn sau khi sống sót trở ra, thu được không ít chỗ tốt, nếu không phù hợp với bản thân, đương nhiên sẽ bán đi.
Mua mua bán bán, rõ ràng nơi này chính là thiên đường của các Thương Hội, tiền đẻ ra tiền, căn bản không thể nào lỗ được. Đế quốc, đặt ra phí vào thành thấp, cũng để khuyến khích đám dong binh vào thành mà thôi, chứ làm gì có chuyện sợ bọn chúng liều lĩnh hung hãn chứ.
– Tốt lắm, chỗ này thưởng cho ngươi!
Việt không keo kiệt lập tức rút linh tệ ra thưởng cho tên lính canh này một số lượng lớn, khiến cho tên này mừng rớt nước mắt, không ngừng cúi đầu luôn miệng cảm tạ.
– Biết tại sao ta thưởng ngươi không?
– Tôn thượng, ta…
Tên lính cảnh có chút ngơ ngác, ngươi thưởng lão tử không phải vì lão tử bợ đỡ nịnh nọt, cũng cấp tin tức cho ngươi hay sao, lại còn vờ vịt hỏi làm gì nữa? Chỉ có điều tên tiểu tử trước mắt như đọc được suy nghĩ của hắn, khẽ cười:
– Không phải vì chút thông tin cỏn con mà ngươi vừa cung cấp, số linh tệ này thưởng cho khả năng trở mặt nhanh như chớp của ngươi! Ngươi có năng lực sinh tồn rất khá, dùng số linh tệ này trang bị cho bản thân, tiến vào trong Phần Thiên Mạc tìm kiếm cơ duyên, còn hơn đợi chết già ở cổng thành này! Đời người, đôi khi phải đánh cược một lần!
Việt vỗ vãi tên lính canh, không quan tâm hắn hiểu được bao nhiêu mà lập tức bước qua cổng thành, chậm rãi tiến vào bên trong.
Tên lính canh ngơ ngác nhìn theo bóng dáng gã thiếu niên dần biến mất phía sau cổng thành. Hắn vốn dĩ cho rằng bản thân khó lòng tiến thêm, vì vậy nhận một chân canh cổng thành cỏn con sống qua ngày, bình thường hét ra lửa cũng khá oai, đêm đến thì đi thanh lâu, đời chỉ cần thế là vui rồi.
Chỉ có điều làm một tên lính canh, muôn đời cũng không ngóc đầu lên được, hắn cũng từng nghĩ đến việc tiến vào Phần Thiên Mạc, nhưng quá nhiều dong binh đoàn tiến vào mà không có ngày trở ra, lý trí nói cho hắn biết bản thân mà đi vào thì chỉ có con đường chết.
– Chẳng lẽ cuộc đời ta chỉ có vậy thôi sao? Hắn ta nói đúng, ta không thể đợi chết già ở xó này được, tiến vào trong Phần Thiên Mạc, một là sống, hai là chết, tìm một cơ hội trở mình!
Gã lính canh hai mắt dần trở nên trong suốt, hướng về phía cổng thành, nơi bóng dáng gã thiếu niên đã biến mất từ lâu, khẽ cúi đầu.
– Tôn thượng, thực sự cảm tạ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!