Đế Hoàng Tôn - Chương 27: Rời đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Đế Hoàng Tôn


Chương 27: Rời đi



Vạn năm, đó là khái niệm gì?

Từ khi Ngô Quyền xưng vương mở ra kỷ nguyên phong kiến rực rỡ của Đại Việt đến nay cũng mới chỉ có hơn một nghìn năm.

Vượt qua nghìn năm bắc thuộc trở về thời kỳ Hồng Bàng, từ khi Kinh Dương Vương lập nên nhà nước Xích Quỷ đến khi An Dương Vương mất nước vào tay Triệu Đà, thời kỳ này kéo dài tới hơn hai nghìn năm. Tổng cộng lại lịch sử nước Việt như chúng ta vẫn luôn tự hào rằng có hơn bồn ngàn năm văn hiến.

Hơn bốn ngàn năm, một quãng thời dài dằng dặc, biết bao thăng trầm thay triều đổi đại, biết bao nhiêu cuộc chiến tranh, biết bao thế hệ đã trở về với đất vàng, vậy mà lão nhân trước mắt đã tồn tại một vạn năm, gấp đôi lịch sử dựng nước và giữ nước của nhân dân Đại Việt, thử hỏi một gã sống trong nền văn minh vô thần làm sao chấp nhận được?

Mặc dù đã trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí gặp được Mộc Tinh từng bị Việt Tổ trấn áp nơi thủy phủ, thế nhưng một người có thể sống hơn vạn năm, vẫn là một sự thật mà hắn không thể nào tin được.

Hắn trừng mắt nhìn lão nhân, trong lòng cuộn sóng không ngừng. Trước mặt hắn, chỉ cách vài bước chân thôi, đó là một bộ cổ sử sống.

Lão nhân không hề để tâm đến gã thiếu niên đang kinh hoàng bạt vía bên bờ hồ, ánh mắt sắc bén dần lộ ra vẻ tang thương vô tận.

– Ta trở lại…

Lão khẽ nói, có vẻ buồn bã vô tận, lại như sợ kinh động tới tồn tại cấm kỵ trong Nhân gian Cấm khu này.

– Cổ lão Thánh quốc, trường tồn mười mấy vạn năm, quân lâm thế gian, chư hùng khiếp sợ, thống trị bạt ngàn quốc gia, vậy thì đã sao? Xông vào Cấm khu, chính là tử cục! Thánh quốc tan rã, sinh linh đồ thán…

Giọng nói mang theo phiền muộn ảm đạm vô tận, chỉ có điều từng câu lọt vào tai của gã thiếu niên lại như tiếng sét giữa trời quang.

“Mười mấy vạn năm, một cổ quốc tồn tại mười mấy vạn năm…”

Dựa trên những hóa thạch được tìm thấy, bình minh của loài người trên Trái đất bắt đầu vào khoảng 200,000 năm trước, tức là cách đây 20 vặn năm, loài người Homo tiến hóa từ người vượn ở Châu Phi, mở ra kỷ nguyên thống trị cho nhân loại.

Lịch sử loài người mới chỉ ghi nhận quãng thời gian 20 vạn năm, vậy mà ở thế giới này, một cổ quốc có thể tồn tại trong quãng thời gian mười mấy vạn năm, còn lão bất tử trước mặt, đã sống tới hơn vạn năm rồi, như vậy liệu có hoang đường quá không?

Tu luyện giả, nghịch thiên đoạt mệnh, có thể sống lâu như vậy?

Lão nhân bất tử đột nhiên quay sang nhìn hắn. Lúc này lão không còn khí thế ngất trời, đế vương chi uy tràn ngập, mà tràn đầy tang thương ảm đạm, như một lão nhân đã gần đất xa trời ngồi trên bậc thềm buổi hoàng hồn nhớ về một thời đã xa, một quá khứ hào hùng.

– Thái sơ Phàm thể…không ngờ vẫn tồn tại trên đời! Thực sự, sinh ra chỉ để làm Phàm nhân hay sao?

– Xin ông…

Gã thiếu niên như tỉnh lại từ bến mê, vội vã lên tiếng, nhưng hắn dừng lại ngay bởi phát hiện bản thân vừa dùng tiếng Việt, lập tức đổi sang sử dụng ngôn ngữ của thế giới này:

– Xin tiền bối chỉ điểm bến mê!

– Nghịch Tu, sẽ lại rực rỡ…

Lão nhân chỉ nói mấy từ, sau đó không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn miếng cổ ngọc trong tay, thở dài đầy bi ai.

Thấy vậy gã thiếu niên cũng không dám hỏi thêm, chỉ lẳng lặng một bên đứng nhìn. Chỉ có điều, sau khi nửa tiếng trôi qua, hắn bắt đầu có chút xoắn xuýt, không hiểu lão nhân này muốn làm gì.

Nơi này là nơi nào? Chính là Cấm khu Nhân gian đấy lão già, có phải nơi thích hợp để hồi tưởng hay tưởng niệm bi thương đâu. Một lão bất tử sống hơn một vạn năm, chẳng lẽ còn không hiểu việc quan trọng nhất lúc này, là biến khỏi Táng Địa càng nhanh càng tốt, chứ đâu phải đứng đó mà hồi tưởng, mà bi thống.

Hắn quan tâm mẹ gì hồi ức đau thương của lão già này chứ, nếu lão muốn thì sau khi rời khỏi đây thích bi thống bao nhiêu, hồi tưởng cỡ nào thì cứ việc, nhưng chắc chắn không phải là nơi này.

Lại nửa tiếng nữa trôi qua, gã thiếu niên cảm thấy không thể hùa theo lão già gần đất xa trời này làm chuyện liều lĩnh được, liền đánh bạo mở miệng một cách thận trọng:

– Lão đầu…không, tiền bối, tiểu tử được một lão thái nhờ vả đưa miếng ngọc bội đến nơi cần đến, có lẽ lúc này việc đã xong, tiểu tử xin phép được cáo từ!

Nói xong hắn cẩn thận nhìn lão nhân, nếu đối phương vẫn không phản ứng lại thì hắn sẽ lập tức rời đi, không muốn chờ đợi thêm nữa. Chỉ thấy lão nhân kia khẽ thở dài, khẽ nói:

– Một vạn năm, Tiểu Lăng đã bước ra một bước kia…

Gã thiếu niên giật mình, bà lão nông thôn kia cũng đã một vạn tuổi? lại một pho cổ sử sống nữa, không còn một lời nào để diễn tả tâm trạng hắn. Đây rốt cuộc là thế giới nào vậy, tại sao người nào người nấy cũng vạn tuổi hết vậy?

Lão nhân quay sang nhìn gã thiếu niên, bàn tay khẽ động, lập tức miếng cổ ngọc lại xuất trước ngực của gã thiếu niên, ngay ngắn đeo ở đó. Tiếp đó, chiếc đại ấn đang không ngừng xoay tròn trên đầu lão cũng chậm rãi thu nhỏ lại, bay đến trên đầu gã thiếu niên, chiếu ra một luồng sáng bao quanh lấy hắn.

Một cảm giác dễ chịu lan tràn khắp cơ thể, từng lỗ chân lông như được gột rửa, từng tế bào như được tiêm thêm doping, hệt như thoát thai hoán cốt dịch cân tẩy tủy, bao nhiêu mệt nhọc cân não những ngày qua hoàn toàn biến mất. Cảm giác thật sự rất đã, như là giưa trưa hè nắng chang chang làm việc mệt nhọc từ cánh đồng trở về được uống một cốc mía đá đầu làng.

– Nó sẽ bảo vệ ngươi khỏi những sinh vật trong này. Trở ra nói với Tiểu Lăng, cổ quốc đã là quá khứ, hãy đi tìm con đường của riêng mình!

– Tiền bối không trở ra cùng tiểu tử?

– Ta không thể rời khỏi nơi này?

Không thể rời khỏi nơi này? Gã thiếu niên khẽ chau mày, lão già này thực lực khủng bố, nơi này lại chưa phải khu vực trung tâm cấm kỵ của Táng Địa, ai có thể năng cản lão? Dù là mấy gã cương thi hắn từng gặp có lẽ cũng phải e sợ lão đầu này, bằng chứng là khi nãy lão già này xuất hiện hoành tráng như vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa có cương thi nào hỏi thăm.

“Lẽ nào lão đầu ở trong này lâu quá nên sinh ra sự đam mê không rời với tử vongsợ rằng không thể thích nghi với thế giới đầy sức sống ở bên ngoài?”

Dường như đọc được nghi vấn của hắn, lão nhân chậm rãi lắc đầu nói:

– Ta không phải Phàm thể thuần huyết, đã bị trật tự pháp tắc của nơi này đồng hóa, nhưng lại giữ được linh thức chỉ là bán cương thi, nếu ra khỏi đây, sẽ hóa đạo ngay lập tức!

Gã thiếu niên cũng không hỏi nhiều, đang định cáo từ rời đi thì nhớ đến người mặc áo tím mà hắn gặp phải.

– Tiền bối, hôm trước vãn bối có gặp một trung niên nam tử mặc áo tím, trên đầu cũng có một đại ấn xoay tròn, dường như cũng đã hóa cương thi! Chỉ có điều khi nhìn thấy miếng cổ ngọc, tỏ ra day dứt thống khổ, dường như cũng có quan hệ gì đó với tiền bối!

Lão nhân chậm rãi nhắm mắt, dường như muốn ngăn đi dòng lệ nhòa đang trực rơi xuống.

– Tiểu Lâm vẫn còn sống sao…

– Thế nhưng đã hóa thành cương thi, vậy thì khác gì người chết…

– Nhân gian Cấm khu, trường tồn bất hủ, Cổ lão Thánh quốc lại dám mạo phạm, thật nực cười…

– Tiền bối, tiểu tử xin phép!

Thấy lão nhân lại có dấu hiệu muốn lâm vào hồi ức, hắn vội vã cáo từ, rồi xoay người bước đi thật nhanh, muồn rời khỏi Táng Địa càng nhanh càng tốt.

Khi đi được vài trăm mét, một thanh âm khàn khàn bỗng vang lên trong đầu:

“Thái Sơ Phàm nhân, bước lên Nghịch Tu chi lộ, rồi sẽ đi đến đâu…”

Hắn không giảm tốc độ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng dáng mờ ảo đang dần hòa vào thiên địa.

⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰

Bằng hữu thiên hạ đọc thấy truyện viết ổn thì xin hãy ủng hộ bằng cách like và vote 9, 10*. Huynh đệ nào có điều kiện thì nguyệt phiếu các thứ, mình đều nhận hết!:D

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN