Đế Hoàng Tôn - Chương 28: Cổ quốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Đế Hoàng Tôn


Chương 28: Cổ quốc



Đường vào Cấm khu gập ghềnh quanh co, hiểm nguy rình rập, sinh tử không rõ, tràn ngập các biến số, thế nhưng khi trở ra lại bình yên đến không ngờ.

Quả thực giống như lời lão nhân đã nói, chiếc đại ấn xoay tròn trên đầu hắn có lẽ khiến đám hung thú trong Cấm khu đều phải tránh xa.

Chỉ có điều hắn cũng không dám chần chừ, cước lực không hề giảm chút nào, muốn rời khỏi nơi quái quỷ này sớm nhất có thể.

Đến buổi sáng ngày thứ ba, gã thiếu niên đã chạy ra khỏi Táng Địa, vẫn chưa cảm thấy yên tâm cho lắm, không dừng lại mà tiếp tục chạy. Đến tận khi thấy có bóng người xuất hiện chắn ngang trước mặt, hắn mới dừng lại.

– Bà bà…

Gã thiếu niên mở miệng chào, nhưng đối phương không hề để tâm đến hắn, đôi môi thâm run run, trên gương mặt phúc hậu lúc này tràn ngập thương cảm, đôi mắt đục ngầu bi thương, lão lệ chảy xuống.

Thân thể run run chậm rãi đi tới gần gã thiếu niên, hai tay nâng lên tràn ngập thành kính, miếng cổ ngọc vốn đang đeo trên cổ hắn đột nhiên xuất hiện trên cổ bà lão, chiếc đại ấn lập tức rời khỏi đầu hắn, bay tới trên đầu của bà lão.

Chỉ thấy vừa mới đổi vị trí, chiếc đại ấn lập tức biến lớn, không ngừng phát ra những tiếng rít gào, uy áp tỏa ra khiến mặt đất không ngừng rung chuyển, gã thiếu niên thân hình chao đảo lùi ra sau, cố gắng lắm mới không bị ngã.

Hắn biết đối phương tiếp tục lâm vào bi thương, thế nhưng nơi này rất gần biên giới của Táng Địa, rõ ràng không thích hợp, nhỡ đâu khiến những sinh vật trong Cấm khu chú ý, xông ra tiến hành tàn sát thì đúng là họa vô đơn chí.

Tình hình cứ kéo dài như vậy suốt một tiếng đồng hồ, mặt đất mới ngưng rung chuyển, bà lão đưa tay cách không bắt lấy gã thiếu niên cách đó không xa.

Vẫn là một động tác chậm rãi đặc trưng của người già, gã thiếu niên vẫn không thể làm ra bất kỳ phản kháng nào, để đối phương bắt lấy như nắm một con gà. Bàn chân bước ra một bước, hai bóng người đã xuất hiện nơi chân trời.

…..

Hừng đông, vạn vật nhuỗm một màu đỏ rực từ ánh tịch dương, mặt đất vốn dĩ đỏ như máu, lại càng thêm rực rỡ và bi thương.

Xuyên qua dãy núi vô tận, bay qua rất nhiều vùng đất, cuối cùng bà lão xách gã thiếu niên đi tới một vùng đất thật đặc biệt, dừng lại trên trời cao, nhìn xuống dưới, hai mắt thẫn thờ, có lẽ lại bắt đầu rơi vào hồi ức.

Gã thiếu niên chứng kiến lão thái như vậy lập tức hốt hoảng, vội vã tóm chặt lấy cánh tay bà lão, cảnh tượng lúc này thật quái dị khi mà một thiếu niên đang độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết lại có chút sợ hãi ôm lấy một bà lão gần đất xa trời. Không có biện pháp, lúc này hai người đang cách mặt đất quá xa, nếu bà lão này trầm tư quá đà tuột tay thả hắn rơi xuống, thì đó chính là một cái chết không thể lãng nhách hơn.

Đưa mắt nhìn xuống dưới, hắn phát hiện ra dưới chân là một dãy núi vô cùng hùng vĩ, trong lòng tràn ngập rung động.

Đại sơn nguy nga, mỗi tòa đều hùng vĩ bao la, không ít thác nước lớn từ trên đỉnh núi đổ xuống, cao tới ngàn trượng, trắng xóa một mảnh, vô cùng tráng lệ.

Mỗi một ngọn núi đều như một con đại long đang bay lượn cửu thiên, khí thế bằng đại, nguy nga hùng vĩ.

Cổ mộc che trời, cây cối xanh tốt, đầu đó còn văng vẳng tiếng rống của hung cầm dị thú.

Đột nhiên một tiếng khóc lớn truyền tới, chấn động cả dãy núi, cây cỏ điêu linh, chim chóc tán loạn, muông thú phủ phục xuống.

Theo tiếng khóc của bà lão, gã thiếu niên có thể cảm nhận được rõ ràng, dãy đại sơn phía dưới kia đều phải lay động, không ngừng truyền ra những thanh âm ù ù, như thể có hàng vạn con đại long đằng không bay lên.

Tiếng kêu gào tràn ngập sợ hãi của hung cầm dị thú vang vọng bốn phương.

Bà lão đột nhiên dừng khóc, mang theo gã thiếu niên hạ thân xuống bên dưới.

Lúc này hắn mới nhận ra, nơi này không hề xanh tốt sinh cơ tràn ngập như khi nhìn từ trên kia xuống, cây cối héo rũ hoang sơ vô tận, cổ mộc cao gầy như sắp chết khô đến nơi.

Ầm ầm ầm!

Chiếc đại ấn trên đầu bà lão đột ngột xoay tròn, phát ra những thanh âm rít gào như long ngâm thiên lý, không ngừng cộng hưởng với đại sơn.

Cả dãy núi lập tức lay động, loạn thạch bay loạn như đang khai thiên lập địa.

Trong nháy mắt này, dãy núi vô tận hiện ra cảnh tượng kỳ dị. Cây cối đang héo rũ lại lần nữa phồn thịnh, như đã trải qua hai mùa thu xuân.

Ở ngọn núi thông thiên, long khí vô tận của đại địa nối lền đất và trời, cảnh tượng khiến người ta cực kỳ sợ hãi. Khi xưa Thái Tổ Lý Công Uẩn chứng kiến kỳ cảnh rồng vàng phi thiên rồi quyết định dời đô về Thăng Long, có lẽ cảnh tượng lúc đó cũng chỉ như thế này mà thôi.

Theo từng tiếng rít gào của đại ấn, vạn vật đều sống lại, đã không còn điêu linh nữa. Không biết bao lâu sau, chiếc đại ấn mới bình lặng, cả đại địa cũng theo đó mà trở nên yên bình.

Phía xa, cổ địa hoang dã đã lột xác, vạn núi như rồng, cổ mộc cao ngập trời, dây mây lâu năm che kín núi rừng, thương mang, cổ lão, nguyên thủy, thần bí… Đây là một cỗ ý vị rất kỳ lạ.

Bà lão mang theo bi thương chậm rãi bước về phía trước, không hề dùng đến thần thông tiên pháp súc địa thành thốn chỉ xích thiên nhai, dường như muốn cảm nhận lại khung cảnh này, lưu mãi trong lòng không bao giờ quên.

Gã thiếu niên không dám ở lại một mình, vội vàng bước theo.

Phía trước là một mảnh núi non trùng điệp, muôn hình vạn trạng, dãy núi liên miên, gần như cao ngập trời.

Đi xuyên qua dãy núi, gã thiếu niên nhìn thấy rất nhiều dị thú, đủ loại hình dáng, chỉ cần một con xuất hiện ở Trái đất e là cũng sẽ dẫn đến chấn động, tạo nên cơn sóng thần trong giới khoa học, các nhà nghiên cứu giỏi nhất đều không ngồi im được mà phải xuất động.

Những con dị thú này con nào con nấy khí thế khủng bố kích cỡ khổng lồ nhưng dường như rất sợ hãi bà lão, vừa nhìn thấy bóng dáng lập tức tránh ra xa như tránh phỉ.

Không biết bao lâu trôi qua, một mảnh phế tích rộng lớn vô tận xuất hiện trong tầm mắt.

Tường đổ, nhà nát, một mảnh tiêu điều tràn ngập khí tức thê lương. Có lẽ nó từng hùng vĩ, từng tráng lệ, từng náo nhiệt, nhưng qua thời gian đã hoàn toàn trở thành lịch sử.

Bây giờ chỉ là một mảnh hoang vắng, cỏ cây xanh tốt bao phủ sơn môn, những cây cổ thủ chết khô lớn tới mười mấy người ôm không xuể vẫn vươn những cảnh cây cứng rắn hướng lên trời cao.

Bà lão dừng chân trước đại môn sụp đổ, đứng yên không nhúc nhích, như một cọc gỗ, cũng không có chút gợn sóng nào, như đã hóa đá.

Chiếc đại ấn trên đỉnh đầu bà lão lại bắt đầu chuyển động.

Nó xoay tròn không ngừng, cuối cùng bắn ra một luồng quang mang bắn thẳng lên bầu trời.

Trong khoảnh khắc, gã thiếu niên bỗng nảy sinh ảo giác không gian như bị xé toạc ra, hệt như lúc tế đàn khởi động mà hắn từng chứng kiến tới hai lần.

Leng keng!

Trên bầu trời truyền đến từng trận tiên nhạc, chỉ thấy bên trên khu phế tích xuất hiện một đại môn khổng lồ, đang chậm rãi mở ra.

Xuyên qua khe cửa, hắn nhìn thấy một vùng đất lãnh bừng bừng ánh sáng, vạn tia sáng thần thánh phủ xuống, tạo thành cảnh tượng hoa lệ bên trong.

Có xanh như lớp đệm, tiên hoa thơm ngát, từng dòng linh tuyền phun lên, đóa hoa bay đầy trời như một quốc gia mộng ảo.

– Đây chính là Cổ lão Thánh quốc chân chính tồn tại mười mấy vạn năm sao?

Gã thiếu niên khẽ lầm bẩm, không ngờ chiếc đại ấn hắn đem ra từ Cấm khu, lại là chía khóa mở ra cổ quốc này.

⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰

Bằng hữu thiên hạ đọc thấy truyện viết ổn thì xin hãy ủng hộ bằng cách like và vote 9, 10*. Huynh đệ nào có điều kiện thì nguyệt phiếu hỏa linh châu các thứ, mình đều nhận hết!:D

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN