Đế Vương Vạn Giới
Chương 22: Động nhầm người
Đan Y Linh nhìn túi đan dược trong tay mà cười khổ, cũng mặc kệ Phiên Hồng không đuổi nữa mà đi vào một căn mật thất bắt đầu luyện đan.
– Ha ha, bản thiếu hôm nay thật là may mắn a, chỗ tốt này tiêu hóa cho tới khi nào mới xong?
Phiên Hồng vui vẻ chạy về tiểu viện của mình, bắt đầu điên cuồng bế quan. Lấy một viên ma hạch ra, hắn bắt đầu hành trình đột phá của mình, cứ thế hai tháng trôi qua, tu vi của hắn cũng chỉ tăng lên Ma Giả nhị trọng trung kì.
Ngao!
Bỗng từ trên một ngọn núi nhỏ gần thạch thất của hắn có một tiếng thú rống vang lên. Hắn biết chắc bây giờ Hắc Sí Lang đã đột phá, liền đến xem.
Trước mắt là một đầu hắc lang có một đôi cánh đen sau lưng đang cuồng khiếu, thân thể cấp tốc bành trướng, ma khí đen kịt từ bốn phương tám hướng đổ dồn về.
Ngao! Ngao!
Đầu hắc lang bạo rống, khí lãng bỗng nhiên thổi quét xung quanh, Phiên Hồng bị chấn đẩy lùi mười trượng, ánh mắt không khỏi kinh hãi:
– Chỉ là thời khắc đột phá đã như này sao?
Nửa canh giờ sau, động tĩnh lúc này mới dần lắng xuống, Phiên Hồng đi lại cuốt ve bộ lông của nó, thỏa mãn nói:
– Tốt! Được rồi, đi với ta một chuyến xuống núi nào!
Rồi nhảy lên lưng của hắc lang, một người một thú cứ thế bay xuống dưới núi, rất nhanh đã đến Hắc Dực Thành, căn tiểu viện của Nhan Thanh Tâm và Phiên Bạch Long.
– Mẫu thân! Tiểu Bạch!
Phiên Hồng đứng từ ngoài nói vọng vào nhưng không thấy ai trả lời, thầm nghĩ rằng có lẽ chỉ là đang đi chợ mà thôi.
– Tiểu tử, về rồi sao?
Nhan Thanh Tâm đứng ở ngoài cửa mà kêu lên vui vẻ. Nhi tử lâu lắm mới thăm, tất nhiên là phải vui vẻ rồi.
– Tiểu Bạch và tiểu Y đâu?
Phiên Hồng tò mò hỏi. Thường ngày hai người đó đi với mẫu thân hắn, lúc này lại không thấy tăm hơi, rốt cuộc vì sao a?
– Hai đứa nó không ở nhà sao?
Nhan Thanh Tâm khó hiểu hỏi. Trước lúc nàng đi mua đồ rõ ràng hai đứa vẫn còn ở nhà a. Nhưng nội tâm nghĩ rằng chẳng có gì nên hai người đi vào trong nhà.
– Ừm?
Phiên Hồng kì quái, bởi vì hắn cảm nhận được ở một góc trong nhà, hắn cảm nhận được mùi huyết tinh!
– Có biến!
Phiên Hồng bỗng trở nên âm lãnh lạ thường, cẩn thận mà bước vào trong nhà. Lúc này trong một căn phòng, huyết dịch chảy đầy đất, lan cả ra ngoài.
– Mẫu thân người đứng ngoài đi!
Hắn dặn dò một tiếng liền cấp tốc nhảy vào. Lúc này trong phòng chỉ có Phiên Bạch Long, bên cạnh hắn là hai cái tử thi, khuôn mặt lạ hoắc.
– Tiểu Bạch, có chuyện gì vậy?
Phiên Hồng lay tên kia dậy, âm trầm hỏi. Động vào thân nhân của hắn chính là đại kị, ai phạm phải cũng phải chết!
– Thiếu gia… c..cứu tiểu Y! Nàng bị bắt cóc rồi!
Phiên Bạch Long sợ hãi nói, nhưng bản thân lại muốn cấp tốc lao ra cứu người. Phiên Hồng liền cản lại, tra xét kĩ càng mọi việc. Phiên Bạch Long cũng chẳng giấu giếm một từ, có việc gì nói ra bằng hết.
Nguyên lai sự việc bắt đầu từ hai ngày trước, lúc ba người đi mua đồ rất vui vẻ thì gặp mọt cái công tử ca đánh chủ ý tới Nhạc Vũ Y, thế nhưng nàng dùng thực lực Hóa Ma bát trọng đánh tơi bời hoa lá.
Nhưng đã lọt vào mắt xanh của mấy cái sắc lang này thì làm sao mà dễ dàng thoát ra? Bắt đầu từ nửa canh giờ trước khi Phiên Hồng đến, có ba tên liền lao vào, hai tên hắc y nhân nằm trên sàn chính là Ma Giả nhất trọng, tên còn lại là công tử ca kia.
Nhân lúc hai tên kia chế ngự Nhạc Vũ Y, Phiên Bạch Long nhân cơ hội ra tay, giết được hai tên cường giả này, nhưng Nhạc Vũ Y lại bị bắt đi, sau đó là thế này đây.
– Chạy hướng nào?
Phiên Hồng âm trầm hỏi, Phiên Bạch Long liền chỉ chỉ một hướng, cầu hắn giải cứu thê tử của mình. Phiên Hồng vỗ vai hắn không cần lo lắng, liền cưỡi Hắc Sí Lang lao đi.
Đến trước một cái biệt thự xa hoa, Phiên Hồng cảm nhận được khí tức của Nhạc Vũ Y, liền lén lút đi xuống xem. Lúc này trong một căn phòng, Nhạc Vũ Y đang bị trói trên một cái giường, bên cạnh là một thanh niên đang ra sức dụ dỗ.
– Không! Cút ra cho ta, đừng để cho ta thoát được cái này!
Nhạc Vũ Y hét lớn lên, muốn dùng lực mà phá cái dây xích kia. Thanh niên cười lạnh, bước lại nâng cằm nàng, nói:
– Tiểu mỹ nhân, ngươi thoát được sao? Đây chính là Tuyệt Lực Tỏa, một khi đã bị trói thì đừng mơ mở ra! Ha ha, còn không khuất phục sao?
Nhạc Vũ Y liền hất đầu ra, kiêu ngạo nói:
– Ngươi nghĩ bản thân mình là ai đã! Chỉ là một tiểu tôm tép mà thôi, còn đánh phu quân của bản cô nương, ngươi… Chết. Chắc. Rồi!
Nhạc Vũ Y gằn ba chữ cuối cùng, bàn tay liền giật xuống, tức thì Tuyệt Lực Tỏa vỡ tan thành vô số mảnh. Nàng một quyền nện ra, hỏa diễm tích tụ ở nắm đấm.
Phanh!
Một quyền giữa mặt, thanh niên bị đánh bay ra xa, mặt mũi đen nhẻm, bốc lên mùi khét. Hắn còn chưa kịp kêu gào thì một chỉ bắn tới, tên này liền thành vô số mảnh tro tàn tiêu tán giữa thiên địa.
Cường đại! Uy vũ a!
Phiên Hồng trong lòng thầm khiếp sợ, lúc này hắn mới đi ra, cười nói:
– Xem ra em dâu của ta cũng không phải dạng vừa nha! Hắn động nhầm người rồi!
Nhạc Vũ Y giật mình ngoảnh đầu lại, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác. Nhưng khi thấy người tới là Phiên Hồng, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
– Phu quân nhờ huynh sao?
Nhạc Vũ Y ấm áp hỏi. Phiên Bạch Long trong tình thế không biết sinh tử vẫn còn tìm cách cứu nàng khiến tâm tư không khỏi một đoàn nước ấm. Phiên Hồng gật đầu rồi hai người cưỡi Hắc Sí Lang bay về, trước đó thuận tiện phóng hỏa nhà người ta, bao nhiêu của cải cướp đi bằng hết!
– Tiểu Y, ngươi cường đại như vậy, Bạch Long sao có thể lọt vào tầm mắt của ngươi được a?
Trên đường đi, Phiên Hồng khó hiểu hỏi. Luận thực lực tu ma, Phiên Bạch Long không kém Nhạc Vũ Y là bao, thế nhưng thêm một cái tu chân hỏa hệ này thì chưa chắc rồi.
Nhạc Vũ Y nghe hắn hỏi thì cười nói:
– Lâu ngày sinh tình, ăn cơm trước kẻng!
Phiên Hồng nghe được nàng nói thì không hiểu ra sao, cũng không có ý tứ hỏi thêm. Sau đó hắn liền xin quyển công pháp Hỏa hệ nàng tu luyện, Nhạc Vũ Y liền rất thoải mái mà đáp ứng.
– À, trước tổ tiên ngươi sinh sống ở đâu vậy, cái đại lục này hẳn không đủ hỏa hệ linh khí a?
– Ừ, trước đó Nhạc gia chúng ta sống ở Vạn Pháp Ngân Hà, Vạn Pháp Thế Giới! Sau đó do một số sự kiện đặc thù nên chúng ta chuyển tạm về đây lánh nạn, thế nhưng hỏa hệ linh khí ở đây quá ít, không thích hợp tu chân nên chúng ta đổi thành tu ma, cuối cùng cũng ổn định như bây giờ.
Phiên Hồng nghe được câu trả lời thì khiếp sợ. Người ta trước kia ở Ngân Hà a, văn minh tu luyện phải nói là cao không tưởng được! Như vậy một quyển công pháp Nhạc gia này, dù kém nhất trong Ngân Hà nhưng là cực phẩm ở Tinh Không a!
– Huyền Đao, ngươi nên cảm thấy vui vì có huynh đệ như ta a!
Phiên Hồng trong lòng cười thầm, đang tưởng tượng biểu cảm của Mặc Huyền Đao khi nhận quyển công pháp này, có lẽ sẽ vô cùng đặc sắc a!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!