Đế Vương Vạn Giới
Chương 24: Giao hoan
– Ta cũng phải cố gắng chứ, để Mặc huynh vượt mặt là không hay a!
Phiên Hồng thầm nói rồi liền đi tới nơi Xích Minh Tuyết ở, thuận tiện tìm Hắc Nguyệt xin lỗi.
– Tuyết nhi?
Nhưng trong khi hắn đang bay, thân ảnh thiếu nữ quen thuộc hiển hiện trước mắt. Trông thấy nàng đang luyện kiếm pháp, Phiên Hồng nán lại xem, cũng chẳng làm phiền nàng.
Vút! Vút!
Từng đường kiếm được triển khai ra, gió rít nghe rõ ở bên tai. Thân ảnh thiếu nữ cầm kiếm như đang múa vậy, cảnh sắc trong mắt Phiên Hồng lúc này đẹp vô cùng.
– Vũ Điệp Kiếm!
Xích Minh Tuyết quát nhẹ, liễu kiếm vẩy ra từng đạo quang hoa xanh biếc, rực rỡ như một đàn bướm nhỏ đang bay múa, mỹ lệ vô hạn.
– Ah. Vẫn thật là khó luyện a, Nguyệt nhi thế mà được bảy bảy bốn chín đạo điệp ảnh, mà ta còn chưa tới nổi mười…
Nhìn đàn bướm đang dần tiêu tán trước mắt, nàng thở dài thất vọng. Môn Vũ Điệp Kiếm này chính là kiếm kỹ do mẫu thân nàng sáng tạo ra, nàng và Hắc Nguyệt cùng luyện một thời điểm. Nhưng có vẻ thiên phú của nàng về kiếm pháp có vẻ vẫn chưa được tốt lắm, vì vậy cho đến giờ vẫn kém Hắc Nguyệt.
Bốp bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên, Xích Minh Tuyết giật mình ngoảnh đầu lại xem người đến, khi nhận ra Phiên Hồng thì khuôn mặt không khỏi u ám:
– Còn đến gặp ta?
Phiên Hồng nghe thấy lời lạnh lùng của nàng thì làm ngơ như chưa biết làm nàng nghiến răng nghiến lợi, muốn lập tức hung hăng cắn hắn một cái.
– Haiz, ta không ngờ nàng tu vi cao nhưng kiếm đạo lại kém như vậy…
Hắn thở dài trêu chọc, Xích Minh Tuyết nghe được thì muốn bùng nổ, khuôn mặt xanh mét. Nàng gắt giọng nói:
– Vậy làm thử xem ai hơn ai?
– Được!
Phiên Hồng cười nhẹ, trường kiếm xuất ra. Kiếm vừa ra, một mùi vị huyết tinh bỗng hiện, sát khí không động trên thân Phiên Hồng bây giờ lại trào ra.
– Sát khí nặng quá!
Xích Minh Tuyết thầm ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ Phiên Hồng hẳn phải giết bao nhiêu sinh mệnh mới được như này.
– Xem đây, đây là tất cả tinh hoa kiếm đạo của ta! Thiểm Huyết Quang Ma Trảm!
Phiên Hồng hét lớn, trường kiếm vũ động. Từ thân kiếm toát ra vô số đạo huyết quang, sát khí tỏa ra như thực chất mà ngưng tụ thành huyết vụ. Xích Minh Tuyết chỉ thấy bên trong huyết vụ, vô số đường kiếm gấp khúc như ánh sáng vẽ ra.
Xoạt!
Âm thanh nhộn nhạo vang lên, trường kiếm lại trở về tay Phiên Hồng, huyết vụ cũng dần tiêu tán đi. Nhưng cảnh sắc trước mắt làm nàng ngây ngốc.
– S..sao có thể?
Chỉ thấy vô số đường thẳng đen kịt xuất hiện trong không khí đang từ từ khép lại như bình thường, tuy vậy hấp lực tràn ra từ đó khiến Xích Minh Tuyết cảm thấy sởn tóc gáy. Một kiếm này, cho dù là nàng dính phải cũng bị phanh thành mảnh vụn!
– Dùng kiếm, chú trọng ở tâm, không quan tâm hình thức! Tâm hợp với kiếm, ắt sẽ tương liên, khi đó chiêu kiếm triển khai ra có uy lực cũng lớn hơn!
Phiên Hồng chậm rãi nói, nàng cũng cảm nhận được lời nói của hắn, bắt đầu lĩnh ngộ. Khi hắn nói hết thì nàng đã thấu hiểu toàn bộ, lực lĩnh ngộ của nàng cũng khiến Phiên Hồng thán phục không thôi.
– Hiểu rồi thì thực hành đi, lí thuyết không phải là tất cả!
Hắn nghiêm túc nói, Xích Minh Tuyết lúc này hình như đã tiêu tan cơn giận, liền lấy liễu kiếm ra ngoài.
– Vũ Điệp Kiếm!
Nàng quát nhẹ, liễu kiếm quét qua, vô số đạo điệp ảnh bay tứ phía, khung cảnh vô cùng tráng lệ. Nhưng lần này điệp ảnh không phải là lam sắc, mà là tử sắc!
Nếu để mẫu thân nàng thấy cảnh này, tròng mắt lập tức rớt ra ngoài! Bởi vì khi hư ảnh con bướm chuyển thành màu tím, chứng tỏ đã vượt qua cảnh giới đại thành! Nên nhớ nàng tuy sáng lập ra kiếm kỹ này, tuy vậy cũng chỉ là tử sắc mà thôi!
– Tốt!
Phiên Hồng vỗ tay tán thưởng một tiếng, cất bước tiến lại gần nàng. Xích Minh Tuyết lúc này cũng đang khá vui vẻ nên cũng chẳng để ý tới Phiên Hồng, chỉ cảm thấy eo bị một vòng tay vô cùng rộng lớn ôm lấy.
Nàng chỉ kịp “a” lên một tiếng nhưng sau đó cũng không phản kháng nữa. Nói là nàng giận Phiên Hồng, nhưng không phải chuyện hắn hái hoa ngắt cỏ mà là do không tới thăm nàng.
– Có phải lâu nay nhớ ta quá không? Xin lỗi, lâu nay quá bận không thể thăm nàng được!
Hắn ôn nhu nói, hơi thở nam nhân quen thuộc lan tỏa bên tai khiến Xích Minh Tuyết ngại ngùng không dứt. Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, gắt giọng:
– Hừ, bây giờ mới chịu thăm ta! Đã vậy thì phải bồi thường!
– Ha ha, muốn cái gì, mấy hôm nay ta kiếm được hai cái mỏ vàng, muốn gì ta cho nấy a! A a, hay là nàng muốn lấy tấm thân ta làm phần thưởng?
Phiên Hồng vui vẻ trêu chọc nàng, hắn nói câu cuối khiến nàng mặt đỏ như gấc.
– Hừ, con gái chưởng giáo như ta mà lo nghèo sao?
Xích Minh Tuyết tìm cớ né tránh trả lời, nhưng Phiên Hồng đã nổi hứng thì hắn đâu có tha ai bao giờ, đã chơi là chơi đến cùng a, như vậy mới vui!
– Ế? Nàng coi thường thân thể ta sao? Được rồi, cái nàng không thích nhất là cái ta tặng nàng a!
Phiên Hồng gian tà nở một nụ cười, khuôn mặt hắn lúc này trông hèn mọn vô cùng a, khác hẳn so với phong độ tuấn tú thường ngày a!
– A,a? Không, chàng thả ta ra!
Hắn một mạch xách nàng lên, hẳn cho tới khuê phòng mới dừng lại. Nở nụ cười khó hiểu, Phiên Hồng mở cửa phòng ra, ném Xích Minh Tuyết cái bịch lên trên giường.
– Chàng m..muốn làm cái gì?
– Làm gì? Tất nhiên là làm nàng rồi?
Phiên Hồng dâm tà cười một tiếng, liền như sói đói lao tới Xích Minh Tuyết. Hai người quần chiến trên giường một cách kịch liệt nhưng chưa ai chiếm được thượng phong.
– Này, nàng cũng lì nha!
Hắn sắp không nhẫn nhịn nổi nữa, áp khuôn mặt lại gần đầu của nàng. Xích Minh Tuyết bây giờ hai tay bị ngăn lại, chẳng biết làm gì hơn ngoài nhắm mắt.
Hai đôi môi to nỏ bỗng chạm nhau, cảm giác tê dại truyền thẳng lên não hải của nàng khiến sự phản kháng biến mất. Phiên Hồng thừa cơ thắng lợi lao lên, bàn tay luồn vào y phục của nàng.
– Ah…
Mặt của Xích Minh Tuyết lúc này đỏ như trái táo, trông kiều diễm vô cùng. Nhưng cái vẻ xinh đẹp đó chỉ càng kích phát thú tính bên trong Phiên Hồng mà thôi. Đôi tay hắn bắt đầu loạn động, mò đến hai tòa ngọc phong cao ngất của nàng.
– Ưm.. đừng mà..
Xích Minh Tuyết vô lực mà rên rỉ, khuôn mặt cầu khẩn cầu xin hắn. Nhưng lúc này Phiên Hồng đâu có ngần ngại gì, cuối cùng hai tay cũng đến được nơi cần tìm. Cảm giác mát mẻ mềm mại từ nơi đó truyền tới tay khiến hắn sững sờ.
– Mềm mại a, đàn hồi nữa..
Đó đích xác là những gì hắn nghĩ lúc này. Nhưng chạm nhẹ thôi vẫn là chưa đủ. Năm ngón tay không nhịn được mà nắn bóp một cái, Xích Minh Tuyết bỗng cảm thấy một cảm giác kì lạ chưa từng có xâm nhập toàn thân khiến nàng thoải mái không thôi, không nín được mà khẽ rên lên.
– Ah…
Bàn tay không ngừng nắn bóp, đôi môi của hai người vẫn dán lấy nhau chặt chẽ. Đầu lưỡi của Phiên Hồng bắt đầu luồn lách qua hàm răng trắng tuyết của nàng, mất bao công sức mới thông qua được, vì vậy hắn liền thỏa thích hút lấy mật ngọt trong miệng nàng, hai chiếc lưỡi không ngừng dây dưa.
Soạt!
Tiếng động nhẹ vang lên, y phục của hai người cùng một lúc tán loạn, để lộ ra hai thân thể xích lõa. Một cái trắng trẻo nhưng không kém phần hùng tráng, cái kia thì như rắn nước, tiểu phúc bằng phẳng, kiều đồn cao vút, hai tòa ngọc phong cao ngất, trên đỉnh còn điểm thêm hai hạt anh đào hồng nhạt mê người.
– Nàng thật đẹp…
Phiên Hồng không tự chủ được mà thốt lên. Xích Minh Tuyết đang chìm đắm trong khoái cảm khẽ ngẩng đầu lên, cười kiều mị:
– Bây giờ mới biết sao?
– Tất nhiên rồi!
Phiên Hồng gian tà nở nụ cười, ngón tay lại vân cê hai hạt anh đào đó. Chỉ cảm thấy chúng bắt đầu giương lên, cảm giác sướng khoái tràn ngập khắp cơ thể Xích Minh Tuyết khiến nàng rên lên:
– Ah, phu quân ngươi xấu lắm a…
Nàng yêu kiều thầm nói, Phiên Hồng nghe được thì không khỏi cười cười:
– Này nha đừng tưởng phu quân nàng đẹp cả trong lẫn ngoài nha, người xưa có câu đừng trông mặt mà bắt hình dong a..
Hắn cười nhẹ một tiếng, thân thể nhích lên phía trước một đoạn. Cái tiểu huynh đệ dưới bụng phản ứng kịch liệt từ lâu lúc này chạm vào vùng ẩm ướt khiến phản ứng lại càng mãnh liệt.
– Ah…ah…cái gì nóng vậy, lại cứng nữa?
Xích Minh Tuyết bỗng cảm thấy cảm giác tê tê đê mê tràn ngập thân thể, không nhịn được mà rên lớn lên, thắc mắc hỏi. Hắn cười thần bí nhìn nàng:
– Có muốn xem không?
Nàng khẽ gật đầu, biểu cảm thẹn thùng vô cùng cực. Hắn lúc này cũng chẳng che giấu tiểu huynh đệ nữa, liền để nàng đối diện với nó. Một thứ to to, đen sì xuất hiện trước mặt nàng, vì gần trong gang tấc nên có thể cảm nhận được hơi nóng phát ra từ nó.
– Sao nó đối nghịch với màu da chàng vậy?
Xích Minh Tuyết tò mò hỏi. Quả thật, da dẻ toàn thân Phiên Hồng trắng bóc, thế nhưng cái này lại đen sì, như hai cực âm dương vậy a.
– Bởi vì cái này thể hiện tâm hồn ta a.
Hắn cười dâm mà nhìn nàng, Xích Minh Tuyết liền hiểu ngay ý hắn nói là gì, khuôn mặt không khỏi đỏ lên:
– Đen tối!
Phiên Hồng chỉ cười hì hì một tiếng, hạ thân nhích thêm một đoạn ngắn nữa, đôi tay nãy giờ không ngừng xoa bóp vân vê. Hắn lúc này cảm thấy hạ thân một mảnh ướt nhẹp, liền cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy từ mật động chảy ra rất nhiều tia dịch thể trong suốt, theo đó mà tràn xuống cặp đùi trắng nõn của nàng, ướt hẳn cả một mảng ga trải giường.
– A..a.aa, ta..không nhịn nổi nữa!
Xích Minh Tuyết rên lớn lên, cùng lúc đó một dòng nước lũ trong suốt từ nơi thần bí chảy ra không ngừng. Ngay khi nàng còn đang thở hổn hển, Phiên Hồng bỗng đâm mạnh một cái, tiểu huynh đệ thoáng chốc đã ngập cán.
– Aaaaaa!
– Nàng đau sao? Cho ta xin lỗi!
Nghe được tiếng hét thống khổ của nàng, Phiên Hồng lập tức ngừng ngay động tác, đôi tay không ngừng cung cấp cho Xích Minh Tuyết khoái cảm để nàng bớt đau đớn.
Lau đi hai giọt lệ chảy trên khóe mắt nàng, Phiên Hồng ôn nhu hỏi:
– Cảm giác lúc này như nào?
– Vui, hạnh phúc, đủ muôn màu!
Nghe được hắn quan tâm, Xích Minh Tuyết không khỏi hạnh phúc nói, miệng nở một nụ cười thỏa mãn.
Cả hai người ngừng lại một lúc rồi lại bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm vui sướng nhân sinh. Không biết Xích Minh Tuyết đã lên đỉnh vu sơn tới mấy lần mà Phiên Hồng vẫn như một cái máy không biết mệt, một tia cũng chưa ra.
Cho đến gần sáng hôm sau, sau tiếng gầm của Phiên Hồng cùng tiếng hét đầy sung sướng của Xích Minh Tuyết, “đại chiến” mới kết thúc, cả hai bắt đầu lâm vào giấc ngủ say.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!