Đêm Định Mệnh - Phần 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
543


Đêm Định Mệnh


Phần 17


Nghe thấy Thành nói vậy, tôi giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt vậy. Tuy nhiên, bản thân vẫn phải mặt dày đứng ở đó, kiên nhẫn đàm phán với anh.

– Thật ra, tôi cảm thấy ý này của chủ tịch cũng không phải là ý xấu gì cả. Mặc dù lương ở Trường Hải đều không phải là con số thấp, nhưng tâm lý của mọi người ai cũng thích được tặng quà, cho nên …

– Cô có biết Trường Hải có bao nhiêu nhân viên không? Mỗi người tặng 1 chiếc điện thoại Iphone mới ra nhất, tổng giá trị nó là bao nhiêu?

– Tôi…

– Bà ta muốn có tiếng nhưng lại không muốn bỏ tiền, đã vậy còn sai cô đến đây đàm phán với tôi? Bà ta nghĩ cô là ai mà chỉ cần cô nói là tôi sẽ thỏa thuận?

– Tôi…

– Đàn bà ngủ với tôi không phải chỉ có một mình cô. Đừng tưởng cứ leo được lên giường của tôi là đã được tôi cho vào tầm mắt, rồi muốn lộng quyền thế nào thì lộng quyền. Trở về nói với bà ta, về việc kỷ niệm thành lập công ty, cứ làm như mọi năm. Còn nếu bà ta kiên quyết không chịu, tôi đây cũng không ngại có một cuộc họp hội đồng quản trị.

– Tôi biết rồi.

Biết mình không thể nào đàm phán được với Thành, tôi cũng dứt khoát quay người đi ra ngoài với tâm trạng không thể nào vui cho nổi. Vô tình lúc này, giám đốc Dung cũng đang từ từ bước tới, chị ta nhìn thấy tôi với sắc mặt không được tốt cho lắm thì kéo tôi đi về phía ban công, sau đó thở dài nói.

– Gần đây tình hình của chủ tịch với cậu ta càng ngày càng trở nên gay gắt. E rằng sắp tới sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, vì thế thời gian này cô tạm thời đừng để mình liên quan đến việc này nữa.

– Tôi cũng chỉ là một người chuyển lời. Chị bảo bây giờ chủ tịch sai tôi đi, tôi chẳng nhẽ lại cãi lời sao?

– Tôi đã nói với cô rồi, bà ta sớm cũng sẽ ngã ngựa. Cô lựa chọn đi theo bà ta là cô thiệt thòi. Thậm chí, cũng sẽ là tự mình hại mình. Ban đầu, tôi cứ tưởng cô được điều lên đây là bình thường. Ai ngờ, cô lại nghe lời bà ta, quan sát từng nhất cử nhất động của sếp.

– Tôi cũng chưa từng làm điều gì có lỗi với anh ta. Chị cũng biết, tôi không có gan đó.

– Chuyến công tác Hồng Kông vừa rồi, những thông tin đối tác và điều khoản hợp đồng bà ta đều biết được hết. Một mặt, bà ta cùng với mấy lão già đá văng bản kế hoạch của sếp, một mặt đi thua mua trung tâm nghiên cứu. Chưa kể, những bản nghiên cứu nháp của cậu ấy cũng được bà ta sao chép lại.

Nghe xong những lời nói này, sống lưng tôi trở nên cứng đờ, một trận rét buốt truyền thẳng theo cuột sống lên đến đỉnh đầu. Ngày đó, bà ta vào viện thăm tôi, nói chuyện quan tâm không ngừng. Sau đó, tôi có đi vệ sinh, điện thoại với ipad đều để ở giường, cũng không hề có cảnh giác gì. Có khi nào bà ta nhân cơ hội đó, động chạm vào đồ của tôi, xem lại từng lịch trình của Thành ngày đó.

Thấy tôi như vậy, giám đốc Dung vẫn tiếp tục nói.

– Thôi được rồi, tôi chỉ nói thế để cô hiểu. Còn về sau thế nào, tự cô quyết định. Dù sao cũng không ai có thể ép cô làm được chuyện cô không muốn.

Không biết thì thôi, biết được rồi, cả ngày hôm ấy, tôi ngồi trong phòng làm việc mà giống như người mất hồn, quên luôn cả việc phải đi báo cáo kết quả với chủ tịch. Mãi cho đến gần 5 giờ chiều, tôi mới sực nhớ ra rồi uể oải đi báo cáo.

Thế rồi quả nhiên như tôi nghĩ, một lần nữa bản thân tôi lại phải hứng chịu cơn tức giận đến từ bà ấy.

– Chỉ có một chuyện cỏn con này mà cô còn không làm được, thì cô định làm việc lớn gì?

– Anh ta bảo là chi phí quá lớn, cho nên từ chối phương án này. Tôi cũng có thuyết phục, nhưng mà không được.

– Cô đây là đang đứng về phía của nó? Cô bán đứng tôi? Bán đứng cái người đã cứu cô ra khỏi đồn công an?

– Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy. Thật ra, tôi vẫn chỉ muốn làm một nhân viên bình thường, ăn lương bình thường của công ty. Tôi…tôi biết mình mang ơn chủ tịch, tôi cũng sẵn lòng khi mà chủ tịch cần, nhưng…

– Lên giường với nó cô còn làm được, mà dăm ba cái việc cỏn con này cô nói cô làm không được, cô nghĩ người ngoài nghe thấy người ta có tin được cô không?

– Chủ tịch…

– Tôi đã bảo với cô, loại người như nó sớm đã thành tinh rồi, cái gì mà đàn bà đều không có ý nghĩa gì với nó. Người yêu nó tai nạn nằm thực vật sống chết nó không rõ, nó còn chẳng thèm quan tâm, vẫn có tâm trạng dây dưa với cái con người mẫu kia, rồi lên giường với cô, thì cô phải hiểu, hạng người như thế không đáng để cô lún sâu cái tình cảm của mình.

– Tôi…

– Đừng tưởng tôi không nhận ra cô đang có tình cảm với nó. Mặc dù bây giờ mới mơ hồ, nhưng sớm muộn cũng lún sâu đến mức không thể rút ra được.

Chuyện bản thân có tình cảm với Thành, tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến, bởi vì tôi biết chúng tôi hoàn toàn là hai người ở hai thế giới khác nhau. Tôi thừa nhận, có một khắc nào đó, trái tim tôi lỡ nhịp khi nhớ đến anh, cũng giống như có chút buồn bã khi bị anh sỉ nhục, mỉa mai. Nhưng lúc ấy tôi chỉ nghĩ, nó là dạng cảm xúc của con người, bất kỳ ai trải qua cũng sẽ bị thôi.

Ấy vậy mà bây giờ mọi thứ bị vạch trần, tôi lại không thể nào mở miệng được? Chẳng lẽ, mọi thứ thật sự giống như những gì bà ta nói, tôi đối với Thành đã xuất hiện loại tình cảm kia, cho nên tôi mới không muốn đứng về phe đối lập với anh, hại anh.

Nghĩ đến điều ấy, tôi càng đầu óc tôi càng trở nên rối tung, không thể nào nghĩ ngợi được cái gì cho đúng. Về phía chủ tịch, bà ta vẫn tiếp tục nói.

– Đi theo tôi, tôi có thể đào tạo cô, sau này cũng có thể đưa cô lên cao. Là phụ nữ tốt nhất vẫn nên độc lập về kinh tế, có sự nghiệp riêng cho bản thân mình, dùng đôi chân của mình tự đi lên. Chứ đừng có dại dột gì dựa vào thân xác trên giường, để lấy đó làm thứ lót đường tiến bước.

– Tôi hiểu.
– Được rồi. Trở về làm việc tiếp đi.

– Vậy còn việc quà tặng cho nhân viên, bây giờ phải làm sao ạ?

– Để đấy. Bây giờ cô trở về, suy nghĩ thật kỹ đến những lời tôi nói, sau đó ngày mai cho tôi câu trả lời.

Từ lúc bị bà ấy nói trúng tim đen, tôi thật sự cảm thấy mình bị vạch trần, đáy lòng cơ hồ len lỏi khó chịu. Thậm chí tôi còn chẳng giấu đi được sự muộn phiền ấy, để rồi chị Trâm cũng nhìn ra được, nên khi ngồi ăn cơm, tôi liền kể hết tất cả cho chị ấy mọi chuyện. Nghe xong, chị ấy cũng không tránh khỏi ngạc nhiên, ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nói.

– Thật ra tao thấy bà già ấy nói đúng. Người như sếp mày, đời tư hỗn loạn, gái bám theo hàng dài, mà toàn những con điên tình, mày dây vào chỉ có khổ thôi. Chúng nó chẳng cần biết hiện tại tình cảm đi đến đâu, có thật hay không? Nó chỉ cần biết ngày nào cũng đi bên cạnh nhau, là đủ chuyện rắc rối kéo đến rồi.

– Chị cũng biết, em chưa bao giờ muốn có quan hệ gì với anh ta cả. Chưa kể, anh ta cũng rất là ghét em.

– Còn về việc bà ấy đề nghị mày về phe bà ấy, hứa hẹn cho mày một con đường để đi lên , tao cảm thấy đó cũng có thể coi là một cơ hội. Dù sao bà già ấy cũng lăn lội trong thương trường bao nhiêu năm, bây giờ chấp nhận đào tạo mày, sau này dù mày không làm ở Trường Hải vẫn có thể ra bên ngoài vùng vẫy. Chưa kể, đi theo bà ta, nhất định sẽ gặp được những người có mặt mũi và quyền chức, dễ dàng tạo được mối quan hệ.

– Nhưng bà ta với Thành…

– Tao biết, hai cô cháu nhà lão đấu nhau để tranh giành chiếc ghế làm chủ Trường Hải. Cá nhân tao thấy, về cuộc đấu chọi này, khả năng phần thắng nghiêng về lão sếp của mày nhiều hơn, dù sao thì càng trẻ càng có bản lĩnh. Tuy nhiên, nếu theo lão, mày sẽ không có cơ hội được phát triển. Bên cạnh lão đầy người tài như vậy, mày chỉ là một con kiến, đâu đáng để người ta chú ý. Mà có để ý, thì lúc ấy có khi là tình nhân trên giường lăn qua lăn lại mà thôi.

– Vậy ý của chị là…

– Tao cũng chẳng biết khuyên mày thế nào. Bây giờ, chẳng nhẽ mày kêu mày nên nghỉ việc ở Trường Hải, để về làm với tao.

– Có khi cũng nên thế thật.

– Mày nghĩ đám người đó để yên cho mày? Bà già đó để yên cho mày? Mày xem phim thì cũng biết rồi đấy, những kẻ có tiền, muốn kéo một ai đó về phía của mình, thì họ sẽ phải nắm lấy điểm yếu của đối phương.

– Em thì làm gì có điểm yếu nào?

– Thôi bỏ đi. Trước mắt bây giờ tận dụng cơ hội học hỏi và tìm kiếm những mối quan hệ. Về phần của lão sếp mày, mày cứ quan sát xem lão ấy thế nào, rồi lựa đường mà tính.

Đến cả chị Trâm là người sáng suốt, lúc nào cũng đưa cho tôi lời khuyên mà gặp việc này cũng bất lực, thì tôi cũng chẳng thể nào tìm cho bản thân một câu trả lời chắc chắn được cả, cuối cùng chỉ đành để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

Thế rồi những ngày sau đó, cuộc sống của tôi cứ diễn ra theo một quy ,luật, sáng đi làm sớm, tối trở về muộn, dùng công việc để khiến cho đầu óc trở nên tê liệt mọi suy nghĩ không vui quanh quẩn trong đầu.

Đến cuối tuần, đột nhiên Tiến lại hẹn tôi đi ăn. Tôi không rõ là anh ta vì sao lại đột ngột đến như vậy, nên đành ngẩn người mất một lúc, rồi hỏi.

– Tại sao anh lại muốn mời tôi ăn cơm? Có chuyện gì sao?

– Cô sẽ không bận đấy chứ?
– Cũng được.

Địa điểm anh ta hẹn tôi là một nhà hàng có biển hiệu là “ Cơm Quê”, chủ yếu đều là những món ăn dân dã. Lúc tôi đến, Tiến đã có mặt, lịch sự kéo ghế cho tôi ngồi, sau đó nói.

– Quán này là quán tôi với sếp thường hay lui đến, đồ ăn đạm bạc, không có cho gia vị bừa bãi giống như những nhà hàng màu me ngoài kia.

Nói xong, Tiến vẫy tay gọi nhân viên phục vụ hết món này đến món khác trên thực đơn. Tôi nhìn đến chóng cả mặt, đành phải ngăn lại.

– Anh không cần gọi nhiều như thế, để lãng phí ra.
– Không sao, mỗi món đều thưởng thức một tí là được rồi.

– Anh bảo anh gặp tôi có chuyện. Vậy anh thử nói xem, chuyện đó là gì?

Nghe tôi nói vậy, Tiến rót trà cho tôi. Anh ta ngập ngừng, như thể muốn nói rồi lại thôi. Tôi kiên nhẫn chờ đợi, nào ngờ lúc này lại thấy Tiến vội đứng dậy, hướng đến phía sau tôi chào hỏi. Thế rồi, rất nhanh giọng nói quen thuộc liền cất lên.

– Tôi không gọi điện trước, không biết còn phòng riêng không?

Ông chủ nhà hàng khẽ lắc đầu. Thành không nói gì, mắt liếc nhìn về phía tôi với Tiến, rồi lại quay sang người đàn ông đi cùng bên cạnh, giọng nói cất lên đều đều.

– Chú Trường, vừa may hôm nay một người bạn luật sư của tôi cũng có mặt ở đây. Chú có thể nói chuyện với cậu ấy mấy vấn đề liên quan đến pháp luật mà hôm trước chú hỏi tôi.

Hai người vừa nói chuyện vừa tiến lại gần, rất tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, không hề coi sự có mặt của tôi có trọng lượng nào. Ngược lại, cái người được gọi là giám đốc Trường kia lại khẽ cười, rồi hỏi Tiến

– Như thế này có làm phiền đến hai người dùng cơm không vậy?

– Chúng tôi cũng vừa mới ngồi thôi, ngài cứ tự nhiên.
– Vậy được, vậy là được rồi.

Giám đốc Trường kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tiến, Thành thì ngồi bên cạnh tôi. Anh không cầm thực đơn mà nói luôn với ông chủ.

– Cho tôi một nồi cháo đông trùng hạ thảo là được. Một chút rượu nếp loại ngon.

Nói xong, Thành giới thiệu một lượt về tôi cho vị khách kia cho phải phép. Ông ta nghe xong một lượt, tỏ rõ sự ngạc nhiên nơi đáy mắt.

– Lần trước, tôi có đứa cháu mới đi du học về, đến tìm cô của cậu để nhờ bà ấy đào tạo nó giúp tôi cho nó có kinh nghiệm, nhưng bà ấy thẳng thừng từ chối luôn. Bây giờ nghe cậu giới thiệu cô Khánh là học trò của bà ấy, tôi đây thật sự có chút khó tin.

– Người già đều như vậy cả. Tính khí thất thường. Một khi nhìn chúng cái gì, thì sẽ làm cho bằng được.

– Nhưng mà tôi phải công nhận, bà ấy biết nhìn người thật ấy. Cô Khánh đây thật sự xinh đẹp, mang theo bên mình mỗi lần đi gặp đối tác chính là vũ khí lợi hại đấy.

Đối diện với câu này, tôi chỉ cười cười không lên tiếng, bởi vì tôi biết, những lời nói bên ngoài càng hoa mĩ bao nhiêu, suy cho cùng cũng đều là xua nịnh, để lấy lòng đối phương mà thôi.

Cứ thế, trong bữa cơm, ba người bọn họ nói chuyện về pháp luật, xong đó lại bàn về dự án hợp đồng, rồi lại nhắc đến tiến độ công trình. Tôi ngồi yên giúp bọn họ rót trà, âm thầm nghe bọn họ trò chuyện, điều gì cần ghi nhớ cũng sẽ cố gắng ghi nhớ hết vào bộ não nhỏ của mình.

Đến chiều, cuộc gặp cũng dừng lại, luật sư Tiến nhận nhiệm vụ đưa giám đốc Trường đi về khách sạn, còn tôi thì phải đi cùng với Thành. Thú thật, tôi bây giờ chỉ muốn tránh anh càng xa càng tốt, thế nào cũng đừng có chạm mặt để rồi phải hấng chịu những sự trút giận vô cứ. Tuy nhiên, khi tôi đang có ý định muốn gọi taxi thì anh lại quay sang tôi, nói.

– Tôi uống chút rượu, cô lái xe đi.
– Tôi không có bằng lái.
– Biết lái là được.
– Tôi…
– Hay là cô hoàn toàn không biết cái gì?

Khóe miệng tôi co giật, quả thật chỉ ước gì bây giờ có một cái chỗ để chui xuống, dù xấu hổ nhưng vẫn phải nói.

– Hay là anh cứ đi trước đi, tôi gọi taxi cũng được.
– Lên xe.

Thành không cho tôi cơ hội từ chối, tôi cũng chẳng dám đối đầu với anh, nên đành im lặng ngồi lên ghế lái phụ.

Xe lăn bánh, anh tập trung lái xe, không nói một câu nào. Không khí trong xe tương đối ngượng ngập, ánh nắng buổi chiều sáng rực, xuyên qua cửa kính chiếu vào trong xe, khiến tất cả đều rõ mồn một.

May mà Thành bận rộn, không ngớt điện thoại suốt chặng đường. Vừa kết thúc cuộc cuộc này, điện thoại lại đổ chuông, việc công việc tư đủ cả. Việc công thì không nói làm gì, nhưng việc tư hình như là cái cô người mẫu Kiều Nga kia gọi đến. Không rõ đối phương nói gì, tôi chỉ nghe thấy anh cau mày không vui.

– Bây giờ tôi đi với ai, làm gì với ai, cũng phải báo cáo? Em là mẹ tôi?
– ( … )
– Tôi nâng đỡ em vì lý do gì, bản thân em là người biết rõ nhất. Còn nếu em muốn lộng quyền, tôi đây cũng không ngại đá xem xuống.

Những lời này thật sự khó nghe, đối phương ở bên kia dần phát ra tiếng nấc nghẹn. Tuy nhiên, Thành lại chẳng hề để tâm đến điều ấy, điềm nhiên cúp điện thoại. Tôi không dám nhìn anh, chỉ sợ anh bắt được ánh mắt của mình, đến lúc anh muốn thanh minh cũng không được. Vì thế, bản thân chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng.

– Đúng là có dại mới lao đầu vào người đàn ông này. Rõ ràng là cục đá mà cứ tưởng là châu báu, muốn giữ cho bằng được.

Vì cuộc nói chuyện ấy, bầu không khí trong xe lại rơi vào trầm mặc nặng nề. Tôi đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mắt cẩn thận nhìn Hà Nội đường phố đi lại nhộn nhịp, đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng vô vị, không có lấy được một điều vui vẻ. Tôi dần giống như một con robot được lập trình sẵn, có thể hôm nay nhẹ nhàng chẳng làm sao, nhưng ngày mai sẽ bị người ta tức giận ném vào đống lửa.

Xe chạy xuống tầng hầm, tôi với Thành mở cửa bước xuống, đang định đi lên công ty thì đột nhiên Kiều Nga không biết từ đâu lao đến trước mặt, đôi mắt đỏ ửng nhìn anh tức giận, nhìn tôi thì lại mang theo sự căm thù kìm nén. Vài giây sau, cô ta chất vấn anh.

– Thế này là thế nào? Anh bảo anh bận cơ mà, sao anh lại đi với cô ta? Hai người rốt cuộc có quan hệ gì?

Thành nhíu mày, anh không trả lời câu hỏi điên rồ kia của cô ta, ngữ điệu vẫn bình thản.

– Đến đây có chuyện gì?

– Anh không cho em đến tìm anh, là vì anh muốn che giấu cô ta đúng không? Anh biết thừa là em có tình cảm với anh, thế mà anh lại đi với người đàn bà khác? Anh không nghĩ đến cảm xúc của em sao?

– Vì sao tôi phải nghĩ cho em?
– Anh…

– Tôi có thể để mặc em tùy ý ra bên ngoài đồn đại lộng hành thế nào thì lộng hành, nhưng em nên nhớ, khi tôi đã nói không là không, đừng bao giờ tìm mọi cách biến không thành có.

Kiều Nga hoảng loạn trước câu nói đầy tuyệt tình ấy, cô ta khóc bù lu bù loa lên, chỉ tay vào tôi gào thét phẫn nộ.

– Cô ta là ai? Tại sao cô ta lại đi với anh? Có phải vì cô ta, cho nên anh mới không cho em cơ hội được ở bên anh nữa đúng không? Anh phũ phàng với em như vậy sao hả? Anh quên là em ngày trước đã từng cứu mạng anh sao?

– Chính vì nhớ ơn cứu mạng của em, tôi mới để cho em thích làm gì thì làm, thích quậy gì thì quậy. Còn không, em nghĩ mình là ai?

– Anh.. quá tuyệt tình. Anh…

– Không gây gổ nữa. Chỗ này nhiều người qua lại, làm gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau. Tôi không ngại lên báo, nhưng nếu em muốn lên đó ngồi, thì cứ tiêp tục.

Đối với người của công chúng, việc lên báo ngồi rồi bị người khác xuyên tạc về đời tư là một chuyện không một ai muốn cả. Nên khi nghe Thành nói vậy, cô người mẫu Kiều Nga hừng hực khí thế bao nhiêu cũng nhanh chóng hạ nhiệt xuống. Tuy nhiên, cô ta vẫn không cam tâm bị đuổi đi một cách ê chề không có mặt mũi như vậy, vì thế vẫn kiên quyết đứng lại, nhỏ giọng hỏi tiếp.

– Em đi cũng được. Nhưng từ ngày mai, anh không được đi với cô ta nữa. Hạng người như cô ta xuất hiện bên cạnh anh đều chẳng có ý gì tốt đẹp cả.

Nãy giờ, tôi đã nhịn trước những lời ghen tuông vô cớ của người phụ nữ này, đơn giản vì tôi nghĩ chuyện của bọn họ thì tự bọn họ giải quyết. Nhưng bây giờ cô ta mỗi ngày một quá đáng, tôi mà nhịn nữa chẳng khác gì để cho đối phương khinh thường nghĩ là mình ngu. Vì thế, tôi cũng chẳng cần nể mặt Thành, mà nói luôn với cô ta.

– Cô Kiều Nga, tôi hiện tại là thư ký của sếp, việc đi theo sếp làm việc là nghĩa vụ của tôi. Tôi hi vọng là cô không hiểu lầm.

– Thư ký? Những ả làm thư ký ả nào chẳng có ý đồ quyến rũ sếp của mình.

– Nhưng nãy giờ cô có thấy tôi quyến rũ ngả vào lòng anh ta không? Hay là chỉ có cô gào thét giống như một người điên, tự vẽ ra câu chuyện điên rồ rồi gây loạn với người khác.

– Cô…

Bị tôi nói, cô ta tức đến nghẹn họng, chỉ thẳng tay vào mặt tôi, đôi mắt trừng lên.

Đối diện với một màn ấy, tôi chỉ khẽ cười, khẽ liếc mắt sang nhìn Thành, cuối cùng liền nói ra một câu vu vơ với cô ta.

– Tôi nhớ không nhầm sếp từng nói với tôi, anh ta cực kỳ ghét những người đàn bà ngu xuẩn chuyên đi gây chuyện. Vừa vặn, tôi thấy cô Kiều Nga đây thật giống loại người đó.

Yêu thích: 4.3 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN