Đến Bao Giờ Sẽ Quên - Phần 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
779


Đến Bao Giờ Sẽ Quên


Phần 31


chap 31 ANH ĐÃ RỜI XA
Hắn ngồi trước mặt chị cả. tất cả giấy tờ chị mang ra giao cho hắn. Hắn lại nhìn chị. có lẽ mấy ngày qua hắn đã hiểu giá trị của gia đình. nhưng cảm giác thương chị vẫn cứ làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. hắn biết phải làm sao.?
là kế hoạch đã bàn sẵn. chị đã quyết. hắn chỉ có cách duy nhất là làm theo.
bản thân hắn cũng ko tham gia trận chiến này mà hắn ở phía sau hậu phương. sau khi chị cả ra khỏi đó sẽ đưa chi ra thẳng sân bay… cuối cùng cả hắn và Hưng đều ko ai có được chị… hắn khẽ thở dài. vì hắn đã có mẹ con tí còi chờ hắn ở nhà rồi.
Hắn nhất định sẽ trở về….
nhưng mọi chuyện đâu được như hắn nghĩ….
chiếc xe mua mới hắn cùng thằng em đang ngồi chỉ làm một nhiệm vụ duy nhất là đưa chị ra sân bay để tránh gây sự chú ý. nhưng hôm nay lại chính là nó chở chị đến bệnh viện.
khi hắn nhận đc tin của bên phía Hải tay chân hắn nhưng rụng rời. cảm giác lo lắng bồn chồn ruột gan. hắn đón chị khỏi tay Hải. chiếc xe của nó phát nổ ngay sau khi xe hắn chạy đi. hắn ôm chị trong lòng. máu chị chảy ướt đẫm áo hắn.
-chị cả… sẽ ko sao
hắn run run gọi chị. trong lòng nhói lên cảm giác đau đớn. người đàn bà hắn yêu đây. đây cũng là lần đầu tiên hắn gần chị tới như vậy. là chị đang nằm trong vòng tay hắn. nhưng lại đứng giữa bờ vực của tử thần…
cảm giác tim hắn như bị bóp nghẹt.
chị đừng chết. em xin chị…
hắn ngồi bần thần trước phòng cấp cứu. ca mổ đã diễn ra 7 tiếng đồng Hồ. mà bác sĩ dường như chưa có động tĩnh gì cả. hắn liên lạc với tất cả mọi nơi để tìm những bác si giỏi nhất. tính mạng của chị là trên hết… hắn muốn chị được an toàn….
Tiếng điện thoại của hắn kêu. Là vợ hắn. Nhưng giờ này hắn còn tâm trạng nào để nghe. cơ thể hắn mệt mỏi sau 10 tiếng ngồi chờ trước phòng mổ. Cuối cùng chị cũng đã ra. Nhưng khi nghe bác sĩ nói hắn cau mày.
3 ngày chị nằm đó mà ko có biểu hiện tỉnh lại.
Cuối cùng khi 3 anh em hắn họp lại ko còn cách nào khác phải chuyển chị ra nước ngoài điều trị . Ngôi nhà bên Anh là nơi chị trốn tránh thì giờ là nơi chị lánh nạn. Và việc đưa chị đi được giao cho hắn bởi vì hắn nói tiếng anh rất giỏi. Vả lại hải còn phải ở lại giải quyết Đống lộn xộn kia. Hắn hít một hơi thật sâu. Rồi gật đầu. Ko kịp chuẩn bị quần áo. Hắn theo xe đưa chị ra đi.
Đến sân bay. Khi hắn chuẩn bị lên máy bay hắn mới nhớ ra một việc. Hắn cần điện thoại gọi vào số của vợ hắn . Tiếng đầu dây a lô mà hắn ko biết phải nói như thế nào.
-Tuấn…. nói gì với em đi
Tiếng vợ hắn nhỏ nhẹ trong điện thoại. Hắn cảm giác nghẹn ngào trong tim. Hắn phải xa tí còi của hắn rồi. Ko biết bao giờ mới về với tí đây
-hai mẹ con ở nhà ngoan…. tôi phải đi một thời gian… sẽ sớm trở về
-ba Tí đi đâu?
-đi công việc. Em đừng lo. Tôi… an toàn
Hắn ấp úng cúp máy. Hắn sẽ về. Nhất định. Vì hắn đã hứa với mẹ Tí rồi. Hắn là người cha biết giữ lời. Hắn yêu Tí của hắn.
Nhưng mà. Rốt cuộc… phải rất lâu nữa hắn mới trở về….
Và hắn ko còn là hắn của bây giờ nữa …

Thảo chờ hắn… một ngày … hai ngày…. ba ngày….
mội ngày cô đều ra cổng ngóng hắn về như mọi khi. là cái thói quen mà hai mẹ con cô đã luyện cho riêng mình
tối tối cô lại dao quanh con đường mà hắn và cô đã đi qua mỗi ngày.
cảm giác chờ đợi một người mà không biết người đó bao giờ sẽ trở về là như thế nào…?
là ngóng trông…. là mong nhớ… là đau…rất đau
TUấn… về với mẹ con em
cho đến khi hắn đã đi được 1 tuần… lúc ấy điện thoại của hắn đã báo lên vài tiếng tò tí te… cô mới thấy lòng mình như thắt lại….
cô không thể chờ đợi được nữa… vội vàng bắt xe đến chỗ chị cả… nhưng mà chi HÀ đã đi lấy chồng, chị Cả thì mất tích, còn TUấn…. như Hải nói hắn phải đi công tác….cô nên yên tâm mà trở về…. nhưng yên tâm làm sao đượcnếu hắn vẫn an toàn tại sao ko liên lạc với mẹ con cô…. hay là hắn lại… thay lòng….
cảm giác của một người mang thai… nhất là mang thai lần đầu nó rất khó chịu….do vậy họ rất cần người thân bên cạnh chăm sóc quan tâm. nhưng với Thảo thì ngược lại…
cô thẫn thờ đi trên con đường mà hai người vẫn đi hàng ngày. con đường này…. chứa đầy hình ảnh hắn… là hắn bế me con cô trong ánh mắt ngưỡng mộ của bao người…
nửa tháng rồi mà hắn ko có tin tức gì cả…. là chuyện gì đang xảy ra. TUấn hãy nói với em đi. làm ơn đừng bỏ mẹ con em như thế này…..
cảm giác ngóng đợi hành hạ cô mỗi đêm cô thường hay bị khó ngủ.
-Tuấn… hôm nay con biết máy rồi đấy. sao Tuấn ko về nói chuyện với con….
-tuấn… mẹ con em nhớ Tuấn nhiều lắm.
-Tuấn. cho dù Tuấn có mắc bao nhiêu sai lầm thì em vẫn tha thứ cho Tuấn cơ mà… sao TUấn không quay về?
cô ngồi lặng lẽ trong bóng đêm. tay cầm điện thoại cô nhắn vào cái địa chỉ quen thuộc mà ko biết người đó có đọc nó hay không.
cảm giác trông ngóng 1 chữ đã xem nó thật khó chịu… mà cảm giác người đó đã xem mà không trả lời nó còn đau đớn gấp cả trăm ngàn lần

chỉ mơ ước rằng có thể nắm chặt tay anh trọn vẹn yêu thương
Chỉ mơ ước rằng có thể yên bình bên anh đoạn đường phía trước
Có phải em đã sai khi trao anh cả trái tim mình
Nên bây giờ phải nhận những nỗi đau.

đã bao nhiêu lần em mơ ước hai đứa mình cùng nhau nắm tay trên con đường đầy yêu thương ấy. cuối cùng em cũng làm được… em cứ tưởng hạnh phúc tuấn mang đến cho em là vẹn Toàn vậy mà… nó lại mong manh quá…. nói cho em biết đi… em đã làm gì… em đã sai ở đâu… hãy nói cho em biết… em nhất định sẽ thay đổi vì Tuấn… về với mẹ con em…
cô ngồi bó gối trong góc tối nghe lại bản nhạc mỗi lúc buồn cô hay nghe. nếu như mở nhạc của Tí có lẽ cô sẽ ko thể chịu được nỗi nhớ . cảm giác cồn cào trong lòng… như muốn xé tan cơ thể cô. rất khó chịu… khó chịu lắm Tuấn ơi…..
mỗi ngày cô vẫn chăm chỉ nhắn vào cái địa chỉ ghi chữ ba Tí. cho dù không biết được hắn có đọc những dòng tin mà cô gửi hay không?
-Tí được 4 tháng rồi TUấn à. khỏe… tay chân đầy đủ… quan trọng Tí là…..
-em chờ Tuấn về sẽ nói cho Tuấn biết… về với mẹ con em đi…
mẹ hắn nhìn cô thẫn thờ mà xót xa. là con trai bà không tốt làm khổ con dâu và cháu của BÀ. mỗi lúc như vậy bà chỉ biết nhìn cô mà rơi nước mắt
Thảo tuy mang Thai nhưng cô ko thể nào tăng đc cân. nhưng đêm thức khuya vì nhớ hắn. những bát cơm nuốt nghẹn vì tiếng gọi ba của con cô Hai. thỉnh thoảng đứa bé ngây ngô lại hỏi ba tí đâu? làm cho cô họng cô nghẹn ứ. nước mắt cứ thế mà trào ra. cô nhớ hắn… nhớ vô cùng.

Phải che những dòng nước mắt là điều quá khó khăn dành cho em
Vì em biết rằng tiếng nói sau cùng cũng chính là lời chia tay
Giá như chưa từng yêu anh, thương anh thì phút giây này
Tim không buồn và lòng không thấy đau.

-Tuấn… nếu Tuấn không về cũng nói với mẹ con em một câu để mẹ con em đừng ngóng đợi…
-Tuấn 3 tháng rồi ko tin tức… tuấn định thế nào đây… con biết đạp rồi. ngày nào em cũng nói chuyện với con.
-TUấn nhớ lời hứa của Tuấn chưa… TUấn nói là mẹ con em ngoan thì tuấn sẽ về mà
đôi mắt trũng sâu chờ đợi. mỗi buổi chiều ra đường ngắm những đôi trai gái dắt tay tình tứ bên nhau cảm giác đau đến nghẹn lòng. cảm giác của một người đàn bà yêu và đợi chờ trong vô vọng. cảm giác ấy đang giết chết trái tim cô từng ngày. dường như có người vẫn còn sống….nhưng linh hồn đã chết từ lâu
-Có bao giờ, bạn nhấc máy chờ nghe giọng nói ấm áp của một người để rồi… lặng lẽ mỉm cười sau những tiếng tút dài trong vô vọng và tự dối lòng rằng, chắc người ta đang bận đó thôi.
– Có những nỗi nhớ không được đặt tên, có những yêu thương không được gửi trao nhưng vẫn lâng lâng một niềm hạnh phúc vì được yêu đúng cảm xúc trái tim.
-anh không muốn đón nhận em, cũng không sao. Không được gặp anh cũng chẳng sao cả… Nhưng hãy để cho em được biết anh vẫn ổn, chứ
– Có một người, dạy em thế nào là yêu nhưng không yêu em. Có một người, trao cho em hàng ngàn nỗi nhớ nhưng chẳng bao giờ nhớ về em.!.
-Dù anh cứ hững hỡ với tình cảm của em nhưng xin đừng lạnh lùng quá như thế, đừng cắt đứt mọi liên lạc, để cho em cảm giác rằng mình đáng ghét đến thế này.
– Em sợ tất cả chỉ là nhất thời, chỉ là cảm xúc bộc phát, chỉ là cái gì đó không rõ ràng. Sợ khi yêu rồi sẽ lại phải chấp nhận bị bỏ quên.
hi vọng từng ngày rồi cũng thật vọng từ giây… những nỗi đau khi bị người mình yêu bỏ rơi… bố của con mình hờ hững là cảm giác ko lời nào có thể miêu tả được…
cuộc sống thật bất công phải không?
-em đã mệt rồi Tuấn à. đã không thể đau đớn hơn được nữa…
cuối cùng thì Tí của cô cũng đc hơn 8 tháng.
ngần ấy ngày tháng ngóng đợi một người ra đi không biết khi nào mới trở về đã khiến cô quá mệt mỏi.
nếu người ta nói thời gian sẽ xóa nhòa tất cả… có thể là đúng… nõi nhớ dường như cũng ko còn cồn cào… không còn những lúc tủi thân khóc một mình…. chỉ là cảm giác mệt mỏi khi phải bước tiếp trong cô đơn. có nhiều lúc cô muốn kết thúc cuộc sống cô đang có nhưng mà vì TÍ… vì tí còi mà cô sẽ cố gắng sống… cho dù anh có trở về hay không với cô không còn quan trọng nữa.
tất cả nỗi buồn đều như nhau cả thôi…. chỉ có mỗi còn người chúng ta khác nhau bởi vì ta đặt tên nó như thế nào. cách chúng ta phản ứng với nỗi buồn ra sao….
nếu chúng ta cho nó là tất cả cuộc sống thì nó sẽ giết chết con người bạn. vùi bạn vào khổ đau… còn nếu bạn có thể cho nó là một phần thôi thì bạn sẽ để nó qua đi mà vết sẹo chỉ là rất nhỏ.
Thảo đứng trước cửa quán rượu quen thuộc. trước kia cô đến đây cô là một cô gái hiền lành ngốc nghếch. yêu ông chủ quán một cách mù quáng.
còn giờ đây cô là một bà mẹ mang thai hơn 8 tháng. đến đây để tìm lại chút dư âm của người đàn ông được gọi là ba của con TRai mình.
-Tí của mẹ…. đây là quan rượu của ba đấy… ba con… không biết đến khi nào sẽ trở về….
cô thẫn thờ đứng trước của quán. mọi kỉ niêm dường như đang tràn về trong cô. những cảm xúc vui buồn xen lẫn khi ta tìm về nơi bắt đầu tình yêu này. có lẽ nó cũng là nơi để kết thúc khi mà…..
Thảo giật mình vì cái bóng dáng quen quen vừa bước khỏi ô tô. người đàn ông mặc chiếc áo phông đen ấy… dáng vóc ấy… rõ ràng là Tuấn của cô mà… anh quay đầu lại phía cô… nhưng dường như không để ý cô đang đứng đó.. đúng TUấn của cô đây rồi. nửa năm nay sao anh không quay về tìm cô… tại sao???
cảm giác buồn vui giận hờn xem lần trong tâm trí… đôi chân như bị chôn chặt vào đất mà không thể bước đi. cái miệng nghẹn ngào tới mức ko thể cất ra lời… nước mắt cứ thế nhòa đi trong vô thức… TUấn
nhưng cảm giác đó chỉ xuất hiện trong có nửa phút đồng hồ khi mà Tuấn bước laị chiếc xe mở cửa cho một người phụ nữ bước ra… anh nhìn cô ấy và cười rất tươi… người phụ nữ ấy cũng có cái bụng giống như cô. hai người họ tình tứ rìu nhau vào bên trong mà không quan tâm có một người đang đau đớn nhìn họ.
Đôi chân cô run lên….
cả cơ thể của cô dường như lạnh toát
hóa ra ngần ấy ngày tháng anh mất liên lạc là như thế này đây..
anh hứa anh sẽ quay về cơ mà…
Tại sao?
cô muốn chạy tới để hỏi hắn cho ra nhẽ nhưng không sao làm được. mọi thứ trong cơ thể dường như đã chết. trái tim cô vỡ tan mất rồi.
-Tí của mẹ… mẹ xin lỗi con
cô đứng mãi cho đến khi trời đổ cơn mưa…. là mưa đấy con à…. mưa đã mang ba con đi với người phụ nữa khác rồi…. mưa đã mang đi tình yêu của mẹ…. đã mang đi hi vọng và hạnh phúc của chúng ta…
rốt cuộc ba con đã cho mẹ câu trả lời rồi
cuối cùng ANH CŨNG ĐÃ RỜI XA EM
giọt nước mắt hòa tan vào làn mưa lạnh . cô quay lưng đi… đôi vai nhỏ bé cô đơn run rẩy giữa cơn mưa tầm tã… là mẹ chấp nhận ra đi…. mong ba con được hạnh phúc…bên người đó.
nhưng khi đi được một quãng thì mọi thứ trước mắt cô tối sầm. cô không còn biết thêm điều gì nữa… chỉ nghe được một tiếng gọi duy nhất
-chị dâu…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN