Đến Bao Giờ Sẽ Quên
Phần 33
chap 33
Từ ngày chị cả về hắn hay uống rượu hơn. ngồi góc quán bần thần rồi hút thuốc một mình và suy nghĩ. mấy đứa em biết hắn nghĩ gì nhưng mà chúng cũng ko thể cho đại ca mình
lời khuyên nào cả.
đại ca chúng giờ này…. đáng thương hơn là đáng giận.
cuộc đời của mỗi người đều có lúc phải có một sự lựa chọn. trước đây hắn cho rằng lựa chọn này luôn là đúng đắn nhưng giờ đây thì hắn….hắn có quá nhiều nỗi lo toan.
từ ngày ko có chị cả quản lí nữa hắn phải làm việc gấp đôi, có đêm hắn ko được ngủ… có đêm hắn ko ngủ đc.
trong cuộc đời 29 năm của hắn chưa bao giờ hắn thấy mình bế tắc như thế này. ban ngày hắn vẫn có một vẻ tự nhiên yêu đời hơn người. nhưng nội tâm của một người đàn ông bước vào độ tuổi trưởng thành thì có lẽ ko ai có thể biết được.
là hắn….ko còn lựa chọn nào khác cả.
rít một hơi thuốc hắn nhìn vào cái màn hình điện thoại, có lẽ chỉ có cái màn hnhf này là hiểu hắn đang nghĩ gì.
chỉ có nó mới biết hắn đang nghĩ gì mà thôi
ôi…. mày có phải là DƯƠNG MINH TUẤN nữa không.?
-anh Tuấn…
hắn quay lại… lại là Quỳnh anh…
-dạo này không thấy Tuấn mùi nữa. giờ Tuấn lạ lắm nhá…
-có gì mà lạ
hắn cười nhạt.
-Tuấn bỏ cô vợ nhà quê đó rồi lại có cô vợ khác rồi sao?
hắn cau mày không thèm trả lời
-Tuấn… tối nay rảnh đi chơi với em…
-anh ko rảnh
-sao vậy? cô vợ mới của anh bung to vậy sao đáp ứng nổi. để em giúp…
cô ta gần lại phiá Tuấn dùng đôi bàn tay đụng chạm vào hắn như mời gọi…
hắn quay đi. rít hơi thuốc nữa rồi đứng dậy
-cảm ơn… nhưng… anh ko cần.
hắn lịch sự bước ra ngoài trc ánh mắt ngỡ ngàng của Q.Anh. hắn ko muốn nói chuyện thêm với cô ta. bản thân hắn cũng ko còn tâm trạng với đàn bà. hắn có vợ rồi. cho dù hơn nửa năm nay hắn chưa đụng tới đàn bà nhưng mà hắn vẫn phải nhớ một điều… hắn đã có VỢ… cho dù có điều gì đó hơi vô lí ở trường họp của hắn nhưng mà hắn vẫn muốn giữ
đúng lời hứa của mình.
ÍT NHẤT LÀ CHO ĐẾN THỜI ĐIỂM NÀY
vừa bước ra cửa hắn đụng ngay mặt Hưng. hắn tránh mặt. nhìn anh ta già và tiều tụy đi rất nhiều. hắn thấy anh ta vừa đáng giận lại vừa đáng thương. có vợ có con mà không được gặp. Hắn biết Hưng rất yêu chị cả…. rất rất yêu… cho nên anh ta đau thế nào có thể hắn hiểu..
bơi vì ít ra trong suy nghĩ của anh ta… ít nhất là chị cả đã chết rồi…
còn hắn… có lẽ cảm xúc này chỉ mình hắn hiểu mà thôi.
VÀ có lẽ cho đến suốt cuộc đời cũng chỉ mình hắn có thể hiểu được….
1 NĂM SAU
Thảo bể Tí ra cửa… cô thơm lên cái má sữa của con. ôi… cảm ơn ông trời đã ban cho cô một thiên thần đáng yêu như thế này cho nên cô thấy mọi thứ trong đời mình trở nên thật đơn giản…
-Tí về với bà nội để mẹ đi làm nha…
Tí níu cố mẹ nũng nịu ko rời. cô lại thơm vào má nó. nó giống Tuấn. rất giống. ngay cả cái cách mè nheo cũng giống lắm cơ…. mà mỗi lần
như vậy cô lại nhớ hắn…. nhưng giờ nỗi nhớ chỉ là nỗi nhớ thôi. đối với cô Tuấn …. có lẽ…. đã chết rồi
khi bạn quá yêu một người để rồi người đó khiến cho Trái tim bạn dường như ngừng đập thì cũng có nghĩa bạn hãy để họ chết luôn theo nó được rồi.
và giờ cô sống một cuộc đời khác… cô không còn là Thảo ngốc nghếch nữa. cô LÀ mẹ Tí còi… là ba của Tí nữa…..
vừa quay đi thì có chiếc xe đỗ ngày trước mặt. người đàn ông trên xe nhìn cô cười một cái rất tươi.
-cháu chào bác ạ.
-chào Vương . qua đón Thảo đi làm hả?
-vâng. tiện cháu chở em đi…
anh cười…. Bà nội Tí cũng cười …
-thôi em đi xe của em cũng được
Thảo xua tay từ chối nhưng bà nội Tí xua tay
-không đc rồi. để xe ở nhà chốc mẹ đi có việc.
-mẹ đi xe cô hai cũng được ạ.
-THư nó cũng đi công việc của nó. Con đi cùng VƯơng đi nhé
bà cười tinh quái rồi quay vào nhà. cô quay lại nhìn anh cười ái ngại.
-vậy phiền anh.
Vương cười tươi
-gì mà khách sáo vậy, anh thấy vinh dự khi đc chở sếp đi làm thì có.
cô cười nhẹ rồi ngoan ngoãn ngồi lên xe.
vương phóng đi… cô không biết rằng sau lưng mình có một ánh mắt buồn dõi theo cô.
Tuấn hối hả trong dòng người ở sân bay . nửa năm hắn ko gặp chỉ cả. kể từ cái lần cuối cùng hắn sang ANh công tác rẽ vào chỗ chị. đến giờ
hắn mới dám quay lại. có lẽ hắn nên chấp nhận giờ người đàn bà thuộc về hắn là chị cả… đúng là chị cả rồi. cái nhẫn hắn đeo trên tay cũng là
cùng một đội của chị cả.
chị cả là vợ hắn… hơn một năm rồi…. hắn hít một hơi thật sâu rồi thở dài sau đó lại nhìn vào màn hình điện thoại…
bước chân hắn chầm chậm bước đến căn hộ chị ở. là hắn chỉ muốn xem tình hình chị nửa năm qua như thế nào. hắn muốn thăm Joni, ít ra giờ này hắn cũng là cha nó trên giấy tờ. nhưng hắn không thể ngờ.
hôm nay chị cả có điều gì đó rất lạ. nhìn chị lúng túng với hắn hắn có chút gì đó rất chi là tò mò. bản thân hắn có tình cảm với chị. đó là trước đây, nhưng giờ thì chị lại là vợ hắn… mà chị lại là người đà bà đầu tiên hắn yêu… yêu say đắm một thời…
ôi cái vòng luẩn quẩn của tình yêu… tình thương…. cuối cùng cũng dẫn đến tình dục…. hơn một năm trời hắn ăn chay. hơn một năm hắn nhốt dê. bây giờ khi hắn nhìn thấy thân hình nóng bỏng của chị lồ lộ trong lớp áo
mỏng. hắn nuốt nước bọt…
dê con… chúng ta cần phải… giữ lời hứa anh trai… em không chịu đc nữa rồi
hắn lại nuốt nước bọt. nhưng lí trí của hắn ko thể làm chủ đc bản năng đang trỗi dậy trong con người hắn. ngay từ ban đầu nếu như hắn cương quyết hơn có lẽ chuyện này đã không
xảy ra, nhưng giờ hẳn chấp nhận rồi.. hắn đã là chồng chị cho đến hết quãng đời còn lại. vậy thì lí do gì để ngăn cản hắn nữa đây.
cuối cùng chuyện gì đến cũng đã đến … hắn đã thực hiện thiên chức của một người chồng. đó là cho chị lên giường. mà chị giờ không được
gọi là chị, chị là vợ hắn.
kể từ ngày hắn và chị chính thức làm chuyện vợ chồng. mỗi đêm hắn không còn thức suy nghĩ nhiều nữa. có lẽ cuộc đời đã an bài cho hắn kiếp sống này rồi, hắn cầm điện thoại nhìn vào màn hình, cảm giác gì đó như nghẹn trong cổ họng… cho dù vài phút trcs hắn hạnh phúc sung sướng bao nhiêu thì bây giờ hắn lại rơi vào trạng thái buồn bã. cảm giác như hắn đang phải làm lại cuộc đời mình.
hắn không còn là hắn nữa… không còn nữa rồi… liệu mọi chuyện sẽ thế nào đây.
nếu một ngày chị cả tỉnh lại hắn có lẽ sẽ dễ chịu hơn khi chứng kiến cái cảm xúc của mình thay đổi đến chóng mặt, nhưng hắn lại sợ chị cả tỉnh lại bởi vì hắn cũng ko hề muốn mất chị. hắn không muốn chị đau khổ vì Hưng thêm nữa.
đã có lúc hắn thấy hạnh phúc vô cùng khi ở bên chị. khi là người đàn ông của chị. nhưng sau những góc khuất của tâm hồn… cảm xúc của hắn như thế nào có lẽ không ai có thể biết trừ khi hắn nói ra
hai suy nghĩ một con người. đang tranh đấu với nhau. một ích kỉ cho hiện tại. một đời hỏi cho quá khứ, đúng là đàn ông. tham là chuyện
thường tình.
cuối cùng cho dù là hắn ích kỉ hay nhu nhược.. thì một lần nữa hắn không thể tránh được cái thứ gọi là ý trời đầu.
và có lẽ cái thứ mà hắn chờ đợi cũng như lo sợ nhất ấy đã xảy ra….
khi hắn nghe tin chị cả bị tai nạn hẳn tức tốc vào bệnh viện, nhưng sau một hồi nói chuyện với chị thì khuôn mặt hắn tái mét….
lạy chúa… chị cả đã tỉnh lại rồi
hắn bước thật nhanh trong cơn loạn của tâm trí. hắn loạn không phải vì chị… bởi vì điều hắn đã suy nghĩ rất lâu nay giờ đã bắt đầu rồi.
ngày mai của hắn ngay lúc này hắn lại thấy nó trở lên đen tối hơn bao giờ hết… hắn hít một hơi thật sâu…
cầm lá thư chị viết trên tay….hắn run run khi đọc những dòng chữ chị viết.
đúng chữ chị rồi. đúng cách nói chuyện của chị. … có lẽ hắn đủ thông minh để hiểu hết ý nghĩa của những dòng chữ này.
hắn từ trước đến nay luôn tin tưởng chị nhất. vậy giờ này hắn có nên tin chị một lần nữa hay không?
lạy chúa, hắn cảm thấy SỢ… làm đầu tiên trong đời hắn thấy mình sợ hãi, hắn phải làm sao đây….
(trong lá thư viết gì vậy ai đoán được không ạ)
(truyện này là của Tuấn và Thảo. cho nên chị vân có thể xuất hiện đến đây thôi, còn những chap tiếp theo Tuấn và THảo sẽ làm gì mọi người Theo dõi tiếp)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!